Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Chết Sớm Của Vai Chính Vạn Người Ghét

Chương 1

Đêm đầu tiên của tháng 9, nhiệt độ còn sót lại vào ban ngày vẫn chưa kịp tan hết, hơi nóng men theo cửa sổ truyền vào bên trong.

Tiết tự học cuối ngày giáo viên không đến, lớp học ồn ào khiến không gian chật hẹp càng thêm oi bức.

Giang Dư cảm thấy trong người không được khỏe, cậu đưa đầu ngón tay trắng bệt sờ máy trợ thính, như cũ nghe được một đống tạp âm xì xì kéo dài.

Xong đời rồi, trong lòng Giang Dư nảy lên một tiếng, chắc không phải do hôm nay nóng quá đấy chứ?

Giang Dư cong tay gõ gõ vào cái máy trợ thính được giấu trong tai, do dự một chút, sau đó lại tiếp tục gõ thêm mấy cái.

Lần này, đống tạp âm xì xì kia đã biến mất.

Giang Dư thở phào nhẹ nhõm, quần áo ướt đẫm mồ hôi nhớp nháp dán vào người, cậu quay đầu nhìn đồng hồ treo tường ở cuối lớp, thầm đếm xem qua bao lâu mới tan học, tầm mắt xẹt qua chiếc ghế trống duy nhất không có người ngồi trong lớp.

Ghế trống chất đầy đồ ăn vặt, bàn bị đám học sinh ngồi trước đẩy sát về sau, chỉ chừa ra khoảng bốn năm centimet, dường như đã rất lâu chưa được đem ra sử dụng.

Chủ nhân chiếc ghế từ lúc khai giảng kết thúc đến nay vẫn chưa chịu xuất hiện, nhưng Giang Dư biết rõ cậu bạn đó là ai.

Trang Liễm.

Một trong số hai vai chính của cuốn sách này.

Giang Dư xuyên thư, hơn nữa còn xuyên tận mười mấy năm.

Nhưng vẫn có một tin tốt là: Toàn bộ nội dung của cuốn hệ liệt văn này cậu đều đã đọc qua hết.

Hai nhân vật chính là một cặp song sinh, Trang Liễm và Trang Diệu.

Một người có tính cách âm u khiến ai nấy đều chán ghét, còn người kia lại là vạn người sủng, vạn nhân mê.

Vai chính vạn nhân mê là sự kết hợp giữa trăm ngàn đức tính được sủng ái: tốt bụng, ngây thơ, trong sáng, nhiệt tình, xinh đẹp, được ví như trăng sáng trên trời cao, đương nhiên ưu ái được tác giả quăng cho một cái happy ending.

Vai chính vạn người ghét bởi vì lúc sinh ra cuống dây rốn, suýt tí nữa bóp chết vai chính vạn nhân mê, làm vạn nhân mê trời sinh yếu đuối, chọc đến cha mẹ cùng anh chị đều ghét bỏ hắn, từ nhỏ hắn lưu lạc bên ngoài, tính cách mẫn cảm, trầm mặc tối tăm, thô bạo cáu kỉnh, mười sáu tuổi mình đầy thương tích về nhà, song lại bị em trai vạn nhân mê đức tính tốt đẹp của mình thẳng tay ném xuống bùn, sau đó lại bị họ hàng xa lánh, bị nhà trường đuổi học, bị bạn bè bắt nạt. Hình thành tâm lý vặn vẹo, sau này hắn điên cuồng tìm cơ hội báo thù vạn nhân mê, suýt nữa đã gϊếŧ sạch dàn harem của vạn nhân mê, khiến dư luận cực kì phẫn nộ, cuối cùng bị tất cả những người yêu thích vai chính vạn nhân mê liên thủ đưa vào bệnh viện tâm thần, trải qua một đời khốn đốn cực cùng.

Hiện tại trung học vừa mới hoàn tất khai giảng, Trang Liễm sẽ sớm trở về với cha mẹ ruột của hắn.

Sau đó, hắn sẽ chuyển tới trường trung học trực thuộc và hướng đến kết cục bi thảm của mình.

Trang Liễm cả đời này không nhận được tình thương, thế nhưng trong thâm tâm hắn vẫn luôn cất giấu một bạch nguyệt quang chết yểu.

Mà cũng thật bất hạnh làm sao, Giang Dư xuyên vào đâu không xuyên, lại xuyên ngay thành vị bạch nguyệt quang chết yểu này.

Nguyên do cái chết của bạch nguyệt quang không được tác giả khai thác rõ, căn bản không có lý lịch nào cả, chỉ có vỏn vẹn một cái tên tồn tại trong tim của vai chính vạn người ghét.

Cho nên Giang Dư căn bản không biết bạch nguyệt quang của vai chính vạn người ghét hóa ra lại là một đứa trẻ nửa tàn tật nửa điếc.

Đứa trẻ tàn tật chỉ có thể nghe thấy âm thanh nhờ máy trợ thính đeo ở một bên tai, còn bên còn lại thì hoàn toàn không thể nghe thấy.

Đây là tình trạng mất đi thính lực nghiêm trọng do sốt cao.

Giang Dư trước khi xuyên thư là một cô nhi, lúc cậu xuyên thư còn chưa kịp ra khỏi bụng mẹ, khi nhỏ bị sốt cao, cha mẹ vội việc, bỏ mặc đứa trẻ mới sinh rồi chạy đi công tác. Chờ khi hai người phát hiện ra, Giang Dư đã bất tỉnh mà không hề hay biết.

Người một nhà đối với Giang Dư có chút hổ thẹn, luôn cảm thấy mình mắc nợ với đứa trẻ.

Giang Dư dụi mắt, cậu không muốn chết, cho nên không định nhúng tay vào mấy chuyện bùng binh này kia của nhân vật chính. Cậu quay người đi, rút từ sách toán ra một tờ bài thi được gấp lại, bắt đầu vật lộn với mấy con số khó hiểu.

Thời điểm tiết tự học buổi tối sắp kết thúc, đột nhiên có người sợ hãi kêu toáng lên, đưa tay đẩy cửa sổ, “Xin lỗi xin lỗi, trời mưa rồi!”

Vừa nói xong, cậu bạn liền thò đầu ra ngoài hứng gió mát, “Má ơi đã ghê!”

Cửa sổ phòng học bị gió thổi mở toang, tiếng cổ vũ rung trời từ khu giảng dạy men qua cửa sổ truyền vào, xen lẫn vào đó là hàng loạt tiếng la mắng điếng người của các giáo viên.

Cơn mưa dữ dội đến nỗi những hạt mưa thi nhau đáp xuống trên bậu cửa sổ, từng hạt một bắn lên tung tóe, chưa đầy nửa phút đã biến thành một trận mưa xối xả. Cái cây bên cửa sổ lớp học bất ngờ bị gió mạnh quật đổ, nước mưa đột nhiên không kịp đề phòng ập hết vào lớp, không chỉ làm ướt dãy bàn cạnh cửa sổ mà còn lan ra tận giữa lớp.

Mấy đứa nhỏ đáng thương ngồi bên cửa sổ bị mưa gió thổi bay, bắt đầu luống cuống tay chân, “Đù, sắp rách hết sách tao rồi, đậu má đứa nào qua đóng cửa sổ nhanh đi!”

“Sao mưa lớn thế, về kiểu gì giờ? Có ai mang theo ô không?”

“Không mang, không phải dự báo thời tiết nói hai tuần nay không mưa hay sao?”

“Nó nói lợn nái trèo cây được mày cũng tin hả!”

“…”

Một trận binh hoang mã loạn.

Giang Dư viết xong một câu điền vào chỗ trống liền ngẩng đầu lên, theo bản năng dùng đầu ngón tay chạm vào máy trợ thính.

Tần Thịnh rời mắt khỏi màn hình di động, vừa lúc thấy động tác của cậu, nhướng mày, “Máy gặp trục trặc sao?”

Giang Dư cũng không giấu, “Chắc vậy.”

Một bạn học nam đeo kính đen đá mắt tỏ ý muốn gia nhập với bọn họ, “Đệt, tài xế nhà tôi bị kẹt xe rồi, nè nè, mấy ông ai kéo tôi quá giang được không?”

“Tôi kéo cậu.” Giang Dư cúi đầu nhìn điện thoại, “Chú Nhậm nói chú ấy đến rồi.”

Chú Nhậm là tài xế riêng của Giang gia, thường xuyên đưa đón Giang Dư đi học.

Đới Tử Minh chỉnh lại vị trí kính gọng đen của mình, nói: “Được nha, để tôi nói với tài xế một tiếng.”

Xong tiết tự học buổi tối, Giang Dư cùng Tần Thịnh, Đới Tử Minh kéo nhau ra khỏi khu dạy học, Nhậm Chí Cương dùng mắt đại bàng nhanh chóng nhìn thấy bọn họ, hắn cầm ô chạy vụt tới, trong tay còn cầm thêm một chiếc ô khác.

Hai cậu nam sinh to con là Tần Thịnh và Đới Tử Minh chen chúc dưới một cái ô, thân Nhậm Chí Cương hơn phân nửa đều ở ngoài ô, bọc Giang Dư bên trong đến kín mít.

Nhưng mưa thật sự quá to, gần như là một trận mưa xối xả mấy năm nay hiếm thấy ở Thượng Hải, chờ lúc Giang Dư lên đến xe, khắp người không tránh khỏi bị nước mưa xối ướt cả.

Nhậm Chí Cương áy náy đưa cậu một chiếc khăn lông khô, “Xin lỗi Tiểu Ngư, con lau người đi, đừng để bị cảm.”

Một lúc sau, mưa bắt đầu nhỏ dần, nhưng tạp âm lại tiếp tục lớn hơn, Giang Dư dùng đầu ngón tay ấn máy trợ thính, không lập tức nói chuyện mà nhìn hắn, cười cười: “Cảm ơn chú Nhậm.”

Nhưng cậu không hề phát hiện âm thanh truyền ra từ miệng mình rất thấp, căn bản không thể nghe thấy.

Nhậm Chí Cương nhạy bén nhìn về phía tai phải của cậu, biểu tình khẩn trương, “Tiểu Ngư, vật nhỏ này bị mưa xối rồi?”

Giang Dư gắng gượng nghe được vài từ, lắc đầu, “Lúc ở phòng học đã bị rồi ạ.”

“Ừ ừm” Nhậm Chí Cương không hỏi chuyện nữa.

Đới Tử Minh tiễn Tần Thịnh về nhà xong, hắn mở toang cửa xe xông vào, quần áo đều đã ướt sũng, cả người lạnh run, gân cổ gào, “Tôi dựa vào đó là một cơn mưa băng, trời rất lạnh, rất lạnh, tôi cầm một chiếc ô, cơn mưa lạnh băng ồ ạt tát vào mặt. —— má ơi cóng khϊếp!”

Giọng nói truyền đến bên tai Giang Dư bị ngắt quãng.

Nhậm Chí Cương cũng đưa cho Đới Tử Minh một cái khăn lông khô, quen thuộc chuyển hướng lái xe về nhà hắn, cười nói, “Bây giờ đã là đầu thu rồi, mưa mùa này lạnh lắm.”

Đới Tử Minh móc khăn tay trong cặp sách ra, lau khô kính rồi đeo lại, hắn yếu ớt ngã lưng vào ghế, cơ thể run lên vài hồi, ngừng lại, xoay người dùng khuỷu tay thọc thọc eo Giang Dư, nhỏ giọng lén lút, “Giang Dư, ông biết Trang Liễm không?”

Giang Dư rời mắt khỏi màn hình di động ngẩng mặt lên nhìn hắn, sau đó cậu bấm mở biểu tượng WeChat, nhanh nhẹn đánh chữ: Máy trợ thính có tạp âm, nghe không rõ. Cậu nói gì thế?

Đới Tử Minh sửng sốt đến ngây người, hắn, Tần Thịnh cùng Giang Dư quen biết nhau hồi sơ trung, bọn họ đều không biết ba mẹ và anh trai của Giang Dư quan tâm cậu đến mức độ nào, bởi máy trợ thính của Giang Dư đều là bọn họ chủ động đưa đi bảo dưỡng định kì, cũng không có nhờ vả ai khác, cho nên hai người trước nay chưa từng thấy máy trợ thính của Giang Dư gặp vấn đề gì.

Cho nên ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Đới Tử Minh chính là —— máy trợ thính của Giang Dư mà có vấn đề á??

Vừa thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn, Giang Dư biết ngay Đới Tử Minh đang suy nghĩ cái gì, điên cuồng chọc gói biểu cảm gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ.

Trang Liễm! Đới Tử Minh nhanh nhẹn đánh chữ: Ông biết Trang Liễm không?

Giang Dư ngừng chọc gói biểu cảm: Học lớp chúng ta, nhưng không tới.

Đới Tử Minh: Đúng nha! Chính nó. Khi nãy tôi nghe Tần Thịnh nói cậu ta vừa được ba mẹ ruột nhận về.

Giang Dư lấy bình giữ nhiệt trong cặp sách ra, bình tĩnh vặn mở nắp, cậu nhíu đôi mi dày cong, không nhanh không chậm hớp một ngụm nước ấm.

Đới Tử Kinh điên cuồng gõ chữ, hận mình không thể mọc thêm vài cái tay: Nhà ba mẹ ruột đó, mấy năm nay va chạm đến bỏng tay. Được cái Trang Liễm ở đó cũng không được đối xử tốt.

Giang Dư: Sao Tần Thịnh biết?

Đới Tử Minh: Hầy, Tần Thịnh nói lúc Trang Liễm đi thì tin đó đã lan rộng trong vòng tụi nó rồi, đứa nào đứa nấy đều mang ra kể như kể hài vậy đó.

Gia đình Giang Dư và Đới Tử Minh tuy rằng nằm trong giới hào môn, nhưng so ra vẫn kém hơn Tần Thịnh - thuộc top thái tử gia thành phố.

Đới Tử Minh tiếp tục share đống chuyện phiếm mà hắn thu được từ Tần Thịnh: Trang Liễm vốn là anh em sinh đôi với đứa trai út nhà họ Trang, kết quả 4 tuổi bị bọn buôn người bắt cóc, qua mười mấy năm vẫn chưa tìm được tung tích, không ai biết Trang Liễm thế mà vẫn luôn đóng đô ở Thân Thành, hơn nữa người nhà kia cũng mang họ Trang, trùng hợp VL? Người nhà tìm được Trang Liễm về liền lên tòa đề đơn kiện gia đình kia, đôi vợ chồng nhà kia thua kiện nên bị giữ lại, còn mỗi chị dâu với em gái cậu ta thôi.

Giang Dư nhíu mày, mặc dù đã lâu như vậy, rất nhiều ký ức đều mang máng đến mơ hồ, nhưng cậu vẫn biết nhiều hơn Đới Tử Minh một chút.

Mục tiêu ban đầu của bọn buôn người là Trang Diệu, không phải Trang Liễm, lúc sau Trang Liễm chủ động thay thế em trai, sau đó hoàn toàn biệt tăm biệt tích biến mất cùng bọn buôn người.

Trang Liễm trưởng thành sớm, tuy không hiểu vì sao người nhà không thích mình nhưng hắn biết bảo vệ em trai, vì thế đã nói dối bọn buôn người rằng em trai hắn đang đổ bệnh, nếu họ bán đi sẽ không kiếm được giá, còn hắn thì khỏe mạnh, nhưng khổ nỗi cha không thương mẹ không yêu, sẽ không ai đến tìm hắn, bắt hắn đi sẽ an toàn hơn.

Sau đó, trong phiên tòa xét xử, bọn buôn người khai rằng ban đầu chúng có ý định bắt cóc Trang Diệu, nhưng vì Trang Liễm chủ động đi cùng chúng nên mới quyết định bán hắn đi nhằm ý định tẩy trắng.

Cha nuôi Trang Liễm nghiện rượu, nhiều lần đánh đập hắn cùng mẹ nuôi, mẹ nuôi nhu nhược không dám phản lại chồng, chỉ biết trút giận lên đứa con mình mua về. Em gái cha nuôi nhìn không được, thỉnh thoảng sẽ thuyết phục mẹ nuôi, tuy nhiên bà ta sợ mình bị liên lụy nên không dám can thiệp quá mức. Tuy là vậy nhưng nếu không có cô, Trang Liễm hẳn đã chết từ rất lâu rồi.

Suốt phiên tòa thẩm phán đều thấy bóng dáng em gái cha nuôi, ban đầu cô còn thấy thương hại và áy náy với Trang Liễm, nhưng sau khi nghe xong lời khai từ bọn buôn người, cô cảm thấy vô cùng tức giận, lập tức cắt đứt quan hệ với Trang Liễm, cấm hắn liên lạc với cô và chị của anh trai cô - con dâu riêng.

Không một ai trong số họ tin Trang Liễm vô tội.

Thật quá thảm thương.

Giang Dư từng nghiêm túc nghi ngờ khứa tác giả này ở đây với mục đích cao cả là trả thù xã hội loài người.

Sau ngần ấy năm bị người người phân biệt đối xử, tính cách trong trắng của hắn có lẽ đã tan biến từ lâu.

Hay có thể nói cách khác: Tâm lý Trang Liễm không vặn vẹo thì còn ai vặn vẹo đây?

Tiểu khu Đới Tử Minh ở không cho xe đi vào, chỉ có thể đưa người đến cổng. Giang Dư lấy ô đưa cho hắn, Nhậm Chí Cương đợi Đới Tử Minh đi khuất rồi mới quay xe rời đi.

Xe mới chạy chưa được bao lâu, Nhậm Chí Cương nhận được một cuộc gọi, hắn giương mắt lên kính chiếu hậu quan sát Giang Dư ngồi ở ghế sau.

Giang Dư đang nghiêng đầu nhìn màn mưa ngoài cửa kính ô tô, đốt ngón tay trắng nõn thon dài áp vào máy trợ thính, lặng lẽ thất thần.

Mưa to vẫn chưa có xu hướng ngừng lại, đèn neon bên đường bị màn mưa tạt trúng dần mờ đi, tách thành từng vầng sáng hắt lên cửa kính ô tô. Cần gạt nước ô tô vừa lau đi nước mưa trên kính, tầm nhìn phía trước lại nhanh chóng bị mưa như trút nước che khuất.

Điện thoại rung lên, Giang Dư cúi đầu nhìn, là tin nhắn WeChat từ mẹ cậu gửi tới: Tiểu Bảo về đến nhà chưa con?

Giang Dư nhắn lại: Vừa đưa Đới Tử Minh về nhà, xíu nữa sẽ về ạ.

Văn San: Mẹ nhớ nhà ta cũng có một căn bên đó nhỉ? Nay mưa to quá, hay để chú Nhậm đưa con qua đó tá túc một đêm nhé?

Giang Dư đang gõ tin nhắn gửi lại cho mẹ thì Nhậm Chí Cương đột ngột phanh xe, cơ thể Giang Dư theo khuynh hướng đột ngột nghiêng về phía trước, vài giây sau lại bị dây đeo an toàn kéo ngược về sau.

Trong lòng Nhậm Chí Cương vẫn sợ hãi không nguôi, hắn nhìn chằm chằm bóng người cao lớn đột nhiên lao khỏi màn mưa, thấp giọng mắng một câu, “Đệt!”

Giang Dư không nghe được chú Nhậm nói cái gì, cậu cuối người nhặt điện thoại bị rơi lên, “Sao thế ạ?”

“Không sao,” Nhậm Chí Cương bị dọa đến tàn nhẫn, lúc nói chuyện còn đang thở dốc, theo bản năng muốn trấn an Giang Dư, “Vừa rồi có người đột nhiên lao tới…” Nói được một nửa, hắn mới ý thức được Giang Dư không thể nghe thấy.

Giang Dư hơi híp mắt, nhìn về phía trước.

Trong màn mưa xối xả, mơ hồ cho một bóng người cao lớn không cầm ô, vẻ mặt lộ ra một chút phiền lòng.

Tim Giang Dư bỗng nẫng lên một nhịp, cậu có một loại trực giác kì quái, người này chắc chắn là Trang Liễm.

Giang Dư đột nhiên nhớ lại, sau khi phiên tòa kết thúc, Trang Liễm thật sự đã đến gặp chị dâu và em gái hắn một lần, nhưng đến cửa còn chưa kịp vào đã bị người kéo gô cổ đuổi thẳng ra ngoài.

Giang Dư nhìn chằm chằm bóng người trong mưa. Trang Liễm vừa trải qua tất cả loại chuyện đau thương này, vẻ mặt ủ rũ, lang thang một mình trong cái thế giới rỗng tuếch, không còn sót lại một chút ý chí sinh tồn nào.

Nhìn qua thật sự rất đáng thương.

Mặc dù người đã hạ quyết tâm sẽ không nhúng tay vào đống chuyện bùng binh của nhân vật chính là Giang Dư, nhìn thấy một màn này hô hấp cũng tạm dừng một giây. Cậu dùng sức nhắm chặt mắt, cầm ô che mưa trong tay, nói: “Chú mở cửa xe đi, con xuống đó kiểm tra thử.”

Âm thanh của cậu quá nhỏ, Nhậm Chí Cương lắng tai không nghe ra được chữ nào, “Cái gì?”

Giang Dư gỡ máy trợ thính xuống ném sang một bên, nâng giọng, “Con nói, mở cửa xe ạ, con xuống đó một chuyến!”

Không còn máy trợ thính, Giang Dư không khống chế được âm lượng, Nhậm Chí Cương giật mình, theo bản năng nói: “Nguy hiểm lắm! Đợi chú tấp vào lề đã...”

Chờ chú Nhậm lái xe vào lề, Giang Dư liền mở toang cửa nhảy xuống xe, một tay bung dù chạy về phía thân ảnh nọ, tay kia thì nắm chặt chiếc ô còn lại.

Người nọ đi chậm, Giang Dư rất nhanh đã đuổi kịp hắn.

Chỉ đưa đúng cái ô thôi.

Trang Liễm sẽ không biết cậu là ai.

“Trang Liễm!”

Mưa to lấn át cả giọng nói của Giang Dư, nhưng thân ảnh phía trước đột ngột ngừng lại, hắn ngừng lại, tuy vậy vẫn không quay đầu, chỉ lẳng lặng thất thần chờ cho Giang Dư đuổi tới.

Cơn mưa băng trên đầu bỗng chốc tan biến, hắn như một hòn đảo nhỏ biệt lập xuất hiện trên thế giới bị mưa lớn cuốn trôi đi.

Hơi thở của người xa lạ càng ngày càng gần, tiếng mưa đập mạnh vào mặt ô vang lên âm thanh đinh tai nhức óc.

Nhậm Chí Cương quay đầu xe lái lùi về sau, ánh đèn pha chiếu thẳng vào thân ảnh hai người.

Trang Liễm nhướng mày, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là cổ chân mảnh mai dính đầy bùn đất của người nọ, sau đó mới chậm rãi ngước lên, đập vào mắt là một gương mặt thiếu niên điển trai, tươi rói.

Đôi mắt cậu trong veo, trên người là bộ đồng phục của cao trung Sùng Anh.

Trang Liễm dáng người cao thẳng, ngũ quan lạnh lùng phóng túng, quai hàm thon gầy, môi tái nhợt, giữa mày quanh quẩn một loại khí chất lãnh đạm gần như hung ác, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Giang Dư, giống một con dã thú liều mạng đối mặt với kẻ thù yếu nhất. Khi kẻ thù đến gần, chúng sẽ cong lưng một cách tuyệt vọng, tiếng rêи ɾỉ đe dọa phát ra từ cổ họng như muốn củng cố cảnh giác.

Nhưng cậu trai đứng trước mặt hắn thở hổn hển, bung dù che cho hắn lại mỏng manh yếu ớt, nếu so với kẻ thù, càng nhìn lại càng giống con mồi hơn.

Giang Dư lẩm bẩm trong miệng, giọng cậu quá nhỏ, thậm chí mang theo một chút mềm mại, lại điểm thêm chút ngọt ngào, suýt nữa lọt thỏm vào tiếng mưa, “Trang Liễm, đừng để mắc mưa.”

Nước mưa uốn lượn chảy xuống, lông mi và lông mày Trang Liễm đều đã ướt hết, con ngươi đen thuần khiết nhìn chằm chằm Giang Dư, thuộc tính áp bách của hắn thật khiến người khác muốn dựng cả tóc gáy.

Giang Dư không nhìn người đối diện, cậu rũ mi nắm lấy bàn tay lạnh băng của Trang Liễm, mạnh bạo đem chiếc ô còn lại trong tay mình nhét vào tay hắn, sau đó cầm ô quay người rời đi.

Nhậm Chí Cương vội vàng xuống xe, trùm áo khoác lên đầu Giang Dư rồi hộ tống cậu vào xe.

Trang Liễm cầm ô, vẫn lẳng lặng đứng yên tại chỗ, hai mắt phủ đen đến đáng kinh, âm trầm dán mắt nhìn bóng lưng Giang Dư vội vã rời đi.

Xương ngón tay dùng sức nắm chặt lấy cán ô, lòng bàn tay gần như vẫn cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại của Giang Dư, hơi ấm chỉ thuộc riêng về Giang Dư. Trang Liễm dùng sức cắn đầu răng trên, cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên nhìn thấy một chiếc phù hiệu nhỏ, hắn dừng lại, cúi người nhặt lên.

Một chiếc ô tô đột nhiên phóng ngang qua, hắn dùng ngón tay cái lau sạch bụi bẩn trên phù hiệu, ánh đèn pha nhấp nháy đủ sức nhìn rõ cái tên được đề xuống trên đó.

Trang Liễm nhìn về hướng Giang Dư rời đi, bỗng nhiên cong cong khóe môi, hàm răng trắng nõn mơ hồ lộ ra, không giấu nổi mà nồng nặc mùi vị bệnh tật.

Hắn đưa đầu lưỡi hắn áp vào vòm miệng, phảng phất ngậm ở giữa môi thật lâu, khàn khàn, thân mật mà hộc ra hai chữ, “Giang, Dư?”