Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Con Gái Phản Diện Của Các Mẹ Pháo Hôi

Chương 45

Vân Miên nghiêng đầu nhìn mẹ, ngây thơ gật gật đầu: “Con biết, em Tiểu Lê nói với con như vậy rồi, chúng con chỉ nói với mẹ, thím Giai Tú cũng còn chưa biết đâu!”

Cô gái nhỏ kiêu ngạo mà ưỡn ngực ngẩng đầu, khoe khoang chỉ có mẹ của mình mới có được phần đặc biệt này.

Vân Cẩm nghe con gái nói, lại suy nghĩ rất nhiều.

Đầu tiên nghĩ đến chính là đứa trẻ Triệu Tiểu Lê kia, tuy rằng là một người thông minh, nhưng thông minh đến mức có thể mới bốn tuổi đã biết mầm nhân sâm, còn có thể tự mình đào ra nhân sâm hoàn hảo không tổn hao gì, lại còn cẩn thận dặn dò con gái của bà ấy không nên nói cho người khác biết, cuối cùng còn bảo con gái của mình đưa nhân sâm cho mình lén đi bán…

Đó có phải là tất cả những gì một đứa trẻ bốn tuổi có thể làm được và nghĩ đến sao?

Vân Cẩm không xác định, bà ấy biết trên thế giới này chắc chắn có rất nhiều đứa trẻ trời sinh đã thông minh hơn người, nhưng đứa nhỏ Triệu Tiểu Lê kia cũng coi như là bà ấy và người trong thôn nhìn lớn lên, nhưng ngày trước chưa bao giờ phát hiện cô bé có sự thông minh cẩn thận như vậy.

Vì thế bày ấy hỏi con gái: “Miên Miên, Tiểu Lê còn nói cái gì với con hay không?”

Mẹ hỏi rất thận trọng, Vân Miên cẩn thận suy nghĩ, trả lời: “Em ấy còn nói sẽ tặng cây nhân sâm này cho con, nói là sau khi con lấy về nhà thì mẹ sẽ không cần lại vất vả như vậy.”

Nói đến chuyện này, Vân Miên chờ mong mà nói: “Mẹ, con không cần nhân sâm, đây là tự em ấy phát hiện, Miên Miên không cướp đồ của em ấy ~”

Cô bé ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn mẹ, chờ đợi một lời khen sẽ làm cô bé vui như mở cờ trong bụng.

Vân Cẩm quả nhiên không có khiến cho cô bé thất vọng, lập tức ôm lấy Vân Miên không chút do dự, chắc chắn nói: “Miên Miên làm rất tuyệt! Chúng ta không trộm không cướp, nên của chúng ta chính là của chúng ta, không phải của chúng ta, cho dù thế nào cũng đừng lấy.”

Được mẹ khen!

Vân Miên lập tức kích động: “Dạ dạ! Con cũng nói với em Tiểu Lê, sau đó em ấy còn xin lỗi con, nói không bao giờ đùa như vậy nữa.”

Vân Cẩm cổ vũ mà sờ sờ đỉnh đầu của con gái, dùng mỉm cười che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng, thấp giọng nói: “Miên Miên ngoan, tiếp tục ăn cơm đi, chuyện còn lại mẹ sẽ giải quyết.”

Bà ấy không biết hiện tại Triệu Tiểu Lê rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cho nên không tùy tiện để cho con gái rời xa đối phương.