Câu hỏi này khiến Úc Thiên Phi ngu người.
Anh dại ra hồi lâu, cười "phụt" một tiếng: "Chỉ có cậu đưa ví dụ như vậy, thật là." Nói xong, anh hoàn toàn không cho Nhan Noãn cơ hội mở miệng, lập tức nói: "Tóm lại là, sau này tốt nhất cậu cẩn thận với thằng nhóc kia một chút."
"Tại sao?" Nhan Noãn hỏi: "Không phải cậu cũng nói, cậu ta chỉ là người bình thường."
"Sao cậu vẫn không nắm được trọng điểm vậy nhỉ." Úc Thiên Phi thở dài: "Cậu ta có ý với cậu."
"Cậu cũng là con trai, sáng nay không phải cậu ta đã nói, người như cậu rất được yêu thích sao." Nhan Noãn nói: "Cậu đẹp trai phóng khoáng... Gì gì đó, rất có lực hấp dẫn, cậu không lo cho mình à?"
"Hừ, chút mánh khóe này của cậu ta, tôi đã sớm nhìn thấu rồi." Úc Thiên Phi nói: "Nói vậy chỉ muốn đẩy tôi đi, dễ ở riêng với cậu. Sau khi tôi đi rồi, cậu ta với cậu nói chuyện gì vậy?"
"Nói về cậu."
Úc Thiên Phi ngạc nhiên: "Tôi? Nói gì về tôi?"
"Không nói cho cậu biết." Nhan Noãn nói.
"Lại nữa đúng không." Úc Thiên Phi: "Bây giờ cậu không nói, chờ tôi đi làm về, dùng vũ lực để cậu ngoan ngoãn mở miệng."
Câu này nghe không ổn. Nhan Noãn cảnh giác: "Cậu còn đến đây hả?"
"Ơ." Úc Thiên Phi do dự vài giây: "Xem tình hình đã. Dù sao thì... Bản thân cậu chú ý chút, đừng có ở một mình với cậu ta."
"Hình như cậu xem đồng tính luyến ái như là rắn độc thú dữ." Nhan Noãn nói.
"Dừng, dừng lại, đừng có chụp mũ cho tôi." Úc Thiên Phi không thừa nhận: "Tôi chỉ đơn thuần quan tâm cậu thôi, không có thành kiến gì với cậu ta."
"Dù cậu ta thật sự thích tôi thì đã đã sao." Nhan Noãn nói: "Cậu ta có thể làm gì tôi chứ? Bọn tôi ở riêng với nhau, sẽ xảy ra chuyện gì khiến cậu lo lắng à?"
Úc Thiên Phi nghẹn lời.
"Nếu tôi là con gái, một chàng trai yêu người khác phái bình thường sẽ khiến cậu lưu ý đến vậy sao?" Nhan Noãn hỏi.
Ngoài dự đoán, Úc Thiên Phi trả lời ngay lập tức: "Có, đương nhiên là có. Nếu như cậu là con gái, vậy bù qua sớt lại cũng là em gái ruột của tôi, tôi đều sẽ thẩm tra tư cách mỗi một thằng con trai đến gần cậu."
"..."
"Hiểu không." Úc Thiên Phi nhấn mạnh: "Tôi cũng không phải là kì thị."
"Tôi hai mươi bảy, không phải là mười bảy." Nhan Noãn nói: "Nếu cậu thật sự có em gái, chỉ sợ không chịu được mà chặn cậu rồi từ lâu."
"Không liên quan đến tuổi tác, cậu thật sự không hiểu bản thân." Giọng điệu của Úc Thiên Phi có vẻ bất lực: "Cậu mềm lòng như vậy, gặp được bạn nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà giả vờ yếu đuối đáng thương, trong phút chốc nảy sinh đồng cảm, lỡ như bị lừa, hiểu lầm, thật sự bị vác lên thuyền giặc cùng làm đồng tính luyến ái, vậy thì phải làm sao?"
"Làm sao cái gì nữa..." Nhan Noãn khẽ nói: "Vậy cậu chúc bọn tôi hạnh phúc thôi."
"Cậu nói gì vậy." Úc Thiên Phi bất mãn: "Không phải cậu đã... Cái kia với cậu ta chứ?"
"Không có." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi không yên tâm: "Cậu thề đi."
"Cậu có phiền không hả." Nhan Noãn hết chịu nổi: "Kệ cậu, cúp máy đây."
Lúc nhấn kết thúc cuộc gọi, Úc Thiên Phi đang la lớn gì đó. Giọng của anh bị ngắt ngang, Nhan Noãn không nghe rõ, cũng không muốn nghe.
Cậu hối hận, tối hôm qua không nên nhất thời dao động, đồng ý với chủ ý thối của Đường Giai Bách.
Người trẻ tuổi chưa ra ngoài xã hội như Đường Giai Bách nghĩ chuyện này quá đơn giản.
Thứ như tính hướng, nào dễ dàng thay đổi như vậy?
Nếu mình làm theo lời Đường Giai Bách nói, Úc Thiên Phi từ chối ngay lúc đó là giả thiết tốt nhất. Nếu Úc Thiên Phi thật sự vì tò mò mà nhất thời hồ đồ xảy ra hành vi thân mật với mình, sau đó bọn họ cũng rất khó tiến thêm bước nữa.
Sau khi trời sáng, hồi ức hoang đường tối qua sẽ chỉ khiến bọn họ gượng gạo, khó mà ở chung.
Ngoài miệng Úc Thiên Phi nói không có thành kiến, nhưng Nhan Noãn nhìn ra được, từ trong xương máu anh hoàn toàn không xem người đồng tính là người bình thường, cho nên mới quá nhạy cảm, sợ Nhan Noãn đi nhầm bước.
Nhan Noãn có thể không trách anh, nhưng lại rất khó mà không đau lòng.
Có cách nào khác đâu, trời sinh họ đã khác nhau, định sẵn ôm tình cảm khác nhau với nhau.
Úc Thiên Phi có thể quanh minh chính đại thẳng thắng nhiệt tình, cậu không được, cậu không thể gặp ánh sáng.
...
Buổi tối, Nhan Noãn do dự có nên làm bữa cơm hai người hay không.
Cậu sợ Úc Thiên Phi không an tâm, tan làm không hỏi han đột nhiên tập kích. Nhưng mãi đến khi Nhan Noãn ăn xong một nửa của mình, bỏ phần còn dư vào tủ lạnh, Úc Thiên Phi vẫn không hề xuất hiện.
Nhan Noãn không biết mình có nên thở phào nhẹ nhõm hay không.
Không đến là tốt nhất, tuy rằng sẽ nhớ cậu ta.
Nhan Noãn tắm, thay đồ ngủ, bọc mình trong chăn ngồi trên sô pha xem phim.
Chỉ bật một ngọn đèn tường trong phòng khách sáng tối theo hình ảnh trên màn hình.
Nhan Noãn nhanh chóng cảm thấy xót mắt. Tối hôm qua thật sự ngủ không ngon, cậu hơi mệt.
Nhan Noãn dựa vào lưng sô pha nhắm mắt lại, trong thoáng chốc dường như còn có hơi ấm của người khác ở bên cạnh.
Người kia khẽ cười trong căn phòng đen như mực, nắm tay cậu, cùng cậu dựa sát vào nhau.
Người đó nói, chúng ta dựa lưng vào nhau, em có sợ không.
Nhan Noãn sợ, sợ vô cùng, sợ đến cả đêm không dám ngủ.
Trong âm thanh nền của bộ phim cậu dần mơ màng, ý thức chầm chậm chìm xuống.
Nhưng vào lúc này, âm thanh thanh thúy vang lên trong phòng.
- "Đính đông".
Nhan Noãn giật mình, mở mắt ra nhìn về phía huyền quan.
Tiếng chuông cửa vang lên lần nữa, liên tục không ngừng, mang theo sự vội vã của người bên ngoài, hoàn toàn phá vỡ yên tĩnh trong căn nhà.
Là ai đây? Nhan Noãn vừa đi ra ngoài vừa âm thầm suy đoán.
Có phải là người đàn ông âm hồn bất tán đã chia tay kia không? Có phải là Đường Giai Bách đã đi còn quay lại không? Có phải là ba mẹ đã lâu mà không liên lạc không? Có phải là chủ nhà hay bất động sản không?
Còn có một cái tên cứ quanh quẩn trong lòng cậu, cậu sợ kì vọng rồi hụt hẫng, không dám đoán.
Trước khi mở cửa, cậu cố ý nhìn thử mắt mèo, nhìn thấy một con chó nhỏ. Chó nhỏ trốn trong túi áo người đàn ông chỉ để lộ cái đầu, trên đầu thắt một cái nơ con bướm, rất xinh xắn.
Màu của cái nơ không giống với buổi sáng.
Nhan Noãn hít sâu một hơi mới mở cửa.
Sau khi mở, mặt cậu đã lãnh đạm, giọng nói cũng có vẻ bình tĩnh vô tình: "Trễ thế này rồi, cậu đến làm gì?"
Úc Thiên Phi không hề khách sáo đi vào trong, vừa đi vừa quan sát phòng khách: "Trong nhà chỉ có mình cậu à?"
"Còn có thể có ai?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi cười "hì hì" với cậu, thay dép đi vào nhà: "Có tôi và con gái ngoan của tôi."
Vừa nói anh vừa bật đèn cái "tách", phòng khách nhất thời trở nên sáng sủa.
"Cậu vác gì sau lưng vậy?" Nhan Noãn kinh ngạc nhìn cái ba lô lớn phía sau anh.
"Đồ dùng hàng ngày." Úc Thiên Phi nói: "Cũng ngại dùng đồ của cậu, cho nên mang một ít đến đây, sau này sẽ tiện hơn."
Nhan Noãn trợn mắt há miệng.
Úc Thiên Phi cũng không giải thích nhiều, đặt cái ba lô xuống đất, lại đi tới phòng ngủ nhìn vào bên trong.
"Không có ai hết." Nhan Noãn nổi giận nói.
"Tôi quyết định phải dọn tới đây." Úc Thiên Phi xoay người, trịnh trọng tuyên bố với cậu: "Bắt đầu từ tuần sau căn phòng chứa đồ của cậu thuộc về tôi."
"..."
"Tôi có thể gánh nửa tiền thuê nhà." Úc Thiên Phi nói: "Cũng có thể nấu cơm rửa chén quét dọn vệ sinh, những chuyện này tôi đều biết."
Nhan Noãn trả lời anh một cách ngắn gọn: "Không được."
"Đừng có hiểu lầm, tôi không phải đến để bàn bạc với cậu." Úc Thiên Phi ngang ngược khoát tay: "Tôi đã quyết định rồi."
"Tôi không đồng ý." Nhan Noãn nói: "Nếu như tôi kiên quyết không đồng ý, cậu định lăn lộn trên sàn à?"
"Tôi là loại người như vậy sao? Tôi..." Úc Thiên Phi suy nghĩ một lát: "Tôi tạt sơn trước cửa nhà cậu."
"Tôi sẽ báo cảnh sát."
"Tôi sẽ nói với cảnh sát cậu bội tình bạc nghĩa với tôi, đây là việc nhà, là tranh chấp tình cảm." Úc Thiên Phi vô cùng đắc ý dựng thẳng ngón tay lên: "Chúng ta là một đôi đồng tính nam."
"..."
"Còn muốn nói gì không?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Úc Thiên Phi, cậu có liêm sỉ chút đi." Nhan Noãn nói.
"Được, xem ra cậu đã không có gì muốn nói." Úc Thiên Phi xách Lucky từ trong túi ra, đặt trên sàn nhà, tiếp đó mở chiếc ba lô lớn của mình ra: "Tôi đi tắm cái đã."
Nói xong, anh lấy quần áo ngủ và một cái khăn lông mới tinh, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Nhan Noãn cau mày tới gần cái ba lô lớn kia, cúi đầu nhìn nhìn vào trong. Bên trong phần lớn là ít quần áo, hình như còn có đồ sạc và cáp dữ liệu.
"Đúng rồi." Úc Thiên Phi từ trong phòng tắm thò nửa người trầ.n trụi ra ngoài, xách chó nhỏ trong tay: "Chơi với nó một lát giúp tôi, đừng cho nó vào đây."
Nói xong, anh đặt chó dưới sàn, nhân lúc nó còn chưa kịp xoay người nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhan Noãn và nó hai mặt nhìn nhau.
Sau khi nhìn nhau mấy giây, cô chó này dợm chân chạy tới trước mặt Nhan Noãn nhanh như chớp, ngước cái đầu nhỏ lên.
Nhan Noãn yên lặng lùi về sau nửa bước.
Thấy Lucky vẫn chưa đuổi theo, cậu thở phào nhẹ nhõm, xoay người vào phòng ngủ. Chiều nay cậu đã đem cất một cái chăn, bây giờ xem ra là quá nóng vội rồi.
Vừa mới mở ngăn tủ ra, phía sau truyền đến tiếng "tạch tạch tạch tạch" rất nhỏ. Nhan Noãn quay đầu lại, Lucky đã ngồi chồm hổm sau lưng cậu rồi.
Thôi vậy, theo thì theo đi, cẩn thận đừng đạp trúng nó là được.
Cậu trải chăn xong, quay lại phòng khách, rồi lại dọn cái ba lô Úc Thiên Phi đặt giữa phòng vào một góc, trong toàn bộ quá trình Lucky đều "tạch tạch tạch tạch" đi theo sau lưng cậu, như một cái đuôi nhỏ.
Nhan Noãn ngồi trên ghế sô pha, Lucky bèn nằm úp sấp bên chân cậu. Nhan Noãn cúi đầu nhìn nó, nó cũng ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn.
Một người một chó nhìn nhau chốc lát, Nhan Noãn thử gọi khẽ: "... Lucky?"
Cô nhóc xoay mông.
Trước kia Nhan Noãn không thích vật nhỏ có lông xù, bây giờ không biết tại sao lại cảm thấy bé chó nhỏ an tĩnh lại ngoan ngoãn trước mặt này có vài phần trìu mến.
Trên trán của nó có một cái nơ con bướm màu hồng, không biết có phải do Úc Thiên Phi thắt cho nó hay không. Người đàn ông này tay chân vụng về, thật sự sẽ làm chuyện tinh tế vậy sao?
Nhan Noãn cầm điện thoại, mở phần chụp ảnh lên, nhắm ngay vào Lucky.
Lucky hơi nghiêng đầu, Nhan Noãn vội nhấn chụp, định bắt lấy tư thế nghịch ngợm đáng yêu này của nó. Đáng tiếc, tay có hơi run, bị nhòe.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì, rảnh thì cũng rảnh rồi, Nhan Noãn đổi góc chụp một hơi vài tấm.
Lúc này cửa phòng tắm mở ra từ bên trong, Úc Thiên Phi mặc một chiếc áo thun rộng và chiếc quần đùi tới gối rộng thùng thình đi ra.
"Có chơi với con gái tôi đàng hoàng không đó?" Anh vừa đi vừa hỏi.
Nhan Noãn không trả lời, im lặng cất điện thoại.
"Cậu đang chụp hình cho nó à?" Úc Thiên Phi hăng hái đi tới, ngồi bên cạnh cậu, bế chó lên đầu gối: "Để tôi xem cậu chụp thế nào!"
Nhan Noãn do dự một lát, tuy có hơi ngại nhưng vẫn mở album ra.
Cậu tự thấy mình chụp cũng không tệ, cho Úc Thiên Phi thưởng thức một chút cũng được.
"Quào, đây là nữ minh tinh nào thế, đẹp như vậy." Úc Thiên Phi ôm chó xem màn hình: "Xem cái nơ con bướm này, đúng là nghệ thuật."
"Cậu thắt à?" Nhan Noãn vừa hỏi vừa lặng lẽ lướt album về trước.
Cậu chụp không ít, góc nào cũng có.
"Không tệ chứ?" Úc Thiên Phi cười nói.
"Nhìn không ra, tay cậu còn rất khéo léo."
"Nói nhảm." Úc Thiên Phi nói: "Tôi còn có thể phẫu thuật cho chó nhỏ hơn nó một vòng nữa, cái này tính là... Ôi đệch!"
Nhan Noãn máy móc nhìn tấm ảnh trước màn hình, nhất thời không để ý, lướt hơi quá tay.
Trên màn hình xuất hiện bức ảnh máu me bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam bị băm ra.
Úc Thiên Phi mở to hai mắt nhìn: "Cái gì đây!"