Ngày Anh Trưởng Thành

Chương 8: Sự Cố Không Mong Muốn - 8

- Có chút xích mích thôi ạ. Mà.. hắn mách mẹ sao?

- Không, người qua đường quay video rồi tung lên mạng. Cả hai đều thuộc hàng thừa kế thứ nhất của tập đoàn lớn, con nghĩ không ai nhận ra sao?

Qua hết mấy phút mà tôi chẳng nghe Hoàng Thiên trả lời trả vốn gì. Trái tim trong ngực tôi dường như cũng đang ngừng đập để chờ đợi lời nói từ anh.

Gần ba năm sống cùng mẹ con họ thì đây là lần đầu tôi nghe tin anh đi đánh lộn, mà đối thủ lại là Phạm Minh Chính.

- Video đã được ba Minh Chính liên hệ gỡ xuống rồi. Hoàng Thiên à, đừng khiến ông con phiền lòng thêm nữa. Mà.. con có bị thương không?

Sau câu nói đó cái lắc đầu của anh. Tôi có thể đoán được vì cảm nhận tấm khăn phủ trên mặt mình chuyển động.

Tiếp đến là khoảng không im lặng bao trùm. Dù vậy thì tôi vẫn ngồi im như thóc vì chẳng biết bà Ngọc Minh còn đó hay đã đi rồi, mà Hoàng Thiên thì cũng chẳng kêu réo gì, thành thử tôi đâu dám cựa quậy dù rằng tay chân mỏi nhừ.

- Em ra đi Mỹ Trân. – Giọng anh chùng xuống, nghe như bị nghẹn.

Ngay khi Hoàng Thiên vừa nhích ra, tôi liền hấp tấp đứng lên. Còn chưa kịp nhảy khỏi bồn thì tiếng động lần nữa phát ra từ cánh cửa phòng khiến tôi hoảng hốt, theo phản xạ có điều kiện mà ngồi xuống lần nữa.

Thế nhưng, vì sợ và gấp gáp nên không còn là tư thế giống ban đầu, tôi ôm lấy thắt lưng anh, cúi đầu thật thấp, trốn sau tấm lưng rộng.

- À, con có thấy Mỹ Trân đâu không?

- Con nhờ cô ấy ra ngoài mua ít đồ rồi ạ.

- Vậy à? Mà.. hình như chuông cửa bị hỏng thì phải, mai con gọi người đến sửa nhé.

- Vâng.

Lần này, rút kinh nghiệm, cả tôi và Hoàng Thiên đều ngồi im thin thít và chờ đợi. Qua đâu năm, bảy phút, chẳng thấy bà Ngọc Minh quay lại thì anh mới chạm nhẹ vào tay tôi ra hiệu. Lúc này, tôi mới nhận ra mình đang ôm anh cứng ngắc.

Vội vàng buông tay, tôi gấp gáp lùi ra phía sau. Tôi không biết làm gì tiếp theo cả. Hoàng Thiên nói dối thành thử tôi không thể chạy về phòng mình được. Lỡ đâu mẹ anh bất thình lình xuất hiện và trông thấy bộ dạng kinh dị này của tôi phóng ra từ phòng anh thì chắc tôi cắn lưỡi tự tử mất thôi.

- Em ra ngoài đợi anh chút, anh tắm xong rồi canh chừng mẹ cho em về phòng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy Hoàng Thiên giống một người đàn ông chững chạc, đàng hoàng. Tôi gật đầu lia lịa rồi làm theo lời anh, nhảy ra khỏi bồn tắm, với lấy cái khăn choàng đỡ để che đi phần da in qua lớp áo rồi nhắm tịt hai mắt bởi biết một khi anh xả nước thì cơ thể kia sẽ hiện rõ mồn một.

Khi tiếng xả nước ngừng lại tầm năm phút thì Hoàng Thiên cũng cất tiếng gọi tôi. Cả hai rón rén tiến đến cánh cửa. Tôi căng thẳng đến mức khó thở, đứng nép bên vách chờ đợi.

- Nhanh lên Mỹ Trân, mẹ anh không có đây. – Anh nhỏ giọng hối thúc.

Thế là, trong tích tắc, tôi đã chạy một lèo về phòng và mau mắn tắm gội, thay đồ. Cứ nghĩ tới cảnh cùng Hoàng Thiên ngồi chung trong cái bồn tắm phủ bọt xà phòng trắng xóa kia là tôi lại muốn dính luôn trong này, không bước chân ra nữa.

So với chuyện cùng anh làʍ t̠ìиɦ trong vô thức thì chuyện này xấu hổ hơn nhiều bởi ai cũng đang tỉnh táo. Nếu anh lại dùng nó để chọc ghẹo tiếp thì tôi chẳng biết giấu mặt vào đâu dù rằng trong gần ba năm qua, tôi đã cố làm cho mặt mình dày lên, trân tráo lên rất nhiều.

Cơ mà giờ tôi mới nhớ, sao lúc ấy không đóng cửa phòng tắm lại nhỉ? Như thế là xong rồi, sao phải nhảy vào bồn cùng anh?

- Hoàng Thiên chết tiệt. Đồ lợi dụng. Điên mất thôi.

Cố gắng hít thở sâu, tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần thép và dũng cảm nhấc chân, thẳng lên sân thượng để lấy quần áo xuống xếp.

Cách duy nhất để tôi có thể cùng tồn tại song song với Hoàng Thiên chính là tập cho bản thân trở nên chai lỳ, không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ. Đúng là như vậy, mấy khoản này tôi phải hơn anh thì mới chống chọi với anh được.

- Hôm nay cô về sớm vậy ạ? Cô không đi sinh nhật sao ạ? – Tôi mỉm cười thật tươi và cất tiếng hỏi khi thấy bà Ngọc Minh vừa bước ra khỏi phòng.

- Ừ, đột nhiên thèm cơm nhà và nhớ cháu nên cô về. – Bà nháy mắt, đùa với tôi.

- Dạ, cơm nhà luôn ngon nhất mà. Hơn nữa, cháu nghĩ là do cô nhớ anh Hoàng Thiên. – Tôi cũng mồm mép tép tôm đáp lại.

Bà Ngọc Minh cười nhẹ cái nữa rồi đi xuống nhà dưới. Tôi tiếp tục bước lên sân thượng. Nhờ phúc của Hoàng Thiên, hôm nay tôi tắm sớm, mọi thường phải năm giờ, sau khi công việc xong xuôi thì tôi mới tắm cơ.

Tận lúc này, tôi mới lờ mờ đoán ra lý do anh nhờ tôi kỳ lưng, chắc là tay anh có vấn đề nên không với ra sau được. Có lần bị trật cổ tay, tôi cũng cử động rất khó khăn.