Lời giải thích này không khỏi quá gượng ép, Úc Thiên Phi nghi ngờ nhưng vì hoàn cảnh nên không tiện hỏi thêm, đành phải nở nụ cười phối hợp.
Nhan Noãn nhân cơ hội này nói sang chuyện khác: "Đàn anh, lần này anh về định ở lại bao lâu?"
"Đến tuần sau." Trần Tư Tề nói: "Nhưng sáng mai phải lên xe đến thành phố H. Ngày kia em họ của anh kết hôn, lần này vì dự đám cưới của em ấy nên anh mới về."
Thành phố H cách thành phố họ đang ở không xa, ngồi xe mấy tiếng là có thể đến, rất thuận tiện.
"Vậy anh đến đây là đặc biệt đi đường vòng đến thăm Nhan Noãn sao?" Úc Thiên Phi hỏi.
Trần Tư Tề mỉm cười: "Cứ xem là vậy đi, lâu rồi không gặp, rất nhớ nhung, muốn nhìn thử xem hiện tại em ấy sống thế nào."
"Em khá ổn." Nhan Noãn nói.
"Ừ." Trần Tư Tề gật đầu: "Anh nhìn ra được."
Úc Thiên Phi hắng giọng một cái: "Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt."
Nhan Noãn liếc nhìn anh, oán thầm, ngay cả bản thân cậu còn chẳng chăm sóc được đàng hoàng. Nhưng ngay sau đó, cậu lại cảm thấy đây chỉ là lời xã giao Úc Thiên Phi nói cho hợp với thân phận bạn trai, hoàn toàn không phải là thật, ngay cả tư cách chê bai cậu cũng không có.
"Ừ, nhìn thấy cậu, tôi yên tâm nhiều rồi." Trần Tư Tề nói.
Trong giây phút kia Nhan Noãn gần như có thôi thúc muốn ngầm tố khổ với Trần Tư Tề.
Cậu đã từng làm như vậy. Bao nhiêu năm trước, trong một đêm say cậu lải nhải kể lại mối tình đơn phương đằng đẵng vô vọng buồn cười kia của mình với Trần Tư Tề, kể đến nước mắt rơi ồ ạt như mưa.
Khi đó sau khi an ủi cậu Trần Tư Tề lại hỏi: "Anh giống với người này không?"
Đương nhiên Nhan Noãn dùng sức lắc đầu.
Không giống, không giống chút nào. Trần Tư Tề rất ưu tú, tính cách bình tĩnh, làm người chín chắn ổn trọng, ôn hòa lại lý trí. Nhan Noãn tin tưởng anh ấy, đồng thời còn ỷ lại vào anh ấy.
Những cảm xúc đó có lẽ cũng có thể sinh ra tình yêu, nhưng chung quy vẫn khác hoàn toàn khi cậu đối mặt với Úc Thiên Phi.
Cậu có thể đếm rõ vô số khuyết điểm của Úc Thiên Phi, đếm rồi cười thành tiếng, lòng trở nên ấm áp.
Trong những năm tháng dù Úc Thiên Phi tự xưng mình là anh hùng là trùm của đám trẻ con, Nhan Noãn cũng chưa từng ngưỡng mộ anh. Nhưng khi anh hùng nhỏ ngã sấp mặt đầu gối trầy trụa hốc mắt đỏ au, cậu sẽ ngồi xổm xuống cẩn thận thổi miệng vết thương cho anh.
Nhan Noãn thầm thở dài trong lòng.
Đàn anh à, cậu ta là tên đần, anh đừng cười em.
Sau đó, bầu không khí vẫn giữ rất tốt. Có lẽ do biểu hiện của Trần Tư Tề quá chân thành, sau một lát cuối cùng Úc Thiên Phi cũng trở nên thành thật, không nói mấy câu ngu xuẩn phô trương thanh thế nữa.
Trước khi chia tay, Trần Tư Tề ngỏ lời nếu sau này hai người ra nước ngoài du lịch, đến thành phố mình ở thì nhất định phải nhớ liên lạc.
Lúc này Úc Thiên Phi lại trở nên khách sáo. Anh muốn nhân lúc đi vệ sinh lén thanh toán, đi đến mới phát hiện Trần Tư Tề đã trả tiền trước rồi.
Lúc anh rời đi Nhan Noãn xin lỗi Trần Tư Tề: "Hôm nay cậu ấy hơi... Ờm, anh đừng trách"
"Có địch ý với anh, chứng tỏ cậu ta quan tâm em." Trần Tư Tề nói: "Cậu ta rất nghiêm túc với em, điều này rất tốt."
Nhan Noãn cười gượng.
"Sao vậy, có gì không thuận lời sao?" Trần Tư Tề hỏi.
Nhan Noãn lắc đầu: "Không có gì đâu anh."
"Hai người vừa mới bắt đầu mà, cần phải quen dần, hãy từ từ." Trần Tư Tề nói: "Lâu như vậy em cũng chờ được, cũng không thiếu chốc lát này."
Sau khi chia tay, hai người ôm chó đi dạo gần đó một lát để xả men rượu.
Trên bàn ăn bọn họ đều uống một ít nhưng không nhiều lắm. Nhan Noãn tư duy rõ ràng, bước chân vững chãi, chỉ là gò má hơi nóng lên, còn Úc Thiên Phi thì nhìn chẳng khác gì ngày thường.
"Đón xe đi?" Nhan Noãn đề nghị.
Úc Thiên Phi gật đầu: "Ờ."
Anh nói rồi đi tới ven đường, yên tĩnh nhìn con đường vắng tanh.
Nhan Noãn đi theo, đứng sau lưng nhìn bóng dáng anh, lên tiếng hỏi sau nhiều lần do dự: "Sao cậu..."
"Hả?" Úc Thiên Phi quay đầu lại.
"Hình như tâm trạng hơi suy sụp."Nhan Noãn nói rất uyển chuyển: "Yên tĩnh quá, không quen."
"Vậy à." Úc Thiên Phi nhếch môi cười: "Sao tôi không cảm thấy gì cả."
Nói xong anh lại quay ra nhìn đường phố. Thỉnh thoảng có xe lái qua, nhưng không có xe taxi để đón.
Cả hai đứng thất thần một lát, Úc Thiên Phi chợt lên tiếng: "Người đàn anh này của cậu nhìn... Nhìn rất chín chắn, vừa thấy đã biết là người thành công rồi."
"Anh ấy đúng là vậy." Nhan Noãn gật đầu: "Anh ấy vẫn luôn xuất sắc, khi đó trường bọn tôi có rất nhiều người thầm sùng bái anh ấy."
"Ờ, là vậy à." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn nhận ra có gì đó không đúng. Cậu dịch lên trước, đứng bên cạnh Úc Thiên Phi, hỏi: "Cậu sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là..." Úc Thiên Phi nói, giơ tay lên nắm tóc: "Thành thật mà nói, cậu có từng hối hận không?"
"Hối hận cái gì?" Nhan Noãn hỏi.
"Chia tay với anh ta." Úc Thiên Phi hỏi: "Anh ta cố tình bớt chút thời gian đến gặp cậu, nhất định là vẫn còn quan tâm cậu. Nếu như lần này cậu đến một mình... Liệu hai người có hướng phát triển khác không?"
"Sao nào." l*иg ngực Nhan Noãn hơi nghẹn lại: "Ý của cậu là, cho rằng tôi nên đi tranh thủ một chút, nắm cho thật chặt sao?"
"Đương nhiên không phải ý này." Úc Thiên Phi nói.
Vậy rốt cuộc là có ý gì đây? Anh không nói, Nhan Noãn cũng không đoán được. Hai người đều không lên tiếng, bầu không khí lại trở nên im ắng.
Ở phía xa cuối cùng cũng có một chiếc taxi sáng đèn chạy tới, Úc Thiên Phi vội giơ tay lên nhưng chiếc xe kia lờ anh đi, lập tức lái qua.
"Đệch cụ." Anh căm giận rủa thầm: "Cái này có tính là không nhận chở không?"
"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi nhìn cậu một cái rồi chuyển tầm mắt về phía trước rất nhanh, mặt đầy phiền não.
"Ý của tôi là... Nếu cậu cảm thấy sẽ không có phát triển, không có hứng thú gì với anh ta, vậy cậu nói thẳng không phải được rồi sao." Giọng anh rất nhỏ, có vẻ rất không tự tin: "Anh ta lại không ở đây, rất khó mở miệng sao?"
Nhan Noãn nhìn gò má anh, trong lòng chợt dâng lên ít xúc động.
Vừa rồi Trần Tư Tề nói, nhìn Úc Thiên Phi rất nghiêm túc với mình. Trần Tư Tề luôn tinh mắt hơn cậu rất nhiều, phán đoán càng lý trí và chính xác hơn, liệu điều anh ấy nói có đúng không?
Dáng vẻ khó chịu hiện giờ của Úc Thiên Phi, có thể là vì... Bất an hay không? Cậu ta nhận ra Trần Tư Tề xuất sắc, muốn nghe chính miệng mình hứa hẹn gì đó.
Nhan Noãn suy nghĩ, hai gò má nóng ran, đầu óc choáng váng, tai vang ong ong.
Giống như Úc Thiên Phi đang ghen vậy.
"Ừ." Nhan Noãn lấy can đảm, gật đầu nói: "Tôi rất ngưỡng mộ anh ấy, nhưng... Nhưng bây giờ không có ý định yêu đương với anh ấy. Cho nên tôi không hối hận, cũng sẽ không tranh thủ nữa."
Úc Thiên Phi rõ ràng thả lỏng một chút: "Ồ, vậy à."
Nhan Noãn hít một hơi thật sâu: "Vì tôi đã có người mình thích rồi."
Úc Thiên Phi không có phản ứng gì, tựa như không nghe gì cả.
Lại một chiếc taxi sáng đèn lái ngang qua vỉa hè trước mặt họ, lúc lướt qua họ thậm chí còn cố gắng lái chậm lại, nhưng Úc Thiên Phi cũng không hề nhúc nhích.
Nhan Noãn nhìn gò má anh, vội kêu một tiếng: "Này!"
"Hả?" Úc Thiên Phi hoang mang quay đầu lại: "Tôi, tôi đang nghe đây."
Nhan Noãn nhìn vào mắt anh, nghĩ thầm, bây giờ bản thân mình nào có khả năng ở bên người khác.
Tuy chỉ là một tia hi vọng mong manh tựa như đốm lửa, cậu nhìn thấy và khắc nó vào đầu cũng không thể quên đi, không bỏ xuống được.
Cậu nghĩ, bản thân mình hình như có chút đặc biệt đối với Úc Thiên Phi.
Liệu Úc Thiên Phi có thể không chỉ xem cậu như một người bạn không? Dù là tình cảm không hoàn toàn giống cậu,nhưng ít ra, sau khi cậu công khai, trong lòng Úc Thiên Phi vị trí của cậu nhất định đã ngầm thay đổi.
"Cậu... Người cậu nói, tôi có biết không?" Úc Thiên Phi hỏi cậu.
Nhan Noãn gật đầu: "Biết."
Úc Thiên Phi nhíu mày, nghĩ ngợi một lát, hỏi: "Không phải là Đường Giai Bách chứ?"
Suy nghĩ của tên này hoàn toàn trật đường ray. Nhan Noãn mất kiên nhẫn nhăn mày: "Đương nhiên không phải!"
"Ờ." Úc Thiên Phi thoáng yên lòng, cụp mắt vài giây, hỏi: "Có phải người này đã quen biết cậu lâu rồi không?"
Nhan Noãn không dám nhìn anh, tầm mắt rơi trên mặt đường, lại gật đầu một cái: "Ừ."
Lúc này Úc Thiên Phi không suy nghĩ nữa, hỏi rất nhanh: "Học chung tiểu học với cậu?"
"Ừ."
"Chung trung học."
Lòng vòng quá đi mất, sao có thể ngoằn ngoèo như vậy, Nhan Noãn vừa bất lực vừa buồn cười, vẫn gật đầu: "Ừ!"
"Là một tên mặt trắng." Úc Thiên Phi nói: "Người rất cao, nhìn rất đẹp trai?"
Nhan Noãn dở khóc dở cười liếc anh một cái: "Dáng người rất cao, mặt trắng thì... Mỗi người mỗi ý, tôi không cảm thấy vậy."
Úc Thiên Phi không lên tiếng.
Nhan Noãn im lặng đựng một lát, lòng dần bất an, còn có chút không kiên nhẫn.
Đã nói trắng ra như vậy, dù Úc Thiên Phi có ngốc cũng phải hiểu ra, bây giờ lại không cho câu trả lời nào, nghĩ thế nào cũng đều không phải là một tín hiệu tích cực.
Can đảm của Nhan Noãn đến nhanh đi cũng nhanh. Cậu cúi đầu cắn môi, khẽ nói sau một hồi nhẫn nại: "Chính là người mà cậu nghĩ đó."
Úc Thiên Phi quay đầu đi, như là thở dài. Sau đó, anh bình tĩnh lại một cách vô cùng nhanh chóng, nói: "Tôi cảm thấy hai người các cậu không hợp."
Nhan Noãn chớp chớp mắt.
Một hồi lâu sau, cậu trả lời hờ hững: "...Ờ, vậy à."
Úc Thiên Phi sờ mũi, đột nhiên nói liến thoắng: "Cậu rung động khi tuổi còn quá nhỏ, lúc đó biết cái gì gọi là tình yêu, gần giống như cảm nắng ở tuổi dậy thì thôi, vẫn còn nhớ nhung đến tận giờ ấy à? Một đống tuổi, sắp ba mươi rồi, cũng nên chín chắn một chút, đừng lưu luyến thứ tình cảm trẻ con này nữa, chuyện không có kết quả nên từ bỏ thì từ bỏ đi."
Nhan Noãn bị một cái tát làm cho choáng váng, vừa khó chịu lại bực bội, tức tối nói: "Cậu có tư cách gì mà dạy đời tôi?"
"Lời thật thì khó nghe." Úc Thiên Phi nói: "Tôi khuyên cậu vẫn nên tiến về phía trước, có lẽ bên cạnh cậu sẽ... Sẽ..."
"Sẽ cái gì?"
"Bên cạnh có người khác âm thầm quan tâm cậu, lo lắng cho cậu." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn giả vờ bình tĩnh, bật cười một tiếng, nói: "Vậy cũng không đến lượt cậu lên tiếng."
Lucky vốn thò cái đầu ra khỏi túi không biết đã nhận ra điều gì, yên lặng rụt trở vào, chỉ để lại nửa cái bím tóc.
...
Lời tác giả:
Úc Thiên Phi: Tôi gϊếŧ Lý... Lý cái gì đó!!!