Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 47

Chương 47: Tìm kiếm
Hắc hắc, tôi có thể tuyên bố một câu:

Trương Tĩnh Chi không thay đổi, chi là “biến hình” thôi, hắc hắc…

Nghĩ rất tự nhiên – thực sự trong quả đó có chứa chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ hooc môn, hắc hắc, như là hooc môn của nam giới.

Ăn nhiều quả đó có thể làm cho cơ thể nam tính hóa, không có ngực, nhưng phần dưới vẫn là của phụ nữ…

Ha ha, không phải đi tiểu đứng…

Thật bất ngờ…



Lần đó đến Uyền thành là mang thai tiểu Việt, có Nam Cung Vân bên cạnh, mặc dù có lo lắng, sợ hãi, nhưng trong lòng luôn tràn ngập sự ngọt ngào, lúc đó, hạnh phúc chính là mây trên trời, hạnh phúc chính là gió bên người, hạnh phúc chính là được đi lại trong dòng người, lúc đó, hạnh phúc là chúng tôi được nắm tay nhau.

Lần này lại đến Uyển thành, cảnh còn người mất, ngã tư đường phồn hoa, trong mắt tôi chỉ còn là sự hoang vắng.

Trên đường đi thỉnh thoảng tôi gặp một vài cô gái luôn cúi đầu đỏ mặt nhìn trộm tôi, lúc đầu tôi còn kinh ngạc, cho đến khi nhìn mình ở trong gương, tôi mới phát hiện ra gương mặt tôi khác trước rất nhiều, chỉ còn chút dấu vết mơ hồ của gương mặt lúc trước, còn hiện tại là gương mặt đàn ông tuấn tú, thậm chí còn đẹp hơn so với trước kia rất nhiều, lông mày thanh tú, sống mũi cao, ánh mắt có thần, Mai Tốn Tuyết có khi còn không bằng.

Khuôn mặt dài ra, nhào nặn từ phụ nữ thành vẻ khí khái hào hùng cuả người đàn ông, nhưng lại quá thanh tú, chính là điển hình của khuôn mặt của kẻ “gay”. Tôi cười, khuôn mặt trong gương cũng cười với vẻ phong thái tuyệt thế, trong lòng tôi nổi lên sự chua xót.

Quan tâm làm gì đến hình dáng hiện giờ chứ, đã không còn Nam Cung Vân, cho dù có trở nên xấu xí thì đối với tôi cũng không còn quan trọng nữa.

Tìm đến Văn phủ, cánh cổng to lớn đang đóng chặt, có vẻ như không bình thường, Văn gia là nhà giàu ở Uyển thành, ngay giữa ban ngày mà đóng cửa có vẻ không hợp lý cho lắm, tôi không lo được nhiều, dù sao thì hình dáng bên ngoài của tôi cũng không ai nhận ra được nữa, tôi cả gan gõ cửa, nửa buổi mới có người ra mở cổng.

Cửa mở hé, một lão bộc nhô đầu ra, nghe tôi nói gặp Văn Hinh, vẻ mặt ông ta có chút quái dị, nhìn tôi đánh giá rồi lạnh lùng trả lời “không có”, rồi không đợi tôi hỏi lại liền đóng sập cửa lại, dù tôi gõ cửa thế nào cũng không chịu ra mở cửa.

Văn phủ xảy ra chuyện, chắc chắn là có liên quan đến Văn Hinh, trong lòng tôi hoảng sợ, Văn Hinh đã xảy ra chuyện gì? Giờ phải làm sao đây? Nếu như Văn Hinh thật sự không ở đây nữa, vậy thì cô ấy đang ở đâu? Trong đầu tôi chợt lóe lên hình ảnh Văn phu nhân yếu đuối, phải tìm bà ta, có thể bà ta biết tin tức của Văn Hinh, chắc chắn bà ta phải biết tin tức của con gái mình.

Tôi đi vòng quanh Văn phủ để tìm cửa sau, vừa mới đến đầu phố thì thấy hai nhà hoàn cầm giỏ trúc đi đằng trước, vừa đi vừa nói chuyện, tôi lặng lẽ đi theo sau, cố gắng lắng nghe xem họ nói gì.

“Haizz, thật sự là chết người mà, chẳng trách lão gia lại trở nên tức giận như vậy, ngươi không thấy thôi, lão gia tức giận đến nỗi thiếu chút nữa phải rời khỏi đây.”

“Thật sự là không thể tưởng tượng được Đại tiểu thư là người như vậy.”

“Không thể tưởng tượng được ư? Có gì mà không tưởng tượng được chứ? Ngươi không thấy đại tiểu thư bình thường đã như điên khùng rồi à, tự nhiên mang một đứa bé về.”

“Tiếu công tử đáng thương quá, là người tốt như vậy, coi trọng Đai tiểu thư như vậy. Nhưng đại tiểu thư lại bỏ trốn cùng nam nhân khác, thật là mất mặt mà.”

“Tiếu công tử đã sớm không cần Đại tiểu thư rồi, cho nên mới bỏ về kinh thành, di nương chúng ta nói, cái này gọi là “Thượng bất chính, hạ tắc loạn”, loại khuê nữ này thường như vậy, ngươi không biết chứ, phu nhân của chúng ta…”

“Phu nhân mắc bệnh nặng… chỉ sợ…”

Hai người rẽ vào một cửa nhỏ rồi đi vào trong viện, tôi nghe mà không hiểu gì, Văn Hinh đã từng trở về, mang theo cả một đứa bé, theo lời họ nói thì đứa bé đó có phải là là tiểu Việt không? Văn Hinh sao lại bỏ trốn cùng người đàn ông khác? Người đàn ông đó là ai?

Tôi phải gặp Văn phu nhân, có lẽ hiện giờ chỉ có bà ta mới giải được khúc mắc này mà thôi, tôi đẩy nhẹ cửa, không khóa, tôi lách mình vào, bên trong đúng là hoa viên phía sau của Văn phủ, tôi nhớ mình chưa từng đến Văn phủ lần nào, vậy thì đi đâu mà tìm Văn phu nhân đây?

Đang nghĩ nát óc thì thấy có người đến, tôi vội trốn sau hòn non bộ, một mùi thuốc sắc lướt qua, tôi giật mình, vội vàng đi theo, đằng trước có hai thị nữ bưng chén thuốc đi xuyên qua hoa viên, rẽ vào một tiểu viện vắng lặng, đặt bát thuốc vào đó rồi lại rời đi luôn.

Thấy bốn phía không có ai, tôi lặng lẽ tiến vào trong tiểu viện, có một cái sân rất nhỏ, bên trong có hai gian phòng chính, bên trong vang lên tiếng ho nhẹ, nghe rất quen thuộc, đúng là Văn phu nhân, tôi đẩy cửa bước vào, trên giường chính là Văn phu nhân, mẹ của Văn Hinh.

Nghe tiếng chân người bước vào, Văn phu nhân quay người lại, thấy tôi liền kinh hãi, lắp bắp, vội cử động cơ thể, “là ai?” Bà hỏi, rồi lại ho rũ rượi, tôi cũng giật mình hoảng sợ, đây chính là Văn phu nhân của bốn năm trước ư! Sắc mặt héo vàng, hai má hóp sâu, thần sắc tiều tụy, hoàn toàn không còn phong thái của bốn năm trước, chỉ còn đôi mắt kia thì vẫn còn chút thần sắc.

“Ngươi là ai? Sao lại đến đây?” Văn phu nhân kinh hoàng hỏi.

Tôi vội lên tiếng: “Phu nhân đừng hoảng sợ, tôi là bạn của Văn Hinh.”

“Bằng hữu của Văn Hinh?” Văn phu nhân nghi ngờ.

“Đúng vậy, tôi chính là bạn của Văn Hinh, tìm gặp Văn Hinh, người của quý phủ lại không nói cho tôi biết cô ấy ở đâu, tôi đành phải mạo muội tới đây quấy rầy phu nhân.”

“Công tử rất không hiểu lễ nghi, tiểu nữ không ở đây, mời công tử đi cho.” Văn phu nhân nói.

“Phu nhân!”

“Mời công tử ra ngoài cho, nếu không ta sẽ kêu người đến.” Văn phu nhân lạnh lùng nói.

Tôi do dự, có nên nói cho bà ta biết thân phận của tôi không, nói cho bà ta biết, bà ta có tin tưởng tôi không? Nếu không nói cho bà ta biết, tất nhiên bà sẽ không đem tin tức của Văn Hinh nói cho một người xa lạ biết, tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Văn phu nhân, nói: “Phu nhân, tôi là Tĩnh Chi, bà còn nhớ tôi không?”

Văn phu nhân sửng sốt, sau đó nở một nụ cười khinh thường, nói: “Xin lỗi, bất kể ngươi là tĩnh chi hay động chi, ta cũng không biết, mời ra ngoài. Nếu không ta sẽ gọi người đến.”

Tôi kinh hãi, Văn phu nhân thật sự đã quên tôi rồi sao? Không thể! Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, chợt nghĩ đến diện mạo của mình đã không còn là diện mạo của Tĩnh Chi nữa, chẳng trách bà ấy không tin. Văn phu nhân thấy tôi đứng bất động, định kêu lên, tôi vội bước tới che miệng bà ta, Văn phu nhân vừa sợ vừa giận, giãy dụa, tuy nhiên vì đang bị bệnh nên không làm gì được.

Tôi vội nói: “Văn phu nhân, bà còn nhớ những lời này không? Tĩnh Chi, hãy quý trọng hắn, bất kể xảy ra chuyện gì đừng bao giờ buông tay.”

Những lời này là lúc rời Uyển thành bà đã nói với tôi, tôi hy vọng bà sẽ nhớ. Nghe câu đó, trong mắt Văn phu nhân hiện lên sự kinh ngạc, không còn giãy dụa nữa, nhìn ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi thả tay ra, cười buồn nói: “Phu nhân, tôi thật sự là Tĩnh Chi, tôi… tôi dùng thuật dịch dung.”