Miss Trịnh, giáo viên Tiếng Anh lớp 1 và lớp 3, tốt nghiệp thạc sĩ Cambridge, xinh đẹp và có năng lực chuyên môn rất vững. Lúc học không dạy quá giờ, khuyết điểm duy nhất là cậy mình thông minh nên hay khinh người, trong ánh mắt không chấp nhận được hạt cát, lúc dạy học vô cùng nghiêm khắc.
Giang Dư lén lút từ cửa sau lớp ló đầu vào, thấy giáo viên Tiếng Anh đang cong lưng viết lên bảng đen, liền khom người chạy vào như trộm đồ.
Tiếng cười khanh khách từ phía sau phòng học truyền đến, có người nhỏ giọng kêu, “Giang Dư.”
Giang Dư quay đầu lại, thấy một bạn học nữ trộm đưa tay về phía mình, bàn tay trắng nõn, mềm mại nắm một viên kẹo sữa bên trong, “Cho cậu đó, mau lấy đi.”
“Cảm ơn.” Giang Dư nói nhỏ, quay lại nhận viên kẹo.
Vậy nên, lúc quay lại nhận kẹo một lần nữa, đủ các thể loại đồ ăn vặt xuất hiện trước mắt Giang Dư: Sữa bò, kẹo mận, chocolate… Giang Dư dứt khoát kéo khóa cặp sách, ai đến cho cũng không từ chối mà lịch sự gom tất.
“Giang Dư!”
Miss Trịnh tức giận đập bàn, Giang Dư sợ tới mức da đầu tê rần, như con hamster chít chít chạy về chỗ ngồi.
Miss Trịnh giận dữ, “Sao lại đến trễ?”
“Xin lỗi cô,” Giang Dư e thẹn đứng dậy, “Sáng nay em không nghe thấy báo thức, ngủ quên ạ.”
Đeo máy trợ thính lúc ngủ không tiện, Giang Dư có thói quen dựa đầu vào gối, thường bị đánh thức bởi tiếng rung của báo thức trên điện thoại, đêm qua cậu trằn trọc suy nghĩ đến tận hai giờ sáng mới hạ quyết tâm, xuống lầu tìm thuốc ngủ, kết quả là buổi sáng ngủ ngon như chết, báo thức có rung cỡ nào cũng không nghe.
Nhậm Chí Cương không gặp Giang Dư liền hối thúc dì Trần lên gọi cậu, kết quả đến dì Trần cũng không lay dậy nổi.
Các giáo viên đều biết tình huống đặc thù của Giang Dư, sắc mặt Miss Trịnh cũng khá hơn, “Ngồi xuống đi, không có lần sau.”
Giang Dư ngồi xuống, khóe mắt liếc thấy Đới Tử Minh đang lén lút gõ gõ di động, vài giây sau, di động trong túi đồng phục của Giang Dư rung lên.
Đới Tử Minh: @ Tiểu Ngư ăn gì vậy, chia cho tôi với.jpg
Giang Dư:...
Tần Thịnh: Đồ heo.
Giang Dư ngẩng đầu, thấy Tần Thịnh uể oải chống đầu ngáp một cái, bất giác cũng muốn ngáp theo: “…” Có độc.
Cậu cất điện thoại đi, lấy sách Tiếng Anh ra, lật đến trang mà Miss Trịnh đang giảng, bắt đầu chăm chú lắng nghe.
Lúc sắp tan học, Tần Thịnh đột nhiên ngồi thẳng người, đυ.ng phải một bên mép hộc bàn của Giang Dư, Giang Dư nhỏ giọng nói, “Làm sao vậy?”
Tần Thịnh quay ra sau liếc mắt một cái, “A, không cẩn thận đυ.ng vào.”
Giang Dư không hiểu gì, đang định nhìn lên bảng đen, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn ra ngoài phòng học, tầm mắt thoáng chốc khựng lại.
Trang Liễm không biết đã xuất hiện bên ngoài lớp học từ bao giờ, hắn đã thay chiếc áo cộc tay trắng bệch lúc cả hai gặp nhau vào đêm qua ra, mặc đồng phục của cao trung Sùng Anh, trước ngực đính một chiếc phù hiệu màu vàng, đôi mắt u ám vọt khỏi lớp cửa kính trong suốt lặng lẽ rơi xuống người cậu, lặng yên không một tiếng động, thân ảnh trong suốt, tái nhợt của hắn giống hệt một bóng ma xuất hiện trong đêm mưa lạnh giá.
Trang Liễm không còn mang chiếc cặp sách màu xám nữa, trên tay ôm một chồng sách dày cộp mới tinh, cổ tay vẫn quấn băng vải trắng, khóe môi nứt nẻ, hai bàn tay sưng đỏ vẫn chưa lành hẳn, cánh tay vắt ngang xuất hiện một vết roi dữ tợn, điếng người.
“…” Giang Dư chuyển tầm mắt sang hướng khác, cầm bút máy tại chỗ trống mân mê một vòng.
Hôm qua Trang Liễm về nhà vẫn bị đánh sao?
—— sao hắn lại ôm sách đến lớp?
Hai tay Giang Dư theo bản năng thò vào trong cặp sách, bên trong ngoại trừ đồ ăn vặt vừa được các bạn học nhét cho, còn có thuốc mỡ tối qua tìm được trong tủ thuốc ở nhà và băng keo cá nhân.
“Đinh linh linh ——”
Chuông tan học vang lên, Miss Trịnh mang sách giáo khoa vui vẻ rời đi.
Phòng học nháy mắt náo nhiệt hẳn lên, có người từ chỗ ngồi lao nhanh khỏi lớp tìm WC giải quyết tâm tình.
Lúc này, Trang Liễm bước vào.
Hắn vừa vào tới, trong phòng học náo nhiệt bỗng nhiên lạnh xuống vài phần.
Âm thanh quanh hắn dần dần yếu đi, các bạn học lớp 3 hai mặt nhìn nhau, dán mắt nhìn hắn đi tới chỗ trống duy nhất cuối lớp.
Lớp 3 phần lớn là con nhà giàu được bố mẹ chiều chuộng đến sinh hư, cả người Trang Liễm đầy vết thương, không khác gì một con sói xông vào ổ cừu, trên người khắc thêm ba chữ “Không dễ chọc” đầy chói lọi.
Toàn bộ tạp vật trên bàn đều bị quơ sạch xuống, rơi xuống đất phát ra tiếng bùm bụp. Bạn học nam ngồi trước trực tiếp chiếm hai ghế, hiện giờ lặng lẽ xê một ghế lên trước, nhường lại ghế cho chỗ trống duy nhất.
Giang Dư quay đầu lại nhìn Trang Liễm, đột nhiên nghe thấy Đới Tử Minh kêu lên, “Tiểu Ngư! Trang Liễm hả?”
Giang Dư gật đầu “Ừm” một tiếng.
“VL.” Đới Tử Minh gãi đầu, “Tôi còn tưởng nó chuyển đến trung học trực thuộc cơ.”
Giang Dư lúc đầu cũng nghĩ giống Đới Tử Minh, căn bản không nghĩ mình sẽ gặp lại Trang Liễm sớm đến vậy, thậm chí trước khi đi ngủ còn tìm cách để liên lạc với Trang Liễm.
Cao trung Sùng Anh thi hành chế độ lớp học nhỏ, mỗi lớp chỉ nhận 35 học sinh, mỗi học sinh ngồi một bàn riêng, không có bạn cùng bàn.
Lâm Ngang ngồi bên phải Trang Liễm, cổ quái đánh giá hắn một lần, sau đó nhanh chóng liếc mắt qua Giang Dư và Đới Tử Minh trước mặt, kêu lên, “Bạn học này, cậu là Trang Liễm đúng không?”
Trang Liễm đem hết sách nhét vào hộc bàn, vờ như không nghe thấy, gục xuống bàn ngủ thϊếp đi.
Lâm Ngang “Ầm” một tiếng, duỗi tay đẩy vai hắn, “Này, đang hỏi cậu đấy, người anh em, điếc à?”
Giang Dư thấy hành động của Lâm Ngang, tim đập thình thịch, giây tiếp theo quả nhiên thấy Trang Liễm nhấc chân lên, đá mạnh vào bàn Lâm Ngang, bàn học đập cái phịch vào người Lâm Ngang, Lâm Ngang nháy mắt chụp bàn ném lại, ra sức trả một cú vào bàn Trang Liễm, cái bàn lực lớn va chạm bay xa nửa mét, mấy cuốn sách từ trong hộc bàn rơi ra, “Mẹ mày!”
Lớp trưởng Tiết Nhiên thấy tình thế không ổn, hấp tấp đứng ra giữ chặt người Lâm Ngang, “Chết tiệt, đừng có đánh nhau!”
Đới Tử Minh cũng xông lên ngăn Lâm Ngang lại, “Có cái tên thôi mà, anh em tốt! Không đến mức không đến mức, bình tĩnh chút đi! Sao phải xúc động thế!”
Ánh mắt âm u của Trang Liễm lạnh lùng dừng trên người Lâm Ngang, con ngươi đen nhánh như một vũng nước tồn đọng, thật khiến người ta muốn dựng cả tóc gáy.
Ánh mắt căm hận trừng Trang Liễm của Lâm Ngang đột nhiên co chặt, một cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng truyền tới.
Giang Dư nhặt đống sách vương vãi trên đất đặt lên bàn, dựng đứng bàn dậy, “Trang Liễm.”
Trang Liễm nhíu mày, ngước mắt lên, bắt gặp một đôi mắt thủy tinh trong suốt, sạch sẽ.
...Quá đỗi thuần khiết.
Trang Liễm giấu đi sự kích động hung ác, chọc ngón trỏ vào miệng vết thương trong lòng bàn tay bị một góc phù hiệu đâm vào, nếm thử cảm giác đau đớn, đôi mắt đen thuần nhìn chằm chằm phù hiệu gắn bên ngực trái của Giang Dư, giọng nói vẫn khàn khàn trì trệ, “Làm gì?”
Giang Dư đặt một tuýp thuốc mỡ và băng cá nhân trước mặt Trang Liễm, thì thào nói, “Bôi đi, Trang Liễm, đừng đánh nhau nữa.”
Cậu nhìn về phía Lâm Ngang, có chút không vui nói, “Lâm Ngang, ông dễ cáu quá đó. Trang Liễm đang bị thương, đừng đẩy.”
“…” Ánh mắt Trang Liễm trầm mặc vài giây, bỗng nhiên chuyển xuống, đẩy đầu lưỡi liếʍ răng, nhìn chằm chằm phần cổ trắng nõn non nớt của Giang Dư, đôi mắt giấu sau tóc mái trước trán tỏa ra ánh sáng ẩm ướt, u tối. Hắn nhớ tới tin nhắn được gửi đi bằng dãy số ẩn trên điện thoại, không khỏi kiểm soát nổi bóng tối trong lòng.
Hắn đột nhiên rất muốn biết, nếu bị loại người dơ bẩn xấu xa như hắn dây dưa, liệu người trước mặt này có giữ được sự thuần khiết vốn có hay không.
…Liệu có rơi vào vũng lầy như hắn hay không.