Trộm Trăng

Chương 22: Chơi lớn

Nhan Noãn vội quay đầu lại, Úc Thiên Phi đang ôm chó mặt mày kinh ngạc.

"Đang nhắn tin với ai thế?" Anh hỏi: "Cái gì kí.ch thích?"

"Không có gì, cậu nhìn nhầm rồi." Nhan Noãn chột dạ, vô thức lớn tiếng: "Tại sao cậu lại nhìn lén?"

"Nhìn lén cái gì." Úc Thiên Phi giải thích: "Vốn định đùa với cậu, vô tình liếc thấy thôi."

"Đùa gì." Nhan Noãn cau mày: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi, suốt ngày làm mấy trò này không thấy chán hả?"

Lúc nói tim cậu đập thình thịch, không chỉ hoảng mà còn hơi sợ nữa, may mà khi Úc Thiên Phi đến trên màn hình điện thoại không có nội dung hoang đường hơn.

Cậu không dám nghĩ đến, nếu Úc Thiên Phi biết lòng của mình sẽ bị kí.ch thích lớn đến mức nào, rồi sau đó hai người họ sẽ phải làm thế nào.

"Gì mà căng." Úc Thiên Phi cũng hơi mất hứng: "Đã nói là không phải cố ý rồi. Cậu phản ứng lớn thế, có tật giật mình à?"

Anh nói đúng.

Nhan Noãn nhất thời nghẹn lời, nhìn anh một cái rồi quay đầu đi vào phòng bếp: "Rửa nhanh vậy?"

"Cậu có ý gì?" Úc Thiên Phi theo sau lưng cậu: "Nhanh không tốt à?"

"Rửa có sạch không?" Nhan Noãn nói, mở tủ chén ra.

"Ôi trời, tôi cũng không phải là thiểu năng." Úc Thiên Phi bất mãn: "Chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không được à?"

Nhan Noãn lấy một cái chén ra, kiểm tra dưới ánh đèn hai lần rồi cất trở lại.

"Được chưa, có sạch không." Úc Thiên Phi một tay kẹp chó một tay dựng thẳng ngón trỏ lên: "Đồng chí Nhan Noãn, cậu như vậy là rất tổn thương người ta có biết không hả?"

Nhan Noãn im lặng chần chờ một lát, mở tủ lạnh ra, lấy một lon bia đưa tới.

Úc Thiên Phi dở khóc dở cười: "Tôi không phải trẻ con nhé! Dễ bịp vậy à?"

"Rốt cuộc cậu có muốn hay không?" Nhan Noãn hỏi.

Úc Thiên Phi do dự một giây, nhận lấy: "... Thôi vậy, cho cậu mặt mũi đó."

Không đợi Nhan Noãn về lại phòng khách, sau lưng đã vang lên tiếng khui lon bia, sau đó là tiếng lầm bầm của Úc Thiên Phi.

"Tôi đáng thương quá mà, không được để ý, bị hung dữ, bị quản lý rượu bia, còn mặc cho người ta lừa bịp."

Nhan Noãn vốn không muốn để ý đến anh, ai ngờ Úc Thiên Phi nói xong lại bóp giọng giả làm chó con.

"Âu âu, ba đừng buồn nữa, còn có con yêu ba mà!"

Nhan Noãn đỡ trán.

Điện thoại trong túi cậu lại rung lên, chắc là không nhận được trả lời nên Đường Giai Bách lại nói gì đó.

Úc Thiên Phi ở ngay sau lưng, Nhan Noãn không dám kiểm tra trước mặt, mãi đến khi ngồi vào sô pha trong phòng khách mới cẩn thận mò tay vào túi.

Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên. Lấy ra nhìn thử, Đường Giai Bách lại gọi điện tới.

"A lô?" Nhan Noãn bất an: "Gì vậy?"

"Em có một cách." Giọng Đường Giai Bách cực kì hưng phấn: "Anh đọc tin nhắn em gửi chưa?"

"Khụ khụ." Nhan Noãn hắng giọng, quay đầu nói với Úc Thiên Phi: "Cậu xem chừng Lucky, đừng cho nó lên sô pha."

Nhan Noãn cố ý nói, ngay lúc Úc Thiên Phi nghe tiếng gật đầu, Đường Giai Bách ở đầu dây bên kia ngạc nhiên nói: "Bây giờ các anh đang ở cạnh nhau à?"

"Tôi đi làm về rồi, đang ở nhà." Nhan Noãn nói.

Đường Giai Bách lập tức hiểu được ý cậu: "Anh ta đang ở nhà anh à? Vậy vừa khéo, em cảm thấy anh ta cần chịu chút kíc.h thích!"

Nhan Noãn lo lắng, định nói cậu đừng làm bậy, lại sợ Úc Thiên Phi nghe được, chỉ có thể hỏi một cách cứng nhắc: "Sao vậy?"

"Em không có nhà để về." Đường Giai Bách nói: "Cần anh chứa chấp."

Nhan Noãn ngẩn người: "Hả?"

"Có thể nói cho em biết địa chỉ nhà anh được không." Đường Giai Bách nói: "Em thật đáng thương, bị đuổi ra khỏi nhà phải lưu lạc đầu đường xó chợ, anh không chứa em thì em sẽ không có chỗ nào để đi."

Câu này rất giống với lời Úc Thiên Phi nói lúc đầu, trước đây không lâu Nhan Noãn đã từng kể khổ với Đường Giai Bách.

"Đợi chút." Nhan Noãn nghệch ra: "Ý của cậu là..."

"He he." Đường Giai Bách cười nói: "Nhanh lên nhanh lên đi, bây giờ em qua ngay. Anh nói với anh ta là thấy em có hơi kì quái, nhưng không đành lòng, cho nên quyết định chứa em mấy ngày rồi tính tiếp."

Cứ thấy là lạ thế nào, nhưng Nhan Noãn lại có chút mong chờ với "k.ích thích" mà cậu ta nói. Cậu đoán tiếp theo Đường Giai Bách sẽ làm một số chuyện nực cười, là một người trưởng thành có lý trí, tốt nhất là nên ngăn cậu ta lại, không nên phối hợp với cậu ta chơi trò thăm dò ngu ngốc.

Nhưng sâu trong đáy lòng cậu lại có một giọng nói khác đang kêu gào với bản thân, người ta thường nói người ngoài cuộc thì tỉnh táo.

Dù chỉ có một phần mười ngàn khả năng, với Úc Thiên Phi mà nói, có khi nào mình cũng không phải là một lựa chọn chưa từng tồn tại hay không?

Nhan Noãn mím môi, thong thả nói địa chỉ của mình.

Sau khi cúp điện thoại, quả nhiên Úc Thiên Phi nổi tò mò: "Sao vậy, ai muốn qua đây?"

"Đường Giai Bách." Nhan Noãn không dám nhìn anh, cầm điện thoại bằng cả hai tay: "Chính là em trai mà chiều nay cậu đã gặp ấy."

"Ơ? Đã trễ thế này rồi, cậu ta đến làm gì?" Úc Thiên Phi khó hiểu hỏi.

"Cậu ta nói... Cậu ta bị người nhà đuổi ra ngoài, không có chỗ để đi."

Úc Thiên Phi dấy lên nghi ngờ: "Cho nên muốn đến nhà cậu?"

"Ừ." Nhan Noãn nói: "Cậu ta hỏi có thể tạm thời chứa chấp cậu ta không, tôi... Tôi đồng ý rồi."

Úc Thiên Phi mở to hai mắt nhìn: "Cậu ta muốn ở lại đây?"

"Cũng không thể để cậu ta lưu lạc đầu đường xó chợ được..." Nhan Noãn chẳng chút tự tin nói.

"Đệch, tiền thuê nhà của tôi cũng đã đến kỳ rồi." Úc Thiên Phi nói: "Tôi cũng không muốn lưu lạc đầu đường xó chợ."

"Người ta có khó khăn thật sự, không giống với người mặt dày như cậu." Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi "hứ" một tiếng, hỏi tiếp: "Cậu ta giỏi thế, tại sao lại bị người trong nhà đuổi đi?"

"Không biết." Nhan Noãn lắc đầu: "Cậu ta vẫn chưa nói với tôi."

Câu này là thật, vừa rồi Đường Giai Bách hưng phấn nói xong thì gấp gáp cúp điện thoại, ra vẻ muốn làm chuyện lớn khiến người khác rất bất an.

Úc Thiên Phi suy nghĩ một lát, hỏi: "Vậy cậu ta ăn cơm tối chưa? Có cần tôi đi mua gì đó không?"

"Chắc là... Không cần đâu." Nhan Noãn nói: "Đã giờ này rồi, hơn nữa trong nhà cũng có đồ ăn, có thể ăn tạm được."

"Ầy" Úc Thiên Phi lại thở dài: "Vậy xem ra tối nay chỗ của cậu đầy khách rồi, tôi về trước đây."

Nhan Noãn sửng sốt.

Nếu bây giờ người này về, chẳng phải Đường Giai Bách đi uổng công sao.

Nhìn ở góc độ khác, có thể thấy với Úc Thiên Phi mà nói thì chuyện hai người cùng giới ngủ cùng hết sức bình thường, hoàn toàn không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

"Ờ." Nhan Noãn cúi đầu: "Vậy cậu giúp tôi vứt rác luôn đi."

Ai ngờ Úc Thiên Phi lại không nhúc nhích chân: "Dứt khoát vậy hả? Hoàn toàn không giữ lại sao?"

Nhan Noãn vừa ngạc nhiên vừa mù mờ nhìn anh.

"Cậu đối xử khác nhau quá." Úc Thiên Phi nói: "Không sợ tôi ghen thật à?"

Nói xong anh nằm lên sô pha, không động đậy.

Nhan Noãn dở khóc dở cười, đi đến gần sô pha: "Cậu làm gì vậy?"

Úc Thiên Phi tiu nghỉu, nhìn cậu vài giây rồi quay mặt ra phía sau sô pha, nói: "Không có gì, mệt, ngủ, đừng làm phiền tôi."

Thật sự muốn bổ cái đầu này ra xem bên trong có gì.

Lucky đứng cạnh sô pha, không nhìn thấy Úc Thiên Phi nên có hơi sốt ruột, khe khẽ kêu "ư ử" vài tiếng.

"Cậu mau sờ chút đi." Giọng Úc Thiên Phi trở nên rầu rĩ.

Nhan Noãn do dự vươn tay ra, sau khi ở giữa không trung một lát thì dừng ở sau đầu Úc Thiên Phi.

Cậu nhẹ nhàng sờ đầu Úc Thiên Phi vài cái.

Trong khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào sợi tóc của Úc Thiên Phi, người này hơi giật giật, sau đó không có phản ứng gì nữa. Anh im lặng tiếp nhận sự vuốt ve của Nhan Noãn.

Chó con cần cảm giác an toàn, vậy Úc Thiên Phi thì sao? Nhan Noãn nghĩ.

Những lời bông đùa mờ ám mà người đàn ông cực kì ấu trĩ này cứ mãi thốt ra trước mặt mình, liệu có chứa chút thành ý nào mà ngay cả đương sự cũng không nhận ra hay không?

Có phải anh cũng thật sự không mong Nhan Noãn thân thiết với người khác hơn không?

Nhan Noãn ngồi xổm xuống, trong tầm mắt cậu là những sợi tóc rối sau đầu Úc Thiên Phi.

Rõ ràng "cậu" cũng có rất nhiều bạn bè, ham mu.ốn độc chiếm này thật ngang ngược vô lý. Đôi môi Nhan Noãn hơi mấp máy, định nói vài lời mỉa mai, thể hiện sự bình tĩnh của mình, nhưng hồi lâu vẫn không mở miệng được.

Có gì mà khó chịu chứ, từ trước đến nay tôi luôn xem cậu là người đặc biệt nhất, chỉ là không dám để cậu biết mà thôi.

Vừa khéo tiếng chuông cửa vang lên. Úc Thiên Phi hơi giật mình, Nhan Noãn vội đứng dậy, trả lời lớn để che giấu cảm xúc của mình: "Tới đây!"

Mở cửa, đúng là Đường Giai Bách.

Trên người cậu ta vẫn mặc quần áo buổi chiều, nhìn rất có tinh thần, sau khi thấy Nhan Noãn cũng rất cố gắng trưng bộ mặt thảm thiết, dùng giọng nói có thể khiến cả căn nhà nghe được mà hô lên: "Bác sĩ Nhan, anh nhất định phải chứa em!"

Có hơi lố. Nhan Noãn muốn cười, nghiêng đầu nói: "Vào trước đã."

Hai người vào nhà, Úc Thiên Phi nằm ở sô pha đã đứng dậy, tóc tai bù xù đã được vuốt thẳng.

"Thằng nhóc cậu sao đấy." Người đàn ông vừa rồi còn giở tính trẻ con bây giờ đã ra dáng khoan dung của người lớn: "Đã trễ thế này rồi, có chuyện gì không vui với gia đình mà ầm ĩ thành thế này."

Đường Giai Bách liếʍ liếʍ môi, lại hít sâu một hơi.

Nhan Noãn cảm thấy cậu ta sắp tung chiêu lớn, im lặng lùi về sau nửa bước.

"Em..." Đường Giai Bách nói: "Ba em phát hiện em là người đồng tính, nói không có đứa con trai là em."

Nhan Noãn thầm nghĩ, cứu mạng!

Còn Úc Thiên Phi đã trợn mắt há mồm.