Chương 21: Rượu chivas
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Liêu Khuynh Nhã là người như vậy, dù thế nào đi chăng nữa ở trong đám đông lúc nào cũng có thể tỏa sáng – thậm chí cô không cần nói, không cần làm gì cả, chỉ uyển chuyển bước vài bước, liền hấp dẫn ánh mắt của phần lớn nam sinh.
Sau đó chị Phù Dung đại hồng đại tử viết bài báo đầu tiên, không hiểu thế nào lại khiến cho trường học chấn động – sự thật là trong cuộc sống cũng có chuyện như vậy, tỷ như hệ nghệ thuật soái ca mỹ nữ tập trung, bên cạnh cô là hai sư huynh ngọc thụ lâm phong, tiêu sái anh tuấn, cùng xuống xe cũng chỉ có cô mặc áo T-shirt trắng và váy, cũng bởi nguyên do đó mà xuất hiện một màn đẹp mắt, mọi người khẳng định: “Lần này hoa hậu giảng đường đã xuất hiện rồi.”
Nhưng cô lại có tính cách lạnh nhạt, cũng may đủ xinh đẹp, vì vậy thái độ ngạo mạn nhìn cao hơn đỉnh đầu của cô được hiểu là thanh cao – cô thật bất đắc dĩ, như vậy đã có bao nhiêu nam sinh chạy tới săn đón nịnh bợ chờ mong, đá đi chẳng được, cô chướng mắt, liền không cho bất cứ kẻ nào cơ hội – với điều kiện tốt như vậy, xung quanh mọi người với cô càng thêm khoan dung, một cô gái thế này, vốn chỉ nên phủng trong lòng bàn tay.
Những người theo đuổi cô nhiều không nói hết, danh khí càng lúc càng lớn – mọi người chen chúc nhau xông vào phòng văn nghệ, chỉ bằng một điệu múa Ấn Độ mở đầu buổi tối chào mừng tân sinh viên, trong nháy mắt toàn bộ trường học sôi trào – cô thuận lý thành chương trở thành trưởng câu lạc bộ văn nghệ. Thật ra cô cũng chẳng thích quản mấy việc lung tung lộn xộn này, nhưng thầy giáo lại khuyên rằng: “Em cứ làm đi, hình tượng khoa ta trong trường cũng tăng lên.” Dụng ý rõ ràng như vậy, là muốn tăng thêm chút hình ảnh ở ngôi trường vốn thiên vị cho ngành kỹ thuật nổi danh từ trước này a.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, nếu lúc trước từ chối vị trí này, có lẽ mười năm sau sẽ giống như cát chảy trên mười đầu ngón tay, chảy xuống nhiều, mà chẳng lưu lại chút dấu vết nào.
Lên làm hội trưởng một học kỳ, đến ngày kỷ niệm thành lập trường, trường học cùng sinh viên thật sự rất coi trọng sự kiện này – một tối văn nghệ khiến cô chuẩn bị đến sức cùng lực kiệt, nhất là đêm cuối cùng, còn kịch bản của vở kịch “Romeo & Juliette”, không làm thế nào mà tìm được nhân vật nam chính phù hợp.
Kịch nói cũng chỉ đến vậy mà thôi, Romeo cũng được, Lương Sơn Bá cũng hay, công chúa Bạch Tuyết cũng tốt, vẫn mãi chỉ là diễn lại một vở kịch kinh điển ở trường đại học – ai cũng biết rõ hết thảy thảy tình tiết, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào hai nhân vật nam nữ chính, đấy mới là ngọn nguồn của cơn bão.
Quả thật, có tư cách để ứng tuyển vào vai nam chính, học viện nghệ thuật vẫn chiếm đa số, nhìn qua nhìn lại đều là người phong lưu phóng khoáng, cao to anh tuấn – nhưng Liêu Khuynh Nhã từ trước đến nay đều tùy hứng, lại là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ – cô là nữ chính còn chưa hài lòng, mọi người cũng chẳng có biện pháp gì.
Cho đến ngày cô ăn cơm tại nhà ăn của trường, ngồi bên cạnh là hai thường ủy của bộ văn nghệ, vừa ăn vừa bàn bạc cách sắp xếp các tiết mục – từ trước đến giờ cô vẫn nhìn thẳng phía trước đột nhiên ánh mắt lại hơi chếch đi.
Bàn phía trước có ba nam sinh, trong đó một người ngồi trước notebook, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ vài cái, liền khiến người bạn cùng ăn ngó qua màn hình một chút. Nhìn từ một bên mặt, mày rậm hơi nhíu, khóe miệng cong cong, cái mũi thẳng đến khó tin, mà điều này cũng chẳng quan trọng – điều duy nhất hấp dẫn cô là khí chất của anh, chuyên chú nhìn máy tính như vậy, thấp giọng nói chuyện với anh, tựa hồ nắm giữ được tất thảy.
Cô như bừng tỉnh, bị hai người bạn thấy, thăm dò nhìn qua một chút: “A, Hàn Tự Dương kìa!”
Liêu Khuynh Nhã lấy lại tinh thần: “Cái gì?”
“Sư huynh bên viện toán học.” Cô bạn kinh ngạc nhìn thoáng qua Liêu Khuynh Nhã: “Cậu không biết?”
Thật sự cô không biết.
“Ai, bình thường cậu làm cái gì thế? Một người kinh tài diễm tuyệt như vậy…” Người bạn bên cạnh chậc chậc tán thưởng, “Đến giờ vẫn là ‘quý tộc’ độc thân nổi danh a.”
Câu sau này vốn rất quan trọng, cũng là một điều kiện trọng yếu để làm nên sức quyến rũ của một nam sinh.
Hàn Tự Dương cùng đồng bạn cầm máy tính chuẩn bị rời đi, Liêu Khuynh Nhã đột nhiên đứng lên, bước nhanh đuổi theo. Để lại hai người bạn trợn mắt há mồm.
“Sư huynh, xin đợi một chút.”
Ba nam sinh ngừng bước, nghi hoặc nhìn về phía sau.
“Hàn sư huynh, có thể nói chuyện mấy câu được không?” Cô tự nhiên thoải mái nói chuyện với Hàn Tự Dương, anh cao hơn cô một cái đầu, vì thế ngẩng đầu lên, chạm phải tầm mắt của anh.
Hàn Tự dương hơi nghi hoặc nhìn sư muội trước mắt, đồng bạn bên cạnh đã thức thời rời đi.
“Xin chào, em là Liêu Khuynh Nhã học viện nghệ thuật. Kỷ niệm ngày thành lập trường diễn vở “Romeo & Juliette” anh có biết không? Nếu được, có thể mời anh diễn vai Romeo được không?” Cô nói đơn giản, nâng mắt nhìn vẻ mặt của anh.
Nhìn gần khuôn mặt anh, mang theo một tia nghi hoặc, hơi hơi nhíu mày – những nam sinh thế này, thường thường đều là thanh xuân bức người, khí thế phương cương – vẻ ngoài đẹp như vậy, cũng không chỉ là đẹp mà thôi, khí độ này bạn bè cùng lứa làm sao theo kịp, khiến cô phân tâm chốc lát.
Hàn Tự Dương nhìn khuôn mặt xinh đẹp của sư muội, lắc đầu xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, gần đây tôi bận nhiều việc – huống hồ, tôi cũng cảm thấy mình không có năng khiếu nghệ thuật.” Lời nói chân thành, cũng mang theo ý tứ nhất định không thay đổi được. Có thể nhìn thẳng vào hai mắt cô, rất ít nam sinh làm được, anh lại không e dè chút nào, ôn hòa mà lạnh nhạt nhìn.
Thật ra, thời điểm bắt đầu đó, Liêu Khuynh Nhã nên biết, so với mình anh lại càng cố chấp hơn rất nhiều. Chuyện anh đã xác định rồi thì không bao giờ thay đổi nữa.
Đồng bạn gọi điện thoại tới, dường như anh vui vẻ lên rất nhiều, vội vàng nói: “Tớ đến ngay bây giờ đây.” Cười xin lỗi cô một cái, nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Lúc đó anh tham dự một cuộc họp internet, làm việc đến hoa mắt chóng mặt, nói nhiều với người khác một câu cũng là chuyện xa xỉ.
Buổi diễn kỷ niệm ngày thành lập trường rất thành công, dù cho cô vẫn không hài lòng với vai Romeo.
Từ khi biết đến Hàn Tự Dương, không hiểu sao lại biết rất rõ về anh – luôn đứng đầu hệ toán học, từ chối vào đội bóng đá, cũng chưa bao giờ cạnh tranh ngoại hình để dành cái danh giáo thảo ( 校草 là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với 校草 là 校花 (hoa khôi) nguồn tangthuvien) – quan trọng nhất là, nhiều nữ sinh như có như không tỏ ý có cảm tình với anh, từ đầu đến cuối anh chỉ lạnh nhạt.
Liêu Khuynh Nhã không hoài nghi sức quyến rũ của mình, vì thế thỉnh thoảng lại như ngẫu nhiên gặp mặt, cô không khách sáo nói: “Sư huynh, còn nhớ em không?”
Anh chậm rãi nhíu mày, hiển nhiên là đang cố gắn nhớ lại.
“Thật có lỗi.” Anh mỉm cười nói.
Lần đầu tiên Liêu Khuynh Nhã cảm thấy thất bại, nhưng tính cô từ trước đến giờ vẫn ngay thẳng, rõ ràng rành mạch đưa ra yêu cầu (với anh), mời cô đi ăn cơm.
Anh nói không nhiều lắm, nhưng bữa cơm này, đủ khiến cho trường học xôn xao – tài tử giai nhân – người người ghé mắt.
Thật sự là ông trời tác hợp, những nữ sinh thích Hàn Tự Dương, những nam sinh thích Liêu Khuynh Nhã, đều đành bỏ cuộc, không để cho người khác một cơ hội nào.
Đến tận một đêm kia trong lúc ăn cơm chúc mừng dự án, một người bạn cùng hợp tác hỏi anh: “Bạn gái đâu không tới?”
Anh mới nhíu mày: “Bạn gái gì?”
Hàn Tự Dương không biết, cũng chẳng quan tâm, chỉ vội vàng chuẩn bị tài liệu để xuất ngoại.
Đêm ấy khi anh đang đứng trước cửa ký túc xá nam, đêm mùa hè lúc nào cũng vậy, nóng bức dai dẳng, Liêu Khuynh nhã mặc quần sooc, áo T-shirt, lộ ra đôi chân thon đẹp – cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình dành thời gian chờ người nào cả, mơ hồ mang theo chờ đợi cùng hy vọng xa vời, cũng chỉ là nhàn rỗi, đã quen anh hơn một năm, tính cô rụt rè mà cũng hơi kiêu ngạo, cho rằng nam sinh đó cuối cùng cũng hướng về cô, giống như thiêu thân lao vào lửa. Nhưng mà tin nhắn trả lời cô – những tin nhắn chúc phúc bình thường vào ngày lễ, lúc nào cũng chỉ lễ độ mà sơ đạm: “Cảm ơn.”
Khoác trên vai túi laptop, tác phong tùy ý, nhìn không chớp mắt bước lên lầu – Liêu Khuynh Nhã đột nhiên thấy căng thẳng, loại căng thẳng hồi hộp mà dù là lần đầu tiên chụp ảnh bìa cho một tạp chí nổi tiếng cũng chưa từng trải qua. Cô lắp bắp gọi anh lại.
Hàn Tự Dương dừng bước, xoay người mỉm cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
Đã lâu không gặp sao? Đột nhiên cô cảm thấy nản lòng, rõ ràng hôm qua trước cửa lớp cô gọi anh, dành cho anh nụ cười rực rỡ như hoa, anh cũng ôn nhiên mà chào hỏi lại.
Vì thế hít một hơi thật sâu, “Sư huynh, em muốn nói chuyện với anh một chút.” Hàn Tự Dương theo cô đến sân thể dục, dáng cả hai người đều cao gầy, bóng bị kéo dài trên mặt đất, hài hòa đến hoàn mĩ.
Cứ như vậy mà chờ đợi lo lắng, chẳng bằng trực tiếp hỏi anh: “Sư huynh, em thích anh.” Cô nắm chặt tay, hơi hơi ngẩng mặt lên nhìn anh, dưới ánh trăng sáng tỏ, là khuôn mặt mịn màng, sáng bóng như ngà của cô gái đang tuổi thanh xuân.
Hàn Tự Dương hơi hơi kinh ngạc, dời ánh mắt, giống như đang cười với không khí vậy: “Cảm ơn em.” Giọng anh trầm thấp, giống như đang an ủi cô – khiến tim cô không khỏi trầm xuống, giọng điệu như vậy, rất quen thuộc với cô – chính cô cũng dùng giọng nói như vậy, từ chối không biết bao nhiêu nam sinh.
“Sư huynh, anh không có bạn gái.” Cô cố lấy lại dũng khí.
Hàn Tự Dương cuối cùng cũng bật cười nhẹ, vẻ mặt tán thưởng nhìn Liêu Khuynh Nhã: “Em cũng thật thẳng thắn.”
Ngừng một chút, lại nói, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Nhưng anh không có ý định muốn tìm bạn gái.”
“Vậy anh có người trong lòng rồi?”
“Không có, vậy nên anh không có bạn gái.” Hàn Tự Dương bình tĩnh nói, giống như đang giảng đạo lý.
Nếu cứ vậy mà im lặng dừng lại, có lẽ Liêu Khuynh Nhã sẽ cảm thấy chịu thua, cứ thế mà quên đi – cô vẫn nhớ rõ, Hàn Tự Dương nói với cô: “Anh đưa em về.” Khi đó trường đang sửa tường bao, luôn có đủ loại người ra vào, đã xảy ra vài chuyện không hay. Cô đi bên người anh, thật sự còn có vài người nhìn cô huýt sáo, nhưng vẫn cảm thấy an tâm, dường như chẳng phải lo lắng điều gì. Rõ ràng biết anh chỉ xuất phát từ sự quan tâm đơn thuần của đồng học, lại vẫn tự thuyết phục lòng mình – huống hồ đã đem tình cảm nói ra, không cố kỵ gì nữa, trong khoảnh khắc anh quay người bước đi nói: “Sư huynh anh muốn ra nước ngoài? Có trở về không? Em sẽ đợi ngày đó.”
Hàn Tự Dương nhíu mày, cô gái này so với tưởng tượng của mình còn cố chấp hơn, anh nói rất chậm: “Em còn nhỏ, không cần tùy tiện nói ra những lời này.” Ngữ khí trang nghiêm như bậc trưởng bối.
Cô cười nhẹ, lại giống như giận dỗi: “Em nói thật lòng mà.”
Anh đi vài năm, Liêu Khuynh Nhã tìm mọi cách để biết chuyện về anh, hóa ra anh vẫn ưu tú như vậy – có thể nói một người thay đổi cả thế giới, càng lúc càng chói mắt. Nhưng càng khiến cho cô thầm mừng là, dù sự nghiệp như mặt trời ban trưa, anh vẫn chỉ một mình. Mà bản thân con đường sự nghiệp cũng phát triển tốt, vài công ty người mẫu nước ngoài từng tiếp xúc muốn cô đầu quân cho họ, cô đều nhất nhất từ chối, cô vẫn nhớ rõ những lời mình từng nói, trước sau nghĩ rằng, chính mình nghiêm túc thật sự, hoàn toàn quên mất anh cũng từng nói: “Không cần tùy tiện nói như vậy.” Cái loại từ chối uyển chuyển này, ở những năm tháng tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết ấy, quả nhiên khó có thể tiếp nhận được.
Đợi đến khi anh trở về, Liêu Khuynh Nhã nhìn mình trong gương, so với khi còn trẻ con ngây ngô, đã nhiều sức quyến rũ hơn rất nhiều. Cô thở phào một hơi: Tâm sự mấy năm chờ đợi rốt cục cũng có một đáp án chuẩn xác.
Trùng hợp là công ty người mẫu lại cùng Thụy Minh đàm phán ký hợp đồng, cô vô tình lấy được số điện thoại của Hàn Tự Dương.
Điện thoại thông một phút ấy, tuy rằng anh vẫn phải thật lâu mới nhớ ra, nhưng cuối cùng vẫn nhớ được, đồng ý cùng cô ra ngoài nói chuyện.
Bọn họ chạm mặt ở trước cửa một quán cà phê nho nhỏ, công ty người mẫu của Liêu Khuynh Nhã ở gần đó, chậm vài phút,cảm thấy mình trôi bồng bềnh trong cảm giáchồi hộp, thật sự không giống phong cách của mình.
Hàn Tự Dương từ quán cà phê đi ra, nhìn thấy cô, mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
Không có ánh mắt kinh diễm, không có gì cả, chỉ có giọng điệu ôn hòa ổn trọng.
Cô hơi mất mát, dùng nụ cười để che giấu: “Hóa ra vẫn còn nhớ ra em.”
Nam nhân trước mắt thâm trầm tuấn lãng, dùng ngữ điệu không thể bắt bẻ cùng vẻ mặt thích hợp nói: “Sao lại không nhớ ra được?”
Cô ngồi vào xe anh, nhìn anh lái xe trước mặt, hơi hơi quay đầu, nhìn thoáng qua quán cà phê kia.
Đêm tiệc đó – tổng bộ Thụy Minh chính thức chuyển tới thành phố A, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, anh bất ngờ cười cười, cực kỳ phong độ mà giới thiệu với bạn bè: “Đây là sư muội đại học của tôi.”
Người bên ngoài thưc thời đem không gian lưu lại cho đôi bích nhân (bích 璧: tên một loại ngọc đẹp thời xưa, ở đây chỉ hai người “đẹp” về ngoại hình và sự nghiệp), cô cũng thoải mái thừa nhận mọi ánh mắt. Khi đó, chính mình hỏi anh: “Anh định ở đây luôn à?”
Anh gật đầu nói: “Có lẽ là ở khách sạn.” Lại hỏi cô: “Em vẫn luôn ở chỗ này à?”
Cô lắc đầu, nói tên khách sạn mình đang ở.
Hàn Tự Dương nhíu mày: “Xa như vậy à?”
Tiệc tối xong thì cũng đã khuya, trợ lý của Hàn Tự Dương đứng trước mặt cô: “Liêu tiểu thư, Hàn tổng phân phó nói đã đặt phòng cho cô ở Nam đại, buổi tối phải ra ngoài không an toàn, để tôi đưa cô đi.”
Cô tự nhiên giật mình – vốn nên cảm thấy vui vẻ, anh tử tế như vậy – nhưng lại cảm thấy mất mát không lý do, giống như đêm đó, anh cũng đưa mình về ký túc, thật ra chỉ xuất phát từ lễ độ mà thôi.
Vì vậy ở khách sạn chợt cáu kỉnh – thật sự là duyên phận. Cứ như vậy mà gặp Lý Quân Mạc lần đầu tiên. Không khí lúc gặp mặt quả thật không tốt, cô cảm thấy đến mũi mình cũng tỏa ra mùi thuốc súng. Nguyên nhân là vài năm nay mình đều làm việc ở phía Bắc, trở về nhanh quá, cảm thấy hơi ẩm thấp – mẫn cảm với bên ngoài, liền đổ lỗi cho khăn trải giường có mùi mốc.
Gọi quản lý có trách nhiệm tới, một cô gái xinh đẹp hơi gầy, vội vàng đến, vừa thấy mình liền cười nói thiếu sót, cô liền cảm thấy hơi ngượng, vậy nên không nói gì.
Cô ấy cực kỳ tốt lập tức chuyển phòng, thay mới đồ ngủ, đưa sữa nóng lên. Nụ cười của cô trong sáng mà vui vẻ, tựa như không để ý tới sự cáu giận của mình, vì thế cũng thôi – mọi việc kết thúc.
Sau này Liêu Khuynh Nhã nghĩ tới không khỏi miên man: Đây mới là người con gái trong lòng anh sao? Rất được, nhưng cô cũng biết, chưa bao giờ xinh đẹp không hấp dẫn người khác chú ý, trong sự lạnh lùng của cô ấy lộ ra ấm áp, dường như mỗi người đều không tự chủ được mà muốn đến gần.
Công ty quản lý biết cô và tổng giám đốc Thụy Minh là bạn học, cố ý làm như vô tình nhắc tới, hy vọng cô có thể giúp đỡ trong công việc. Cô chẳng quan tâm tới hợp đồng gì đó, chỉ là khi gọi điện, lại mở miệng thốt ra: “Anh có nhớ những gì em nói với anh trước đây không?”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu , Hàn Tự Dương nói: “Nhiều năm như vậy rồi.”
Cô cảm thấy bối rồi, cực lực muốn ngăn đề tài này lại, thuận miệng nhắc tới hợp đồng, Hàn Tự Dương liền đáp ứng luôn. Cô tắt điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy mình già đi, không bao giờ có dũng khí như trước kia nữa.
Vì làm việc cho Thụy Minh, hôm đó cô đứng ở sau đài nhìn, Hàn Tự Dương xuất hiện ở đại sảnh, ánh mắt không do dự hướng về phía góc – chính là cô gái xin lỗi mình đêm trước.
Ánh mắt thẳng thắn không chút nào cố kỵ, hiển nhiên cũng bị cô gái ấy phát hiện, phản ứng của cô rất thú vị – hơi hơi lùi bước, đứng vào một góc tối, như không biết làm thế nào. Một khắc ấy, cô chợt cảm thấy mất mát vô cùng.
Quả nhiên là như vậy, cô đi cùng với anh vào đại sảnh khách sạn, nhìn thấy Lý Quân Mạc ở phía trước quầy lễ tân lấy card phòng – cô nghĩ: là do tị hiềm đi, anh lập tức đến, nói rõ ràng: “Chuẩn bị cho Liêu tiểu thư một phòng.” Không biết cô bé có hiểu được ý tứ của anh không, chỉ thấy cô bước nhanh về phòng.
Thật ra ngày đó, bạn học tụ họp lại gặp Lý Quân Mạc, cô có chút đùa giỡn, gọi Lý Quân Mạc, dường như cố ý muốn cho Hàn Tự Dương thấy ý trung nhân của anh thật ra không có lòng với anh. Nhưng khi gọi cô ấy rồi, cô lại bắt đầu hối hận, ánh mắt Hàn Tự Dương lạnh như vậy, không phải không nhìn thấu tâm tư của cô, mà là nhìn thấu rồi – anh vẫn không ngại, vẫn như cũ trầm ổn lui tới. Cô không biết mình nên buồn hay nên vui nữa – anh không ngại ngùng gì, khi Lý Quân Mạc đi rồi, đêm đó tụ hội, im lặng nghe bạn bè hát hò hoặc nói chuyện phiếm, thậm chí không muốn để tâm vào chuyện phiếm. Một bạn học cũ bắt đầu đoán: “Mới ở xa về nước, cậu đem bộ mặt tổng giám đốc hù dọa nhân viên ở đây làm gì?”
Anh cười nhẹ: “Nào dám?” Cũng không giải thích nguyên nhân, trong tim cô không lý do mà hơi đau đớn, mọi việc chính làkỳ diệu như vậy, vĩnh viễn không bao giờ được như con người mong muốn. Vài năm chờ mong cùng một lòng một dạ nhiệt ý, rốt cục vẫn tận mắt chứng kiến mọi chuyện kết thúc.
Ngày hôm sau cùng người bạn đi uống trà, lúc về nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ven đường, nhịn không được muốn gọi anh, lại không thể nói ra tiếng nào – cửa kính xe anh mở một nửa, dừng xe, ánh mắt chuyên chú nhìn một bóng dáng đi vào siêu thị.
Một chốc lát ấy tựa như vĩnh hằng.
Cô không biết thời gian chờ đợi của mình là bao lâu, chỉ là một chốc lát ấy là vĩnh hằng.
Thấy anh chuyên chú chờ, đến khi Lý Quân Mạc mang theo rất nhiều đồ từ siêu thị đi ra. Sắc mặt cô ấy không tốt, Hàn Tự Dương cũng phát hiện ra, vì thế xuống xe, đưa tay muốn giúp – cô cũng không đưa, thái độ cố chấp.
Cô nghĩ cô gái này thật kỳ lạ, sao lại từ chối một người đàn ông như vậy? Nhưng Hàn Tự Dương vẫn đưa tay đỡ, chờ cô ấy đáp lại.
Cô mờ mịt theo xe anh vào tiểu khu, rất bình tĩnh nhìn phía trước, thoạt nhìn tâm trạng cô gái ấy không thoải mái lắm, chẳng chú ý đến dáng vẻ cứ ngồi xổm ở đấy mà khóc lớn, Hàn Tự Dương trong nháy mắt chẳng biết làm thế nào, dịu dàng nắm lấy vai, thấp giọng an ủi.
Thật sự trùng hợp giống như trong phim vậy (ờ, thì đây là trong truyện), nếu không có sự trùng hợp này, chắc mình vẫn tiếp tục chờ đợi trong vô vọng.
Buổi đêm, Liêu Khuynh Nhã gọi điện cho anh, hẹn anh gặp mặt.
Anh bình thản nói đang bận nhiều việc.
Cô tạm dừng một lát: “Em có thể chờ.”
Nửa tiếng sau anh đến, ánh mắt Liêu Khuynh Nhã dừng lại thật lâu ở vạt áo vàng nhạt, dính nhiều chấm nhỏ dầu mỡ, anh không để ý tới ánh mắt của cô, cúi đầu nhìn mình một cái, mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”
Ngày đó ở nhà say một trận túy lúy, một ly lại một ly Chivas – loại rượu quen thuộc nhất trong các quán bar. Cô suy sụp cúi đầu, trên chất lỏng màu hổ phách là móng tay sơn đỏ lộng lẫy, thật giống như xé tim ra, lấy một chút máu.
Sau khi say chợt bừng tỉnh, vội rời khỏi nơi này, hẹn ước, giải sầu, cuối cùng ở một ngã tư tràn ngập mùi cà phê gặp lại Lý Quân Mạc – thật ra cô cũng không hề ghét cô ấy, cô cứ vậy mà thanh thản tự nhiên bước đi trên đường, tựa hồ cảm thấy mình quá lắm cũng chỉ bình thường như người qua đường.
Cô ấy rất chậm chạp. Không một chút nào có ý thức rằng mình đang khiến cho một nam nhân ưu tú như vậy lâm vào hoàn cảnh khó khăn chưa bao giờ trải qua.
Đột nhiên Liêu Khuynh Nhã có một ý nghĩ bướng bỉnh: Hàn Tự Dương, anh cuối cùng cũng nên chịu một chút dằn vặt a.
Vì thế dưới ánh nắng trưa hè, cô mỉm cười xoay người bước.
Rượu Chivas.
Chivas là 1 loại whisky pha trộn (blended) của Scotland. Rượu mạnh nói chung và Chivas nói riêng đều được lên men, chưng cất và ủ. Năm ủ càng lâu rượu càng ngon và quý.
Chivas có nhiều loại, Chivas 12, 18, 21, 25 và 38 trong đó các con số phía sau là chỉ năm ủ của rượu. Ngoài ra còn một số loại Chivas đặc biệt nữa, bạn không tìm hiểu, nguyên nhân là không biết uống rượu . Có thể đọc ở đây hoặc hỏi đại ca Google để biết thêm chi tiết.