Kẻ ngốc có chút ấm ức: "Rõ ràng là tôi nhặt trước, bọn họ tới cướp, nên tôi đành phải cướp lại." Nhưng rất nhanh kẻ ngốc đã vui vẻ trở lại: “Chỉ là, bọn họ đều rất yếu, cho nên rất dễ đối phó."
Người dám cướp đồ trên Vĩ Tinh đều không thể là kẻ yếu được, bởi vì muốn sinh tồn ở đây họ phải rất mạnh mẽ, cho dù là dân bình thường cũng không thể tính là kẻ yếu, do đó kẻ yếu ở chỗ này căn bản là sống không nổi.
Kẻ ngốc nói vầy là vì anh có nhận thức quá ít về sức mạnh của bản thân mình.
Ngô Dao giẫm lên ván gỗ trên mặt đất: "Trải cái này làm gì? Trải trước, để tối nằm cho tiện phải không? ”
Vẻ mặt vốn còn đang vui vẻ của kẻ ngốc lập tức đóng băng, một lúc sau mới hốt hoảng nói: “Không, không phải…”
Ngô Dao không nghe anh nói: "Ngày mai tôi sẽ mua cho anh một cái gối, từ giờ anh cứ ngủ trên sàn nhà đi." Cậu nói xong thì cởi mũ và khẩu trang, cầm quần áo vào phòng tắm. Trong phòng tắm cũng có một số thay đổi, bồn tắm sắp cạn nước lại được đổ đầy nước trong, trên tường đóng một hàng móc để tiện treo đồ. Nhìn những thay đổi này, một kẻ ngốc bình thường không thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy học và làm được những việc này, Ngô Dao nghi ngờ rằng sẽ không mất quá nhiều thời gian, kẻ ngốc sẽ trở lại bộ dáng lúc đầu của Từ Thành Hạ.
Vì dù sao anh cũng là Alpha cấp cao, cho dù có mất trí nhớ và trở nên ngu ngốc như thế nào, nhưng năng lực của anh cũng sẽ mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Có quạt, đêm nay Ngô Dao quả thật ngủ thoải mái hơn trước nhiều, ít nhất khi tỉnh lại trên người cậu không có thêm một tầng mồ hôi dính. Chỉ có chính cậu đang cảm nhận được thân thể mình đang xuất hiện một vài thay đổi không rõ ràng, cậu sờ trán, ngay cả nhiệt độ cũng thoáng tăng lên một chút.
Trong lúc đi làm Ngô Dao liên lạc với Cù Nhạc, hỏi ông ta xem, tạm thời có thể có thuốc ức chế pheromone cấp cho mình không, nhưng Cù Nhạc vẫn như cũ trả lời là không, do đó, Ngô Dao đành phải tan làm đi tìm A Quỳnh.
Đã muộn như vậy, nhưng A Quỳnh vẫn còn đang tiêm thuốc cho bệnh nhân, vừa nhìn thấy cậu, ông ta đã nhe
răng già, cười rạng rỡ: "Cậu cũng muốn tiêm hai mũi sao?" Vốn là ông ta đang muốn nói giỡn, nhưng không ngờ Ngô Dao cũng không có mắng ông ta, chỉ im lặng vài giây sau đó ngồi xuống: "Có thể.”
A Quỳnh cố nén cười, sau khi xác định bệnh nhân kia đã ngủ, mới ghé sát vào tai Ngô Dao, nhỏ giọng hỏi: "Cái kia của cậu... Lại đến nữa à? ”
Ngô Dao đã quen với tính cách và lời nói kín đáo của ông ta, vì vậy cậu khẽ "Ừm" một tiếng.
"Không còn?"
"Không còn."
"Lần sau có là khi nào?"
"Ông chủ nói đợi 1 tháng."
A Quỳnh xoa xoa tay:"Vậy không ổn chút nào, Tiểu Ngô, cậu cũng không phải là chưa từng thử qua phương pháp của tôi, quả thật không có hiệu quả tích cực, giờ cho dù tôi có tiêm cho cậu mấy mũi, nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp cậu nhịn được mấy tiếng đồng hồ, chứ nhịn một tháng là nhịn không được đâu. " Vừa nói tròng mắt của A Quỳnh vừa đảo qua: "Tên ngốc kia còn ở cùng một chỗ với cậu không? ”