Tiểu Khuynh Tâm

Chương 7.2

Khi đó Vân Cao Lãng không muốn, vẫn muốn đem Tiểu Khuynh về để chăm sóc, rốt cuộc cô vẫn là con gái của mình.

Nhưng đây là nguyện vọng duy nhất của Lâm Mạn, Vân Cao Lãng không dễ không nghe.

Ông là nam nhân, nghĩ thầm có lẽ Tiểu Khuynh đi theo bà ngoại sẽ được chăm sóc tốt hơn, cho nên ông đã gửi phí nuôi dưỡng một lần cho bà ngoại Tiểu Khuynh.

Sau đó ông cũng thường thường sẽ gọi điện thoại cho mẹ vợ hỏi tình huống của Tiểu Khuynh, mẹ vợ đều nói Tiểu Khuynh rất tốt, rất không chịu thua kém học tập rất tốt.

Ông không biết Lâm gia có ở trước mặt Tiểu Khuynh nói đến ông hay không, có lẽ là không có đi, ông biết Tiểu Khuynh sửa lại họ, cũng là vì thuận tiện đi học.

“Sao lúc này, Tiểu Khuynh lại gọi điện thoại cho anh?”

Lâm Khuynh cắn môi, nước mắt thoáng chốc lăn xuống, có chút ủy khuất, "Con đang ở Lệ Thành, ba có thể, có thể tới đón con một chút không?"

Tình yêu thương của cha trỗi dậy, lúc trước mở họp phụ huynh, nhìn bạn học kéo tay bố cùng đến trường học, khi đó không có cảm giác gì, nhưng hôm nay nghe được giọng nói của Vân Cao Lãng, lại không tự giác bắt đầu rơi nước mắt.

"Được được, con đang ở đâu, ba ba lập tức tới đón con."

Vân Cao Lãng đứng lên, gấp gáp không được, ông cũng không phải là không yêu đứa con gái này, chỉ là nghe nói cô sống rất tốt, lúc này mới không đi quấy rầy, nghe giọng nói của Tiểu Khuynh, lại thấy rằng cuộc sống của cô trước kia cũng không tốt lắm.

Lâm Khuynh nhìn thoáng qua biển số trạm, nói địa chỉ cho ông.

Vân Cao Lãng cúp điện thoại bắt đầu tìm chìa khóa xe

"Vợ Tưởng, Tiểu Khuynh đến Lệ Thành rồi, bây giờ tôi phải đi đón con bé, cậu lập tức cùng vợ tôi dọn dẹp phòng một chút.”

“Sao đột nhiên như vậy?"

Tưởng Mai cũng sợ, bà biết Vân Cao Lãng và vợ trước còn có một cô con gái, nhưng chưa từng thấy qua, chỉ xem ảnh chụp khi còn bé.

“Em cũng không biết, không biết có phải chịu ủy khuất gì không, anh quét dọn phòng một chút, em đi đón người.”

"Này, mang theo ô đi, bên ngoài đang mưa."

Tưởng Mai lấy ô ra đưa cho anh, dịu dàng nói:"Lái xe chậm một chút, có chuyện gì về nhà nói.”

Vân Cao Lãng nhìn Tưởng Mai một cái, có chút cảm kích, "Được.”

Chờ Vân Cao Lãng rời đi, Vân Ngọc đi tới: "Mẹ, Tiểu Khuynh là ai vậy?”

“Con gái của ba con và dì Lâm, con gọi chị, lát nữa nhớ gọi chị, không nói nữa, theo mẹ quét dọn phòng ngủ trống ở lầu ba một chút."

Tưởng Mai gọi dì giúp việc cùng đi, phòng ngủ lầu ba này để đó không dùng, thỉnh thoảng mẹ bà ấy tới ở vài ngày.

Trong lòng cô ấy cũng có chút thấp thỏm, lát nữa Tiểu Khuynh tới, nên ở chung như thế nào đây?

*

Vân Cao Lãng một đường lái xe đi qua, mưa có chút lớn, trong lòng ông so với mưa này còn sốt ruột hơn.

Một cô bé, đột nhiên từ Minh Thành đến Lệ Thành, bà ngoại Tiểu Khuynh không biết sao?

Cũng may Vân Cao Lãng đối với lộ trình Lệ Thành rất rõ ràng, đến nơi, lại thấy một tiểu cô nương che ô, ống quần đều ướt đẫm.

Nhiều năm như vậy, ông chưa bao giờ gặp qua Tiểu Khuynh, cũng không có ảnh chụp của cô, bất quá Tiểu Khuynh lớn lên rất giống Lâm Mạn, hơn nữa nơi này chỉ có một mình cô là con gái.

Ông xuống xe: "Là Tiểu Khuynh sao?”

“Ngài là Vân Cao Lãng? "

Lâm Khuynh lui về phía sau, cô không gọi được ba.

"Ừm, ba là ba con, mau lên xe."

Vân Cao Lãng không để ý, thật ra lúc ba tuổi ông mới nghe cô gọi ba.

Lâm Khuynh không trả lời, dùng điện thoại di động bấm số điện thoại của Vân Cao Lãng, rất nhanh trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại, Lâm Khuynh mới xác định là ông.

Vân Cao Lãng nhìn một màn này có chút chua xót, cũng không phải cảm thấy Tiểu Khuynh không hiểu chuyện, mà là ánh mắt cảnh giác đánh giá như vậy làm cho ông cảm thấy cuộc sống trước đây Tiểu Khuynh trải qua cũng không tốt.