Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Con Gái Phản Diện Của Các Mẹ Pháo Hôi

Chương 43

“Mẹ ăn chưa?” Vân Miên cầm chiếc đũa da mặt dày mà chậm rãi ngồi xuống bên cạnh mẹ.

Cho dù vừa mới bị mẹ dùng cây gậy đánh đau, nhưng Vân Miên vẫn thích làm gì cũng dựa gần mẹ, mùi vị nhàn nhạt trên người của mẹ sẽ khiến cho cô bé cảm giác rất an tâm.

Là loại cảm giác an toàn thiết thực cho dù toàn thế giới đều sụp đổ thì mẹ cũng sẽ ôm cô bé vì cô bé chống đỡ một mảnh bầu trời nhỏ.

“Mẹ cũng sẽ không chờ con, đã ăn rồi, thịt gà thơm như vậy, con không ở nhà thì mẹ còn có thể ăn thêm vài miếng.” Vân Cẩm tức giận vừa nói vừa ngừng kim lại, chỉ sợ nhóc con không yên này nhích tới nhích lui sẽ bị đâm vào kim.

“Mẹ nói dối ~” Vân Miên phồng má lên, giây tiếp theo cũng rất không yên mà duỗi tay sờ bụng của mẹ, sau đó chắc chắn nói: “Đều là xẹp lép, mẹ lừa trẻ con, mẹ hoàn toàn không có ăn nhiều thịt gà!”

Hơn nữa vừa rồi lúc cô bé ở trong chăn nhìn lén cũng đã từng đếm, dưới góc tường kia có 4 quả hồng, hơn nữa những thứ trên bàn hoàn toàn không thiếu!

“… Chỉ có con thông minh, mau ăn cơm đi!” Vân Cẩm tiện tay ghim kim trong tay lên ống, đỡ vững con gái đang ngã tới ngã lui, đưa tay bưng chén đến trước mặt cô bé.

Dưới cái nhìn chăm chú của mẹ, Vân Miên quỳ gối trên ghế nhỏ, cầm chiếc đũa trộn sợi mì trong chén, sau đó gắp một chiếc đũa gian nan đưa tới bên miệng của mẹ: “Con cho mẹ ăn trước nè, a ~”

Vân Cẩm ngửa ra sau muốn tránh đi, nhưng không chịu nổi bà ấy có một đứa con gái được voi đòi tiên, bà ấy lùi một chút thì Vân Miên sẽ tiến thật nhiều bước, hoàn toàn không cho bà ấy có cơ hội tránh đi, thậm chí còn sẽ trề môi dùng vẻ mặt sắp khóc uy hϊếp bà ấy.

“Mẹ không ăn thì Miên Miên sẽ luôn đói bụng, dù sao cũng có mẹ đói bụng với con…” Vân Miên lẩm bầm mà nhắc mãi, đũa mì sợi kia không gắp được lại lọt vào trong chén, cô bé lại gắp thêm một lần nữa để đút.

Vân Cẩm chỉ có thể ăn, kết quả cô nhóc vẫn không hài lòng, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn nhỏ, cầm chén thúc giục bà ấy cũng đi nấu một chén mì.

“Con muốn ăn cùng mẹ, một mình ăn cơm không thơm chút nào!” Vân Miên bưng chén nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nếu bà ấy không đồng ý thì sẽ tiếp tục nhịn đói.

Vân Cẩm muốn cho cô nhóc đừng gây chuyện, mau chóng ăn cơm. Nhưng nếu là giọng điệu của cô hung dữ một chút thì hốc mắt của Vân Miên sẽ chứa đầy nước mắt, dưới ánh đèn dầu mờ nhạt chiếu rọi, rất giống một cô bé đáng thương bị oan ức không ai thương.