Nhưng nếu thật sự là như vậy, thì cô sẽ không sống lại, mà đã sống lại thì càng không thể lặng lẽ đứng nhìn Vân Miên tìm được chết.
Lần này cô có thể sống lại, thì chắc chắn sẽ không đi lại đường cũ của kiếp trước! Những may mắn có sẵn trước kia, lần này cô sẽ không ngốc muốn gì cứ lấy nữa!
Nghĩ đến cuối đời thê lương của mình trước khi sống lại, Triệu Tiểu Lê dùng sức xoa xoa thịt mềm trên quai hàm của mình, cô hít sâu một hơi, trong lòng quyết tâm giữ vững ý nghĩ muốn thay đổi vận mệnh của mình.
Nếu muốn thay đổi vận mệnh, vậy cô phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc nên thay đổi thế nào mới đúng.
Là bắt đầu từ những chuyện nhỏ xung quanh mình, hay là bắt đầu từ việc không ỷ lại vào sự may mắn của mình nữa?
Nhưng nếu như không ỷ lại vào những may mắn của mình, vậy cha mẹ cô sẽ không có đủ tự tin để tách ra ở riêng, tránh khỏi cái gia đình cực phẩm này, bọn họ không thể trong vài năm đã chuyển đến sống trong thị trấn...
Nghĩ được và làm được quả nhiên là hai chuyện khác nhau, Triệu Tiểu Lê mệt mỏi thở dài, ngã xuống giường, ngẩn người nhìn mái ngói lờ mờ có ánh sáng lọt qua trên đầu mình.
Vân Miên bị mùi hương của món cháo đánh thức. Căn nhà của hai mẹ con họ rất nhỏ, mẹ cô bé lại đang nấu cơm ở ngay trong căn phòng bếp cạnh bên nên cô bé có thể dễ dàng nghe được tiếng cháo đang sôi sùng sục sủi bọt trong nồi và ngửi thấy hương thơm lan tỏa trong không khí.
Vân Miên mơ mơ màng màng dụi mắt, bám mép giường lò dò bước xuống đứng vững, tùy tiện xỏ một đôi dép chạy về phía căn phòng nhỏ bên cạnh.
Vân Cẩm đang ngồi nhóm lửa trên một chiếc cọc gỗ thấp lè tè, ánh lửa màu cam nhảy nhót chiếu rọi ngũ quan của bà ấy.
Ngay cả khi đôi mắt đã mệt mỏi không thể chịu đựng thêm được nữa thì dường như trong đó vẫn chứa đựng muôn vàn ánh sáng xán lạn.
Nhìn thấy mẹ mình như vậy, Vân Miên đã sửng sốt sững lại vài giây rồi mới bước qua cánh cửa đi vào trong phòng.
Vừa vào đến nơi cô bé đã đi thẳng đến chỗ mẹ, tựa vào đầu gối của mẹ, nghiêng đầu nhìn ngọn lửa đang bập bùng trong bếp, ngoan ngoãn hỏi: “Mẹ ơi, cơm vẫn chưa xong cơ ạ?”
Vân Cẩm chải vuốt mái tóc rối bời do mới ngủ dậy của con gái, lòng cứ cảm thấy hình như hôm nay con mình quá bám mẹ, nhưng bà ấy không thể phủ nhận, bà ấy thật sự rất yêu thích sự thân cận này. Thế nên trong giọng nói của Vân Cẩm đã có thêm chút ít ý cười: “Cơm nước đã xong từ sớm rồi nhưng thấy con còn đang ngủ nên mẹ mới cho thêm chút củi vào, cố ý nấu cháo nhừ thêm một chút, ăn vào cũng càng ngon hơn.”