Sau Khi Mất Trí Nhớ Nguyên Soái Lựa Chọn Về Hưu

Chương 13

“Có lẽ tôi sẽ trở về trường học, tình hình trong bệnh viện quá phức tạp, không thích hợp với tôi.”

“Lúc nào cậu đi?”

“Tôi đã mua vé chiều mai rồi.”

“Hồ Thanh, đổi thành vé tối nay đi, về sớm một chút.”

Giọng điệu của Hoành Tinh đột nhiên trở nên nghiêm túc đứng đắn hơn hẳn, hình tượng hiện giờ của cô mới hoàn toàn trùng khớp với ấn tượng của Nguyên soái Tư Vân trong lòng Hồ Thanh.

Nửa tháng ở chung với cô, Hồ Thanh luôn cảm thấy hình tượng mình mến mộ trong lòng đã hơi bị rạn nứt.

Vị Nguyên soái trên video và ngoài chiến trường luôn lạnh lùng mạnh mẽ nghiêm nghị không cẩu thả, còn vị Nguyên soái bên cạnh cậu ấy nửa tháng nay lại thường xuyên kiếm những trò đùa trêu chọc cậu ấy, mỗi ngày còn nhất định phải tay không đi xuống dưới tầng đòi cho cá ăn.

“Nguyên soái, tôi cảm thấy ngài không còn giống với khi trước.”

Có lẽ do sắp rời khỏi nơi này nên cậu ấy để mặc bản thân nói ra lời thật lòng. Cũng có lẽ do gần đây Alpha ở bên cạnh luôn tỏ ra quá “tử tế dễ gần” nên đã khiến cho cậu ấy không thể tưởng tượng được hậu quả nghiêm trọng sau khi xúc phạm cô là như thế nào.

“Sau khi bị bệnh tâm trạng thay đổi, giải thích này có hợp lý không?” Câu hỏi của Hoành Tinh dường như mang theo ý nghĩa khác.

“Cũng đúng nhỉ.” Hồ Thanh tin tưởng gật đầu: “Đến đây thôi, Nguyên soái, ngài nên trở về rồi.”

“Cậu nhớ kỹ đấy, tối nay hãy đi luôn đi.”

“Vâng, ngài bảo trọng thân thể, tôi xin đi trước.”

Hoành Tinh đứng im tại chỗ nhìn theo cậu ấy đi ra khỏi cổng lớn của khu điều dưỡng số chín.

Hồ Thanh leo lên một chiếc máy bay có in logo bệnh viện Xuân Tuyền, lúc nhìn xuống bên cửa sổ vừa hay trông được cảnh tượng Hoành Tinh đang vẫy tay với mình.

Nhìn chiếc máy bay dần dần thu nhỏ thành một điểm sáng rồi biến mất ở phương xa, Hoành Tinh theo chân bước ra khỏi khu điều dưỡng số chín. Máy đăng ký bên cạnh cửa lớn lóe lên ánh sáng màu xanh lam, ghi nhớ thời gian ra vào lần cuối cùng của cô.

Thời tiết buổi tối lạnh hơn ban ngày, hơn nữa gần đây trời đang hạ nhiệt, gió lạnh thổi thẳng vào ống quần của cô, chiếc chân máy cực kỳ thông minh có bộ phận cảm ứng vô cùng nhạy cảm, Hoành Tinh chỉ cảm thấy hai cổ chân mình lạnh như một khối băng.

Cô quên mất trong khu điều dưỡng số chín có hệ thống sưởi cả bên ngoài trời, cứ vậy đi thẳng ra ngoài nên đúng là đã hơi lạnh.

Điểm đến của Hoành Tinh là ngã tư giao nhau của hai con đường dẫn tới khu điều dưỡng số ba và khu điều dưỡng số chín, hành trình đi bộ vào khoảng hai mươi phút đồng hồ.

Xốc phần thảm cỏ mô phỏng chân thật trên mặt đất lên, bên dưới thảm có có một chiếc nắp giếng hình tròn. Cô mò mẫm lần tìm công tắc, sau khi ấn xuống, nắp giếng chậm rãi kéo bên trái, để lộ lại một chiếc lỗ tròn.