6
Đợi đến khi đám đông giải tán hết, trong phòng chỉ còn lại ta và Hạ Hồng Diệp.
Lúc này Hạ Hồng Diệp mới bật cười ra tiếng.
“Mấy ngày nay đường muội ta sáng nào đêm nào cũng khóc, bệ hạ đến thăm vài lần, mỗi lần đến còn giả bộ đến nói chuyện với ta.”
“Ta thật giống như nữ tử ác độc trong mấy vở kịch, chuyên làm chuyện gậy đ.ánh uyên ương.”
Bây giờ cánh chim của Lý Viễn chưa cứng cáp, vừa không dám đắc tội Hạ Hồng Diệp có phụ thân ca ca tay cầm trọng binh, cũng không dám làm khó ta xuất thân từ thế gia, nên chỉ có thể để cho người trong lòng chịu ủy khuất trước.
Ta tự tay rót cho Hạ Hồng Diệp một chén trà, rũ mắt nói: “Hải Đường, không thể giữ lại lâu.”
Hạ Hồng Diệp lạnh lùng cười: “Đâu chỉ có Hải Đường?”
“Lần trước ngươi nói thái y có thể tin, ta liền gọi hắn đến chẩn mạch.”
“Từ nhỏ ta đã cùng phụ thân luyện võ, thân thể xương cốt cực kỳ tốt, nhưng ngươi đoán xem hôm nay như thế nào?”
Trong lòng ta khẽ động: “Lý Viễn ——”
“Không hổ là tài nữ nổi danh của Đại Chu, thật thông minh.”
Hạ Hồng Diệp oán hận nói: “Thái y nói, ta đã uống nhiều thuốc gây tổn thương thân thể, sau này sợ sẽ khó có thai, cho dù có mang thai cũng sẽ không giữ được.”
Ánh mắt nàng lạnh như đao, nghiến răng nói: “Ta vẫn cho rằng là ngươi hại ta sinh non, không nghĩ tới, thủ phạm chính là bệ hạ của chúng ta.”
“Hắn đề phòng ta, không phải một sớm một chiều.”
Lý Viễn, ngươi không làm hoàng đế thì thật sự lãng phí tài năng!
Luận về thủ đoạn ngoan độc trở mặt không nhận người, Lý Viễn tuyệt đối không có đối thủ!
Ta trầm giọng nói: “Lý Viễn quả thật nhẫn tâm.”
Sắc mặt Hạ Hồng Diệp tối tăm: “Nếu đã sống lại một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không đi lại con đường cũ nữa.”
Nàng xoay người, lộ ra vài phần trịnh trọng hiếm thấy, giống như là đã hạ quyết tâm rất lớn.
“Tạ Hoản Nhĩ, kiếp trước ta xem ngươi là kẻ thù lớn nhất, nhưng ta biết trái tim của ngươi không ở trên người Lý Viễn.”
“Kiếp này, Hạ Hồng Diệp ta sẽ nghe ngươi sai phái, nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi phải để cho ta báo thù rửa hận.”
“Kiếp trước, hai chân của đệ đệ ta, còn có mạng của hài nhi chưa ra đời của ta, ta muốn Lý Viễn và Hạ Miên Miên nợ m.áu phải trả bằng m.áu.”
Nói mấy lời này, thật giống như ta không có thù oán gì với Lý Viễn.
Kiếp trước, Lý Viễn bức ép nhi tử ta tạo phản, nhân cơ hội g.iết cả phụ thân và huynh trưởng của ta, lúc ta c.hết, nhi tử ta còn đang bị giam cầm.
Vốn dĩ ta lạc tử vô hối, nguyện đổ phục thâu, nhưng bây giờ ta sống lại một lần nữa, ta há có thể buông tha cho cẩu hoàng đế Lý Viễn này?
*Lạc tử vô hối, nguyện đổ phục thâu (落子无悔, 愿赌服输): Khi đ.ánh cờ thì không thể hối hận sau khi nước cờ đã tàn, đã đ.ánh cược thì phải chịu thua.
Ta và Hạ Hồng Diệp ăn nhịp với nhau, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, lúc này bắt đầu tỏa ra những tâm địa xấu xa.
“Đường muội của ngươi cực kỳ ngu xuẩn, hay là bắt đầu từ nàng ta trước.”
Hạ Hồng Diệp nghe vậy mỉm cười: “Thần thϊếp được bệ hạ sủng ái, hiện giờ đường muội không hiểu chuyện như vậy khiến cho thần thϊếp không có mặt mũi, thần thϊếp có nổi giận một chút cũng là điều đương nhiên.”
Vấn huyền ca nhi tri nhã ý, ta nhìn Hạ Hồng Diệp ý vị thâm trường nói: “Ngươi phải từ từ một chút, nếu bệ hạ cảm thấy đau lòng trước thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
*Vấn huyền ca tri nhã ý (问弦歌知雅意): Nghĩa đen là nghe đàn ca mà biết được chí khí trong đó; nghĩa bóng là giỏi suy luận, suy đoán, chỉ nghe nói bề ngoài đã nắm bắt được trọng tâm.
Hạ Hồng Diệp cười nhạo một tiếng: “Hắn dám sao?”
“Phụ thân ta đóng quân ở Tây Bắc, Nam Man như hổ rình mồi, bây giờ chính là thời buổi rối loạn, hắn dám vì Hạ Miên Miên mà to tiếng với ta sao?”
Cũng đúng, Lý Viễn người này, đại khái giống như vương bát đản, đặc biệt có thể nhịn.
Kiếp trước, hắn có thể nhịn cho đến khi nhà ta ngã xuống, cho đến khi đệ đệ của Hạ Hồng Diệp gãy chân, mới gây khó dễ với hai người chúng ta, kiếp này hắn nhất định càng có thể nhịn.
(Còn tiếp)