Tôi Biến Thành Mèo Trà Xanh Trong Tiểu Thuyết Bá Tổng

Chương 2: Ký Chủ Cô Mau Học Tập Một Chút Đi!

Tô Tửu Tửu nghe tới mức ê răng: "Sau đó thì sao?"

[Phần sau của cốt truyện phải đợi nữ chính lên sàn mới có thể triển khai. Giai đoạn này nhiệm vụ của cô chỉ là cố hết khả năng bày ra bản tính mưu mô trà xanh của mình trước mặt nam chính, cùng nữ ba đấu tới long trời lở đất, khiến nam chính phiền chán đám phụ nữ mấy cô. Có như vậy, về sau nữ chính đơn thuần lương thiện xuất hiện, anh ta mới không cảm thấy cô ấy làm ra vẻ!]

"Cốt truyện cũng không hề giả trân ha." Tô Tửu Tửu mặt không biểu cảm trào phúng, "Bây giờ tôi biến thành mèo thì thiết lập nhân vật thế nào?"

[Cô là một bé mèo cưng sắp bị nữ ba đưa đến nhà nam chính. Cô ta muốn mượn danh nghĩa thăm thú cưng để tới cửa làm khách.]

Tô Tửu Tửu đã hiểu: "Vậy nên tôi cần tranh thủ ở lại nhà nam chính thì cốt truyện mới có thể tiếp tục triển khai đúng không?"

[Không sai!]

Tống Dực Giang đang lái xe, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn kính chiếu hậu liền thấy bé mèo trong l*иg mèo lúc thì điên cuồng cào không khí, lúc lại ngơ ngác mà nhìn móng vuốt của mình, trong chốc lát còn nằm sấp le lưỡi, cực kì quái lạ.

"Em xác định là con mèo này không có vấn đề chứ? Làm sao mà anh cứ cảm thấy nó có chút kỳ cục."

Hai cặp mắt hoài nghi nhìn qua khiến thân mèo của Tô Tửu Tửu cứng đờ. Cô quyết đoán ngồi dậy, bốn cái giò con con khép khép lại, mở to đôi mắt ngập nước, nghiêng đầu kêu: "Meo?"

Người lớn đầu như Tống Dực Giang cũng khó mà không bị chọc trúng manh điểm: "Nó đáng yêu ghê."

Vốn dĩ Lý Kiều Kiều cũng thấy đáng yêu, nhưng sau khi nghe Tống Dực Giang mở miệng khen thì lại thay đổi sắc mặt: "Vạn nhất Đàm Trầm cũng cảm thấy nó đáng yêu thì làm sao bây giờ?"

Tống Dực Giang nhìn cô ta như nhìn một con ngốc "Không phải em muốn nó ở lại nhà Đàm Trầm sao? Nếu vậy thì đáng yêu không tốt hả?"

Lý Kiều Kiều cắn môi, rối rắm không nói nên lời. Cô ta chỉ muốn để con mèo này ở lại nhà Đàm Trầm, như vậy thì sau này tới cửa cô ta cũng có cớ, nhưng lỡ Đàm Trầm quá thích nó thì phải làm sao?

Không đúng không đúng. Người đàn ông như Đàm Trầm, ngoại trừ công việc thì không có hứng thú với bất cứ cái gì, sao có thể bị một con mèo chiếm lấy được.

Lý Kiều Kiều trấn an bản thân một phen, xe cũng đã chạy đến dưới toà chung cư. Tống Dực Giang đi đỗ xe, cô ta xách l*иg mèo đứng dưới lầu chờ anh ấy.

"Nghe tao nói này" Lý Kiều Kiều chỉ vào Tô Tửu Tửu trong l*иg sắt, cười một nụ cười đủ tiêu chuẩn của nữ phụ ác độc: "Ngoan ngoãn đợi trong nhà Đàm Trầm, tao sẽ thường xuyên đến thăm mày nha. À không, là thường xuyên đến thăm Đàm Trầm."

Nói xong cô ta cười rộ lên, phảng phất dự đoán được tương lai tốt đẹp của mình

Tô Tửu Tửu trốn trong một góc l*иg mèo: "Cứu mạng, hình như cô ta có chút quái dị."

Hệ thống trong hình hài gấu trúc con đang trốn cùng với cô cũng sợ hãi gật đầu: [Trách không được cô ta có thể đảm nhận vai nữ phụ độc ác, ký chủ cô mau học tập một chút đi!]

Sau khi Tống Dực Giang trở về, anh bấm mật khẩu rồi mang theo Lý Kiều Kiều bước vào thang máy.

Cửa nhà Đàm Trầm đã sớm mở ra, hai người thuần thục đổi giày vào trong.

"Anh Đàm ơi, Kiều Kiều mang quà sang cho anh nè!" Lý Kiều Kiều vừa vào cửa đã hô to, đi thẳng đến phòng ngủ của Đàm Trầm.

Tống Dực Giang vội giữ chặt cô ta: "Đàm Trầm không thích người khác đi vào phòng ngủ của anh ấy đâu."

Lý Kiều Kiều không tình nguyện bị anh kéo ra ngoài, ngồi trên sô pha ở phòng khách.

Chỉ một lúc sau, Đàm Trầm đi ra từ phòng ngủ. Hình như anh mới tắm xong, mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng đơn giản, thiết kế rất có tính thẩm mỹ, dáng người hoàn hảo như ẩn như hiện. Trên cổ anh còn vắt một cái khăn lông, một nửa mái tóc ướt rũ xuống, nữa còn lại che khuất đôi mắt thâm thuý, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy qua tầng tóc đen.

Lý Kiều Kiều mới nãy còn ghét bỏ nơi này quá nhỏ, bây giờ nhìn thấy Đàm Trầm thì tim bắt đầu đập nhanh lên.

Trong phòng khách còn vang lên hai tiếng nuốt nước bọt.

Không sai, là hai tiếng, bao gồm Lý Kiều Kiều và Tô Tửu Tửu đang trong thân thể con mèo. Còn về phần Tống Dực Giang, anh ấy sớm đã nhìn cái nhan sắc này quen rồi, giờ phút này lòng không chút gợn sóng.

Tô Tửu Tửu giơ móng mèo, xoa xoa nước miếng không tồn tại bên khoé miệng: "Hệ thống à, anh ta thật đẹp trai nha."

Hệ thống cực kì tự hào: [Nam chính mà lại! Đã là nam chính thì làm sao mà không đẹp trai!]

Đạo lý này Tô Tửu Tửu biết chứ, nhưng cô vẫn sáng mắt lên! Thì ra đây là sự khác nhau giữa nam chính tiểu thuyết và hiện thực!