Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Con Gái Phản Diện Của Các Mẹ Pháo Hôi

Chương 18

“Mình nhổ nó ra đi!” Vân Miên cực kỳ thích thú ngồi xuống rồi chuẩn bị động tay.

Triệu Tiểu Lê: “... Không thể cứ thể nhổ nhân sâm ra được!”

“Để chị gọi mẹ nhá, để đào nó ra!” Vân Miên rất tin tưởng mẹ mình, mẹ trong mắt cô bé chính là siêu nhân không gì không thể, không có việc gì có thể làm khó bà ấy!

“Không được gọi, Miên Miên.”

Lần này là hệ thống ngăn cản, nó bay đến giải thích: “Nhân sâm này là một loại cơ duyên của nhân vật chính, không phải của mẹ con cháu, nếu cháu lấy nó đi mất, sẽ bị vận mệnh cắn trả, đến lúc ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Cơ duyên của nhân vật chính không thể dễ dàng nắm lấy được, chuyện này, nó đã đã cùng hơn 3000 vị ký chủ nhận lại không ít bài học.

Vân Miên không lý giải nổi, một nhánh cây thôi mà, sao lại nghiêm trọng thế được?

Hơn nữa cô bé cũng không quá muốn đem về mờ, Triệu Tiểu Lê giúp cô bé hái hồng, cô bé chỉ nghĩ muốn nhờ mẹ giúp nhổ nhân sâm, thế mới là công bằng chứ?

“... Chị là đồ ngốc à?” Triệu Tiểu Lê không nói gì trừng cô bé một cái: “Chị có biết nhân sâm là gì không?”

Vân Miên thành thật lắc đầu.

“...” Tốt, đúng là đồ ngốc thật!

Triệu Tiểu Lê lắc đầu, không để ý đến cô bé nữa, tiếp tục cúi đầu nhìn chăm chăm nhân sâm bên chân mà đờ ra.

Kiếp trước cô cũng tìm được một gốc nhân sâm, cũng nhờ vào cây nhân sâm đó mà gia đình cóp được một chút tiền, đến năm sau khi nạn châu chấu và nạn đói xảy tới, cả nhà mới có mua đủ lương thực để sống.

Ở kiếp trước rõ là không gặp được cây nhân sâm này vào năm nay, lại càng không phải gặp được trên ngọn núi này.

Triệu Tiểu Lê kinh ngạc mà ngây người, trong phút chốc mà tâm tình vừa phức tạp vừa kích động, không biết là sau lần may mắn này, rồi mình sẽ phải đối mặt với cái giá thế nào đây.

Vấn đề bây giờ là có nên nắm lấy cơ duyên này không, nên nghĩ cách đào củ nhân sâm này đem về cho cha mẹ không?

“Em đi tiếp không?” Vân Miên ngẩng đầu nhìn sắc trời đã ngả đen, lại trở tay sờ sờ mông mình, thấy rằng nếu không trở về đúng giờ thì thể nào mẹ sẽ cầm chổi đuổi đánh cô bé.

“... Đi thôi, về trước đã.” Triệu Tiểu Lê khẽ cắn môi đứng dậy, cố nén không ngoái lại nhìn lá cây của nhân sâm nữa, dắt Vân Miên mau chóng xuống núi.

Nhưng thật ra là Vân Miên có quay lại nhìn mấy lần, ghi nhớ vẻ ngoài của nhân sâm đó.