Tiểu Khuynh Tâm

Chương 14.2

Sáng sớm hôm sau, nộp bài thi toán lên Vân Khuynh nhìn thoáng qua bài thi của Sở Diệu, vẫn như đêm qua chỉ làm đề cuối cùng.

Thẩm Diệu là tiểu tổ trưởng, Vân Khuynh tò mò hỏi cô ấy

"Bài thi của Sở Diệu nộp lên thầy giáo sẽ không tức giận sao?"

"Sẽ không, cậu ấy vẫn luôn như vậy, chọn vài đề khó rồi làm, nếu như không có đề khó, cậu ấy sẽ để trống bài thi, cậu ấy là học bá nha, có ưu đãi, những đề kia cậu ấy liếc mắt một cái đã biết đáp án, làm cũng là lãng phí thời gian."

Thẩm Diệu hiển nhiên coi đây là thói quen.

Vân Khuynh lắng nghe trợn mắt há hốc mồm, nguyên lai học bá còn có thể không làm bài tập? Vậy nếu cô cũng thi đứng đầu khối, có phải cũng có thể không cần làm bài tập hay không?

Vốn chỉ là nhĩ ở trong lòng nhưng lại vô tình nói ra ngoài, cô vội vàng che miệng nhưng vẫn bị Hứa Trí nghe thấy.

“Vân Khuynh, cậu muốn thi đứng đầu khối à? Tớ ủng hộ cậu"

Vẻ mặt Hứa Trí hăng hái, hứng thú nhìn Sở Diệu

"Diệu ca, Tiểu Khả Ái tuyên chiến với cậu, có chấp nhận hay không? Cậu ngồi đủ lâu nên đổi người khác ngồi.”

Nếu Vân Khuynh thật sự có thể đoạt được vị trí thứ nhất của Sở Diệu, vậy thì có náo nhiệt để xem.

“Không có chuyện như vậy đâu"

Vân Khuynh vội vàng xua tay, cũng không dám nhìn vào mắt Sở Diệu, cái này cũng quá kiêu ngạo đi

"Tớ nói lung tung, Sở Diệu cậu đừng để ở trong lòng.”

Sở Diệu không nhanh không chậm mở nước khoáng uống một ngụm, "Đều dựa vào bản lĩnh.”

“Đúng vậy, Vân Khuynh cậu đừng sợ, cậu nếu có thể đoạt doanh hiệu nhất khối của Diệu ca tớ mời cậu ăn cơm."

Nơi nào có náo nhiệt, nơi đó có Hứa Trí, còn có chuyện gì thú vị hơn nhìn Diệu ca bị đánh bại chứ?

Sở Diệu nhấc chân đá hắn một cước, cười nhạo một tiếng

"Nếu cậu có thể thi hạng nhất, cơm nửa đời sau của cậu tôi đều bao hết.”

“Đừng đừng, cái này không tốn kém, ăn cơm tớ vẫn ăn nổi."

Hứa Trí giơ tay đầu hàng, nếu có thể thi hơn Sở Diệu, hắn đã sớm đắc ý lên trời.

Vân Khuynh mím môi cười cười, thật đúng là chờ mong một cuộc thi giữa hai người bọn họ, để mọi người nhìn xem trình độ của cô so với Sở Diệu kém bao nhiêu.

Rất nhanh đã đến giờ vào lớp, Hứa Trí đi lòng vòng một hồi, tất cả mọi người chỉ cho là một trò đùa, ai cũng không để ở trong lòng, cũng không nghĩ không lâu sau lại đúng như những gì họ nghe được.

Buổi chiều có tiết toán, thầy giáo vừa vặn nói đến bài thi ngày hôm qua, lúc phát bài thi thầy Tiền quả nhiên không đề cập đến bài thi trống của Sở Diệu, cô liếc đến chỗ thầy đánh dấu một câu vào đề cuối cùng của anh.

Cô nhìn thoáng qua bài thi của mình, giáo viên cũng đánh câu ở mấy đề cuối cùng, liếc mắt nhìn người khác, giống như giáo viên đều là như thế, chỉ chọn vài đề khó sửa.

Mà lúc giảng bài, thầy Tiền cũng không phải toàn bộ bài thi đều giảng, chỉ là đem đề thầy cho rằng có chút khó khăn chọn ra giảng, rất nhanh liền nói đến đề cuối cùng.

“Đề cuối cùng có hai cách giải, tôi thấy phần lớn mọi người đều dùng loại thứ nhất, Sở Diệu và Vân Khuynh dùng loại thứ hai, hơn nữa cách giải của hai người cũng có chút bất đồng, bài thi của hai người tôi đang cầm, tôi chiếu ra cho mọi người xem.”

Bạn học trong lớp đều nhìn Vân Khuynh, về phần Sở Diệu, tất cả mọi người đã thành thói quen, nhưng Vân Khuynh lại không phải, mọi người đối với Vân Khuynh vẫn rất xa lạ, trong khoảng thời gian ngắn đặt song song với tên Sở Diệu lại càng tò mò.

Vân Khuynh có chút chột dạ, bởi vì cô không tính là tự mình làm ra, là Sở Diệu nhắc nhở cô.

Lặng lẽ nhìn Sở Diệu một cái, anh cũng vừa vặn nhìn cô một cái, lại thản nhiên dời ánh mắt.