Kỷ Như Sơ xuyên qua.
Đêm qua cô chỉ đơn giản là đọc một quyển tiểu thuyết dở hơi vào lúc 5h sáng, sau đó bị máu nóng dồn lên não chạy đến đến khu bình luận Weibo của tác giả tiểu thuyết mà mắng hắn sa sả vài tiếng, sau đó lại uống thêm vài ngụm Coca cho bõ tức, khó chịu mà đi ngủ thôi...
Thế nhưng khi tỉnh lại, phát hiện chính mình không phải ở căn phòng chung cư một sảnh second-hand mà bản thân tích góp nhờ gây dựng sự nghiệp, mà là ——
Kỷ Như Sơ giương đôi mắt hệt như cá chết không có tinh thần gì mà nhìn nhìn chiếc đèn treo kiểu Pháp xa hoa treo trên trần nhà, chốc chốc lại nhìn nhìn chiếc giường lớn mà mình đang nằm lên, cái này có thể chứa thêm 9 bản sao của cô cùng lúc luôn ấy chứ...
Cô thở dài, dùng sức nhắm nghiền mắt lại, còn duỗi tay lên mặt mà nhéo một cái thật mạnh "Ui ——", đau thật sự luôn nha.
Kỷ Như Sơ lại lần nữa mở mắt ra, chung quanh vẫn giống lúc nãy.
“Quá trời quá đất rồi, này có mình phải đang mơ không ta?”
Rốt cuộc thì cái việc nằm mộng sẽ được sống giàu, sống sang trong mấy căn biệt thư xa hoa như này cô cũng mơ hoài ấy mà, chỉ là dĩ vãng không có chân thật đến mức độ này mà thôi.
Nghĩ đến đây, Kỷ Như Sơ nhịn không được muốn rơi nước mắt vì sự nghèo khổ của mình.
“Ong ong ong ——”
“Á- hú hồn” Đột nhiên, Kỷ Như Sơ dưới gối run lên kịch liệt, làm cô từ đang trong hoài nghi nhân sinh thiếu chút nữa là bị sợ tới mức hồn phi phách tán .
Tay chân luống cuống mà nhấc điện thoại từ dưới gối lên, vừa thấy, màn hình thông báo nhảy lên một cái tên—— “Đậu Hà Lan tiểu tiên nữ”.
Kỷ Như Sơ không kịp tự hỏi, ba năm gần đây do gây dựng sự nghiệp nên nghe điện thoại khách hàng gì đó đã trở thành thói quen, cô theo bản năng liền bấm nút nghe điện thoại: “…… Alo?”
“Như Sơ……” Điện thoại bên kia truyền đến một thanh âm vừa mềm mại lại nhẹ nhàng, nhưng nghe kĩ sẽ thấy giọng nói nàng có chút hạ xuống, chứng tỏ đối phương hẳn đang có việc phiền lòng.
“A? Em đây.” Mẹ nó, này chắc chắn giọng nói của thiên thần 100%, không thì sao mà êm tai đến độ như này được.
Kỷ Như Sơ che lại trái tim nhỏ đang đập loạn của chính mình, hơi thở có chút không xong.
“Gần đây em có rảnh không, chờ chị quay lại rồi mình cùng đi cà phê được không? ” Ngữ khí bên kia hơi hạ xuống, nghe tràn đầy cô đơn.
“Có…… Đi……” Bị giọng nói mềm mại kia mê hoặc nên Kỷ Như Sơ sau khi vô tình trả lời xong mới phản ứng lại. Danh tính của cô là gì? Còn đối phương nữa? Ở đâu? Uống cà phê? Uống là uống như nào?
“Vậy chủ nhật chị về Hải Thành, sau đó buổi chiều hai giờ ở Lam Thánh chờ em, chị hiện tại còn ở Hoành Điếm.” Đối phương không có nghĩ nhiều, thông báo luôn thời gian và địa điểm gặp mặt.
Thanh âm này phát âm cực kì rõ ràng, không nhanh không chậm, nghe thấy thanh âm liền biết đối phương là một người cực kì ưu nhã, cũng như siêu cấp dịu dàng.
Cúp điện thoại rồi nhưng Kỷ Như Sơ còn chưa đã thèm, trong đầu hiện nên một câu thơ cô từng học qua.
“Hạt châu rơi trên mâm ngọc.” (Câu thơ trong Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị)
“Khoan, khoan, chuyện này là sao vậy chứ!” Kỷ Như Sơ nhớ tới nội dung cuộc điện thoại, gấp gáp đến mức vò đầu bứt tai, cào cào tóc ——
Sau khi bình tĩnh lại, nàng nhìn ngày tháng trên di động, à, hôm nay mới thứ năm, khoảng cách đến ngày gặp còn tận và ngày lận, không vội không vội……
Ba ngày sau.
Giờ thì cô minh bạch chính mình là ai rồi, ba ngày qua cô đã được dung hợp thêm kí ức của chủ nhân cơ thể này, đồng thời cũng giữ lại được ký ức của chính mình.
Cô ta là Kỷ Như Sơ, cô cũng là Kỷ Như Sơ.
ừm……
Cô trước kia là Kỷ Như Sơ, hiện tại cô cũng là Kỷ Như Sơ.
ừmmm……
Nói tóm lại, cô xuyên sách rồi.
Xuyên đến quyển tiểu thuyết mấy ngày hôm trước từng đọc qua..
Cũng chính là cái quyển mà cô từng đến tận Weibo của tác giả mà chửi người ta á.
Tiểu thuyết tên “Sổ tay nghịch tập của Áo Rồng”, nhưng mà Kỷ Như Sơ siêu muốn kiến nghị tác giả đổi thành “Sổ tay thượng vị của trà xanh”, như vậy mới sát nội dung cốt truyện.
Tưởng tượng đến cái này cô liền thấy tức, nguyên thư tác giả hoặc là siêu chán ghét nữ phụ tuyệt vời do mình tạo ra hoặc là bị bệnh cưng chiều nữ chính bất chấp gì đó. Chứ không thì vì sao lại sủng ái nữ chính đến mức không buồn bận tâm đến nữ phụ như vậy được, còn viết chị ấy một cái kết cục nhảm nhí hết sức nữa chứ!
Tức chết tui rồi/ Xốc bàn.
《 Sổ tay nghịch tập của áo rồng 》 cốt truyện là cái dạng này:
Nữ chủ Ôn Phù Thu lúc đầu chỉ là một cái diễn viên diễn vai quần chúng, ở Hoành Điếm cố gắng bốn năm cũng không có danh tiếng.
Vốn dĩ là lúc nhìn đến bối cảnh lúc này, Kỷ Như Sơ còn rất đau lòng nữ chính, bởi vì cô liên tưởng đến 3 năm khi mình gây dựng sự nghiệp, đến tận bây giờ mới hơi hơi khởi sắc.
Nhưng mà á! Đến khi cốt truyện phát triển thêm phần sau, Kỷ Như Sơ càng ngày càng thống hận nữ chính Ôn Phù Thu cùng tác giả - người đã viết ra một nhân vật như thế.
Ở Hoành Điếm ba năm, Ôn Phù Thu vẫn luôn luyện tập kỹ thuật diễn cho thêm phong phú, chẳng những là không được nhìn trúng, còn nhận hết thờ ơ lạnh nhạt cùng với việc bị dẫm lên, trở thành đá kê chân cho người khác nổi tiếng, kiến thức được giới giải trí này có bao nhiêu mặt tối nên chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà, ở ngay thời điểm nữ chính gần như mất hết niềm tin với giới giải trí thối nát này thì ánh sáng lại xuất hiện.