Đoạt Lại Em

Chương 3

Nhưng điều đó vẫn chưa đủ để giảm bớt cảm giác tồn tại của cô, sợ người vừa mới đến không chú ý đến cô nên Uông Thành Dương chỉ vào cô giới thiệu: “Hẳn cậu vẫn còn nhớ bạn học cũ Phùng Quân Đồng của chúng ta chứ?”

Người vừa mới đến quay đầu, ánh mắt dừng trên đỉnh đầu cô, một lúc sau mới mở lời nói: “Xin chào.”

Anh không nói rõ mình có nhớ hay không, nhưng thái độ kiêu ngạo và dửng dưng kia đã nói lên tất cả.

Phùng Quân Đồng thở phào nhẹ nhõm, mí mắt rủ xuống, khóe miệng cong lên: “Xin chào.”

Thấy thái độ của cô không còn thân thiện như trước, Uông Thành Dương còn tưởng rằng cô đã quên nên vội vàng kéo người tới giới thiệu: “Đây là Cố Văn Khâm, đại thần của lớp chúng ta, cậu quên rồi à?”

Hai người vẫn không nói lời nào.

Uông Thành Dương gãi đầu, để giảm bớt cảm giác xấu hổ nên nói tiếp: “Quên rồi thì thôi, tối nay làm quen lại lần nữa là được rồi, ha ha ha.”

Phùng Quân Đồng mỉm cười, ngồi xuống một lần nữa.

Có lẽ cuối cùng Uông Thành Dương cũng nhớ ra ân oán giữa hai người bọn họ, hắn khoác tay lên vai Cố Văn Khâm: “Đi đi đi, sang bên kia ngồi với tôi.”

“Không cần đâu, tôi ngồi đây là được rồi.”

Khoảng trống bên cạnh Phùng Quân Đồng không nhỏ, người phục vụ nhanh chóng kê thêm một chiếc ghế, Uông Thành Dương không còn cách nào khác đành phải quay trở lại vị trí ban đầu, trước khi rời đi, hắn ghé vào tai anh nói: "Bây giờ cô ấy là người của Trịnh Thao, cậu cho mọi người chút mặt mũi đi."

Đừng làm cho cô cảm thấy khó xử.

Cố Văn Khâm không thèm để ý đến hắn, sau khi ngồi xuống, anh nới lỏng cà vạt được thắt tỉ mỉ, chào hỏi Trịnh Thao: “Thật xin lỗi, tôi đến muộn.”

“Không sao.”

Mặc dù hai người đã biết nhau từ khi còn nhỏ, giữa hai người cũng không có ân oán gì với nhau, nhưng có lẽ là do không hợp mạng nên mối quan hệ giữa Trịnh Thao và Cố Văn Khâm chưa bao giờ hài hòa, lần này anh được mời đến đây chỉ vì giao tình của anh ta với Uông Thành Dương và những người khác, đều ở trong vòng bạn bè với nhau, nếu như không mời anh thì thật đúng là khó coi.

Trịnh Thao đặt một tay lên lưng ghế phía sau Phùng Quân Đồng: “Bạn gái tôi, Phùng Quân Đồng.”

“Ừm.”

Thái độ của anh vô cùng lạnh nhạt.

“Công ty mới nhiều việc lắm sao? Tôi nghe họ nói mấy ngày trước cậu cũng không đến.”

“Cũng tạm.”



Hai người trò chuyện câu được câu không, Phùng Quân Đồng ngồi ở giữa hai người bọn họ, cô đặt đũa xuống lau khóe miệng, quay đầu nhỏ giọng nói với Trịnh Thao: “Em ăn no rồi nên muốn ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, anh cứ ăn tiếp đi.”

“Ừm, em đừng đi xa quá, phía sau vẫn còn trò hay đấy.”

“Vâng.”

Phùng Quân Đồng để điện thoại và túi xách trên ghế, cô vừa mới bước ra khỏi phòng bao, Uống Thành Dương đã không nhịn được tức giận la lên: "Tốt xấu gì đây cũng là nữ thần cũ của tôi, con mẹ nó lúc chia tay Trịnh Thao anh cũng khách khí một chút, đừng có làm cho người ta khổ sở quá đấy."

“Chia tay cái rắm, giữa hai chúng tôi là tình yêu đích thực.”

Có người khinh bỉ: “Lần trước anh cũng nói như vậy.”

Cuối cùng không đến hai tháng đã đá con người ta đi.

Trịnh Thao không thèm dòng dài với bọn họ, giọng điệu anh ta mang hàm ý sâu xa: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả.”

“Chứng minh anh chính là đồ cặn bã.”

“Vớ vẩn, anh mày còn trong sạch hơn cả Trương Hàn đấy.”

“Dựa vào cái dáng vẻ trong sạch này của anh mà lừa gạt trêu chọc con gái nhà người ta…”

Bọn họ đều hiểu rõ lẫn nhau, vì thế khi Phùng Quân Đồng không có ở đây, cả đám đều buông thả mà nhiệt tình tán gẫu, hết người này đến người khác buông lời đùa cợt, không kiêng nể bất cứ điều gì.

Phùng Quân Đồng vào phòng vệ sinh rửa mặt thuận tiện dặm lại lớp trang điểm, sau khi đi ra, cô đứng cạnh cửa sổ trên hành lang hít thở.

Thành phố này lớn như vậy, ngày hôm qua khi cô đồng ý đi ăn tối với Trịnh Thao và nhóm bạn của anh ta cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp người quen.

Cho dù là Uông Thành Dương hay là Cố Văn Khâm, cô cũng đều không muốn gặp.

Phùng Quân Đồng còn đang miên man suy nghĩ thì bỗng dưng phát hiện có người đang tới gần, khi cô quay phắt đầu lại nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương, ánh mắt cảnh giác của cô chợt ngẩn ra.

Ánh mắt chạm nhau chỉ trong chốc lát, Phùng Quân Đồng vội vàng cụp mắt xuống.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô đành nở một nụ cười hào phóng: “Chào anh.”

Cố Văn Khâm không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô.

“Anh đang tìm nhà vệ sinh sao? Nó ở đằng kia.”

Phùng Quân Đồng chỉ vào góc, mất tự nhiên tìm đề tài để nói, đã vài giây trôi qua mà anh vẫn không nói lời nào, cô lập tức biết điều chuẩn bị rời đi.

“Tôi vẫn nhớ em.”

Anh đột nhiên lên tiếng.

Bước chân Phùng Quân Đồng khựng lại, miễn cưỡng mỉm cười: “Đó là vinh hạnh của tôi.”

Dù sao cũng chỉ là bạn học một học kỳ, ngay cả vài câu cũng chưa nói, được anh nhớ tới đã là vinh hạnh rồi.

Hai người đứng đối diện nhau mà không nói bất cứ câu nào.

Phùng Quân Đồng là người không chịu nổi bầu không khí áp lực nặng nề này trước, cô nghiêng đầu vờ như đã đến nơi: "Có lẽ Trịnh Thao đang tìm tôi, tôi về trước đây."

Không đợi anh trả lời, cô đã lập tức xoay người rời đi như dưới chân có cân đẩu vân.

Khi Phùng Quân Đồng trở lại phòng bao, Trịnh Thao và những người khác vẫn còn đang uống rượu, cô bước đến bên cạnh anh ta, cúi người xuống khẽ thì thầm: "Trên trường còn có việc, em về trước nhé."

Anh ta không vui lắm: “Đã muộn như thế này rồi còn có việc gì nữa?”