Sau Khi Mất Trí Nhớ Nguyên Soái Lựa Chọn Về Hưu

Chương 21

Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra, không có cách nào tháo bỏ nó mà tránh thoát được máy báo động.

Hoành Tinh thay đổi suy nghĩ, niêm phong thiết bị lại bằng nhựa cao su.

Sau đó cô ngồi phịch xuống giường, nhìn đồng hồ, có lẽ thư từ chức của cô đã được đăng tải.

Mấy hôm trước khi cô không thể ngủ nổi, cô đã đối chiếu thư từ chức của mấy vị Nguyên soái trước đó viết ra nó.

Ai có thể nghĩ một sự kiện nghiêm trọng như vậy lại được thông báo với phương pháp xử lý y như trò cười.

Cô nhìn lên trần nhà ngẩn người, một chút buồn ngủ cũng không có. Từ sau khi cô tỉnh lại đến giờ, cô thường xuyên mất ngủ cả đêm, ngày lắp đặt chiếc chân máy này là ngày cô ngủ ngon nhất. Ban đầu thuốc mê không hề có tác dụng, bác sĩ thấy cô vẫn tỉnh táo nên đã tính toán tăng thêm liều lượng, mãi cho đến khi liều lượng đạt mức độ tối đa cô mới dần dần mê man.

Cô không biết thuốc ngủ thông thường có ảnh hưởng đến mình hay không.

Tiếng ù ù bên tai càng lúc càng lớn, Hoành Tinh hơi phiền lòng.

Cô sử dụng thiết bị đầu cuối mới mua mở nền tảng xã hội ra xem, bình luận bên dưới có người không hiểu, có người phản đối, có người ủng hộ, nhưng tất cả những chuyện này đã không còn liên quan gì đến cô nữa.

Ngửi mùi hương an thần bệnh viện Xuân Tuyền tự phối, hai tiếng sau đó cô mới chầm chậm bước vào giấc ngủ.

*

Hành tinh Xuân Tuyền cách hành tinh Khoáng không xa, nếu tăng tốc thì chỉ mất một ngày là đến.

Trong hai tiếng nữa phi thuyền sẽ đến hành tinh Khoáng.

“Bây giờ cô ta đang ở trong phòng sao?”

“Đúng thế, tôi mới vừa khóa cửa lại.”

“Được, vậy tôi mở van thuốc gây mê luôn.”

Râu quai nón bấm nút mở thiết bị phun khí.

Phù phù phù...

Phù phù phù...

Áo da nhìn đỉnh đầu: “Âm thanh gì thế?”

“Anh biết mà, đây là một chiếc phi thuyền cũ kỹ, ống khí biến chất cũng là chuyện bình thường.”

“Sao trước kia không bị?”

“Trước kia là trước kia, anh chưa từng nghe hả, mỗi một ngày trôi qua đều là ngày cũ, nếu có thời gian bối rối nhớ về nó thì chi bằng ngẫm thử xem chúng ta sẽ làm gì với số tiền bán cô ta.”

“Cũng đúng, nhiên liệu trên phi thuyền này đủ để chúng ta đi tới được hành tinh Du Lạp, Omega ở nơi đó đẹp hơn bên Xuân Tuyền nhiều.”

“Ờ, tôi cũng thấy thế. Đúng rồi, anh có ngửi thấy mùi gì kỳ quái không?”

“Mùi gì?”

“Không tả rõ được, nhưng mà có cảm giác người hơi tê tê.”

“Ha ha ha, không phải thuốc gây mê chứ?”

“Ha ha ha, sao có thể!”

Ngay sau đó, hai tiếng “rầm” cực lớn vang ra khỏi phòng điều khiển kín mít.