May mắn Tô Tửu Tửu không biết suy nghĩ thật sự trong lòng Đàm Trầm, nếu không giờ phút này trong sự bi thương vì sắp bị đưa đi còn có thể xen lẫn thêm sự đau buồn phẫn nộ.
Đàm Trầm thật sự ăn nói quá tuyệt, Lý Kiều Kiều muốn mở miệng giải thích, cuối cùng vẫn phải hậm hực ngậm miệng lại.
Cuối cùng cô ta giãy dụa nhìn anh một cái: “Sau khi em mang mèo đi, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa đâu.”
Đàm Trầm hiếm khi nói thêm một câu: “Cô định vứt nó ở đâu?”
Lý Kiều Kiều nhìn con mèo kia, lại nhớ tới mâu thuẫn vừa rồi với nó, không chút che giấu lạnh lùng cười một tiếng: “Đương nhiên là tìm thấy ở đâu thì vứt lại ở đó, để nó tự sinh tự diệt.”
Đây mới là Lý Kiều Kiều chân thật nhất, không có Tống Dực Giang ràng buộc, không có lấy lòng khoe mẽ trước mặt Đàm Trầm, hoàn toàn là tùy ý làm bậy, có cái gì nói cái đó, không nhẫn tâm nhưng lại chưa nói tới lương thiện, không có đầu óc nhưng tuyệt đối sẽ không để cho bản thân chịu thiệt.
Đàm Trầm nghe được lời này, cau mày.
Tô Tửu Tửu vừa thấy có hi vọng, vội vàng đi đến bên người nam chính, đáng thương ngẩng đầu nhìn anh, kỳ vọng anh có thể phát hiện ra ở đáy lương tâm, đừng để cho mình bị người phụ nữ tàn nhẫn này mang đi.
Đàm Trầm trầm ngâm một giây: “Vậy cô mang đi đi.”
Tô Tửu Tửu: “?”
Cô trơ mắt nhìn mình bị nhét vào ổ mèo một cách thô lỗ, sau đó Lý Kiều Kiều mắng chửi đĩnh đạc mang cô và ổ mèo đi.
“Thật vô dụng, ngay cả một người đàn ông cũng không giữ được.”
Cô nghe thấy Lý Kiều Kiều ở trên đỉnh đầu ghét bỏ nói bản thân mình một câu.
Tô Tửu Tửu lúc này mặc kệ, lập tức thò đầu từ trong ổ mèo ra, há miệng bắt đầu sặc với Lý Kiều Kiều.
“Meo, meo meo! Meo meo meo, meo meo meo meo!”
Cô có bản lĩnh, cô có bản lĩnh quyến rũ nam chính, thì đừng để cho tôi làm như vậy, làm hại tôi - một con mèo nhỏ phải chịu thương tổn lớn như vậy, làm mèo con dễ dàng lắm sao!
Lý Kiều Kiều thấy một con mèo còn dám kiêu ngạo kêu gào với mình như thế, lúc này lửa giận càng sâu.
“Mày kêu cái gì mà kêu? Làm sao, còn muốn cãi nhau với tao? Tao nói cho mày biết, tao trở về sẽ trực tiếp ném mày ở bãi rác, nhặt rác ăn đi con mèo rác rưởi!”
Một người một mèo ầm ĩ từ trong nhà Đàm Trầm đến cửa, từ cửa chính lại ầm ĩ đến cửa thang máy.
Hệ thống ở một bên hưng phấn mà nhớ kỹ trong quyển sổ nhỏ của mình: Rất tốt, ký chủ làm rất tốt, nữ hai nên cùng nữ ba đấu đá, như vậy mới có thể lưu lại bóng ma tâm lý sâu sắc cho nam chính, mới có thể để cho sự lương thiện của nữ chính đến chữa khỏi!
“Ting.”
Cửa thang máy mở ra, Lý Kiều Kiều mang ổ mèo đi vào thang máy, ngẩng đầu nhìn về phía nhà Đàm Trầm, đã không còn nhìn thấy bất cứ hình bóng nào.
Cô ta cúi đầu, phát hiện động tác của con mèo trong ổ mèo giống hệt cô, lúc này liền tức cười.
“Làm sao thế, mày vẫn còn luyến tiếc sao?”
Tô Tửu Tửu nghiêng đầu không để ý tới cô ta, tâm trạng cô bây giờ vô cùng tệ.
Nhược điểm lớn nhất khi xuyên thành một con mèo là thân bất do kỷ(*), nếu như rời khỏi nhà của nam chính, lại bị nữ phụ tùy ý đưa đi, như vậy cô rất có thể sẽ không tiếp xúc được với nam chính, kết cục lại không hoàn thành được nhiệm vụ.
(*)Thân bất do kỷ: Không được phép quyết định hành động của bản thân, hoàn toàn phụ thuộc vào người hoặc vật khác.
Không hoàn thành được nhiệm vụ thì không cách nào hoán đổi về cơ thể con người, không cách nào hoán đổi về cơ thể con người thì không có cách nào đẩy mạnh tiến độ nhiệm vụ, không có cách nào đẩy mạnh tiến độ nhiệm vụ, cô sẽ không thể trở về được thế giới hiện thực được nữa.
Này thì sốt ruột xuyên sách!
Lý Kiều Kiều cũng sốt ruột!
Rất hiển nhiên, Lý Kiều Kiều cũng cảm thấy con mèo này rất sốt ruột, hận không thể xuống lầu ném nó ngay đi, nhưng lại sợ cách quá gần sẽ bị Đàm Trầm phát hiện.
Vì thế cô ta đành phải mang ổ mèo đi tới ven đường, gửi tin nhắn cho tài xế bảo đối phương tới đón mình.
Trong lúc chờ đợi, hệ thống bên kia cuối cùng chậm chạp tới phát thông báo.
[Đinh! Chúc mừng túc chủ, nhiệm vụ 4 tiến độ 100%, đạt được 200 điểm tích lũy!]
[Đinh! Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, kích hoạt hành vi trà xanh cấp cao -- đây không phải lỗi của em, đều là chị gái động thủ trước! Phần thưởng 50 điểm!]