Đêm đó về sau, Hứa Tuế một mực không có đến nhà của Hà Tấn, ban ngày nếu có trên showroom dự án gặp phải, hơn phân nửa là bàn về những vấn đề trong công việc.
Giữa trưa ngày nào đó cùng nhau ăn cơm, cũng không nói về những chuyện riêng tư mà tùy tiện hàn huyên trò chuyện.
Buổi chiều hôm thứ năm, Hứa Tuế lại một lần nữa gọi điện thoại cho khách hàng họ Trương xác nhận thời gian gặp mặt.
Sáng ngày hôm sau ra showroom, cô trong lúc vô tình nghe được thành viên của nhóm đối diện phàn nàn, đã hẹn trước sẽ ra buổi sáng để ký tên hợp đồng, bởi vì khách hàng lỡ hẹn, dời đến buổi chiều.
Hứa Tuế không có quá để ý, trở lại văn phòng.
Ngô Hân cũng có mặt, cô đang ngồi trên ghế uống cà phê: “Buổi chiều để Cố Tích Tích cùng cô cùng tới chỗ khách hàng ký hợp đồng đi”.
“Không cần làm phiền, tự tôi lo được rồi”.
“Khách hàng tiếp xúc với Cố Hi Hi nhiều hơn, dễ dàng gia tăng cảm giác tin cậy”. Ngô Hân nhìn cô: “Huống hồ cần phải nhờ đến cô vốn làm trưởng phòng mà đi giúp tổ viên ký hợp đồng, không khỏi chuyện bé xé ra to đi”.
Hứa Tuế cười cười: “Không sao cả”.
Ngô Hân ‘ba’ một tiếng để ly xuống: “Cô quản có phải là hơi nghiêm quá rồi không? Ký cái hợp đồng mà thôi, không cần thiết khẩn trương như vậy, khiến cho việc giống như có người đi đoạt với cô vậy”.
Nói đúng rồi đó, Hứa Tuế chính là sợ cô ta đi đoạt: “Liên quan đến thành tích này kia, cẩn thận một chút cũng tốt”.
Đúng mười hai giờ trưa, Trương tiên sinh mang theo vợ cùng mẹ mình đến đây.
Hứa Tuế giao cho Vương Tranh chuẩn bị hợp đồng, đem mấy người đưa đến khu thảo luận ở đằng sau, tìm một vị trí yên tĩnh để ngồi xuống.
Khu xử lý, đàm phán hợp đồng mở nhạc nhẹ, sàn lát đá cẩm thạch bóng bẩy có thể rõ ràng phản chiếu ra ánh đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, rèm châu ngăn cách đem mỗi hai hàng ghế sô pha ngăn cách, hình thành không gian riêng tư nhưng cũng không phải quá ngột ngạt.
Mới vừa ngồi xuống hàn huyên trò chuyện được vài câu, Cố Tích Tích theo tới.
Hứa Tuế không nhiều lời, chỉ yên lặng nghe song phương nói mấy câu, bầu không khí lúng ta lúng túng.
Hợp đồng tại trong tay Hứa Tuế, Cố Tích Tích tương đối bị động, khả năng cũng cảm thấy không thú vị, thời gian qua một lát liền kiếm cớ đi ra trước.
Hôm nay nhiệt độ cao đến 37 độ, Trương tiên sinh vốn đã ngồi được một lúc còn đang lau mồ hôi: “Mới từ ngân hàng đi ra, phát hiện không mang con dấu, lại phải lập tức đi khắc”. Ông ta đem đồ đạc mình chuẩn bị xong các thứ cùng văn kiện trong túi từng cái lấy ra, động tác chậm chạp, đâu vào đấy.
Trên sống mũi của ông ta đỡ một cặp kính đen, áo sơmi trắng noãn vuông vức, nhìn ra bốn mươi năm mươi tuổi, hẳn là một người ôn hòa lại nghiêm cẩn. Vợ ở bên cạnh không nói nhiều, mẹ già cũng tóc bạc đầy đầu, mặt mũi hiền lành.
“Mấy vị đều chưa ăn cơm a?” Hứa Tuế hỏi.
“Không có quan tâm”.
Hứa Tuế cười: “Vậy để Vương Tranh đặt cơm tới cho mấy vị nhé, mọi người ăn cơm tấm có được không?”
Trương tiên sinh ngay lập tức chối từ: “Không không, vậy làm sao được a”.
“Đừng khách khí, ký hợp đồng không phải thời gian ngắn liền có thể hoàn thành, cũng không thể để bụng đói. Nếu không chúng tôi giúp ông quyết định, chúng tôi thường đặt cơm ở một tiệm hương vị cũng không tệ lắm”.
Tục ngữ nói, một hạt dưa cũng không làm lòng người no ấm.
Muốn bồi đắp cảm tình, thường thường là công lao của các chi tiết nhỏ tích lũy mà thành.
Đối phương hai tay hợp chắp lại: “Cảm tạ, cảm tạ”.
Trong thời gian chờ bữa ăn sáng, Trương tiên sinh một mực nhìn hợp đồng.
Trước nay nhức đầu nhất chính là việc khách hàng mò mẫm đọc chi tiết, trên hợp đồng ngoại trừ hai trang trước của hợp đồng liên quan đến chủ sở hữu có thể thay đổi, những điều khoản khác đều là bản mẫu, căn bản là không có cách sửa đổi.
Vương Tranh ở sau lưng vụиɠ ŧяộʍ kéo góc áo Hứa Tuế, Hứa Tuế không để ý tới.
Cô nhìn ra toàn gia đình này cũng đều không phải kiểu sẽ trêu chọc người, chẳng qua cẩn thận nhất định là bởi vì quá coi trọng, căn hộ này có thể khiến họ tiêu tốn số tiền tiết kiệm cả nửa đời của họ.
Hứa Tuế vô cùng có kiên nhẫn, đem tất cả điều khoản dần dần giải thích cho bọn họ nghe, nửa đường lại dẫn đi xem khu chung cư nhìn hoàn cảnh. Tất cả câu hỏi đều giải quyết, Trương tiên sinh rốt cục an tâm giao khoản tiền đặt cọc.
Những ngày này khách hàng không nhiều lắm, bàn bên cũng có người đang ký tên lên hợp đồng mua căn hộ, hẳn là khách hàng mà tổ viên của nhóm kia đã nói lỡ hẹn.
Hứa Tuế trong lúc vô tình quay đầu sang, vừa vặn tiếp xúc đến ánh mắt người kia cũng chạm tới. Trên người cô ấy là một chiếc váy dài hai dây màu trắng, đuôi ngựa buộc cao, làn da tinh tế trắng nõn, động tác vén tóc rất ưu nhã.
Hứa Tuế ẩn ẩn có cảm giác nhìn cô rất quen mắt, nghiêm túc nhớ lại, bỗng dưng nhớ tới là người hôm đó tìm Hà Tấn mua nhà.
Cô ta bỗng nhiên hướng Hứa Tuế cười cười.
Nụ cười này cũng làm cho Hứa Tuế cảm thấy không thoải mái, các cô rõ ràng không biết.
Hứa Tuế một mực biết khả năng phản xạ của mình tương đối tốt, dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ cô cũng thấy có gì đó cấn cấn. Nhưng trải qua đêm tụ hội cùng Trần Chuẩn hôm đó, tâm tư cô rốt cục cũng bắt đầu mẫn cảm hơn, rất để ý dù vẫn ra vẻ không để ý đến cái gì.
Cũng vì đang làm việc, Hứa Tuế cũng có phép tắc gật gật đầu.
Đem tinh lực kéo về trước mắt, cuộc đàm phán bên này đã chuẩn bị kết thúc.
Hứa Tuế chỉnh lý hợp đồng, thành khẩn nói: “Trương tiên sinh, nếu như thuận tiện, tôi muốn xin ông giúp một chuyện”.
“Khách khí quá, cô nói đi”.
Thật ra là công ty của chúng tôi trong nội bộ chế độ có điểm chưa được chặt chẽ, cùng ông không quan hệ”. Hứa Tuế người ngồi thẳng, uyển chuyển nói: “Tuần tự có hai nhân viên bán hàng tiếp cận ông, công trạng không có cách nào phân định cho rõ, cho nên muốn biết ông đối với cách tư vấn của người nhân viên nào tương đối hài lòng hơn”.
“Chuyện này......” Đúng như dự đoán, Trương tiên sinh bắt đầu quanh co.
Hứa Tuế vẫn cảm giác có đạo ánh mắt rơi vào trên người cô, cô nhịn xuống mong muốn suy nghĩ quay người qua nhìn lại: “Ông yên tâm, đối với việc ông mua căn hộ không có ảnh hưởng, về sau chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục vì ông cung cấp phục vụ tốt nhất”.
Trương tiên sinh không biết nói như thế nào.
“Để tôi nói đi”. Vợ ông ta bỗng nhiên mở miệng: “Ban đầu là tên tiểu tử này tư vấn cho chúng tôi, cũng thường xuyên gọi điện thoại hỏi chúng tôi đang cân nhắc thế nào”. Cô ta chỉ chỉ Vương Tranh đang ngồi ở một bên: “Về sau có một lần đến chỗ showroom của các người, tiểu tử này không có mặt, là một cô bé khác đến tiếp đãi chúng tôi. Miệng lưỡi của cô bé kia thế mà cũng ngọt, nói mình vừa tốt nghiệp liền phải đi làm trả tiền thuê nhà, chi phí ăn ở, còn giao một nửa tiền lương về nhà, hi vọng chúng tôi giúp đỡ cô bé đổi số điện thoại, để tự cô bé một lần nữa đăng ký việc mua căn hộ cho chúng tôi. Cô bé kia cùng con gái của chúng tôi tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều, bố con bé nhất thời mềm lòng, cũng liền đồng ý”.
Chuyện này cùng suy đoán của Hứa Tuế cơ hồ giống nhau, quả nhiên bên kia đang làm mấy trò mèo. Cô gật gật đầu, cười nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn hai vị”.
Đối phương nói xin lỗi: “Vốn không dự định nói ra, nhưng cô đối với sự tình này của chúng tôi phải để bụng, làm phiền cô rồi”.
“Không có gì đâu”.
“Nhưng mà dù sao cô bé kia cũng còn nhỏ, hẳn là các cô cũng không phạt gì con bé chứ?”
“Ông yên tâm, sẽ không”. Hứa Tuế đem hợp đồng gộp lại xong, giao cho Vương Tranh: “Đi qua cục quản lý bất động sản chuẩn bị giao nộp hồ sơ, sau đó liền có thể vào ở, đến lúc đó Vương Tranh sẽ gọi điện thoại thông báo cho ông”.
Phần hợp đồng này ròng rã đến trưa mới ký xong, cơ hồ cùng bàn kia đồng thời kết thúc.
Hứa Tuế chuẩn bị đi tới văn phòng của Hà Tấn, bỗng có người ở sau lưng vỗ nhẹ bả vai cô.
Một nháy mắt, Hứa Tuế nghĩ đến người phụ nữ vừa rồi.
Không ngoài dự đoán, xoay người, cô ta đang nhìn Hứa Tuế mỉm cười: “Có thời gian không, muốn mời cô uống ly cà phê”.
“Chúng ta hình như không quen biết”.
Đối phương nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Tôi là bạn học cũ của Hà Tân, cho nên xem ra cô cũng tính là bạn của tôi đi”.
Kề bên này liền có một quán Starbucks, Hứa Tuế mặc chiếc yếm jeans ra tới, order một ly latte đá.
Hai người đều riêng phần mình trầm mặc, lời mời này dù sao cũng vốn là đường đột.
Nửa ngày đối phương mới chủ động mở miệng: “Tôi tên Thẩm Trữ Vi”.
Hứa Tuế gật gật đầu: “Hứa Tuế”.
“Nghe nói cô là bạn gái của Hà Tấn......”
“Nghe ai nói?”
Thân thể của đối phương ngả ra sau, nụ cười vô hại: “Cô đừng có địch ý lớn như vậy, tôi làm bạn bè chính là thật tò mò, vừa vặn mượn hôm nay có dịp ký hợp đồng, thuận tiện nhìn mặt một chút”.
Hứa Tuế không có tiếp lời, nghe cô ta nói tiếp.
“Tôi với Hà Tấn cũng xem như bạn cũ. Chúng tôi từ sơ trung bắt đầu cùng trường, thẳng đến lúc học đại học, về sau bởi vì một lần có được cơ hội lớn để tôi ra nước ngoài, liền......” Ánh mắt của cô ta nhìn xem góc bàn, tựa hồ đang suy nghĩ tìm từ để nói: “Chúng tôi liền cắt đứt liên lạc...... Nhưng dù sao quen biết lâu như vậy, lần này trở về tôi không có ý định lại rời đi, có gặp mặt nhau mấy lần......”
Một tầng hơi nước tụ lại trên thành ly, ngón tay của Hứa Tuế cảm nhận được hơi lạnh rõ ràng.
Cô giúp cô ấy tổng kết ra tới, ý cô ta muốn nói, cô ta cùng Hà Tấn yêu nhau nhiều năm, thời điểm học đại học nguyên do vì tiền đồ mà từ bỏ tình yêu, hai người chia tay, hiện tại cô ta trở về, lại dự định nối lại tình xưa. Bọn họ đã gặp mặt riêng vài lần, phát sinh một chút sự tình.
Hứa Tuế uống một ngụm cà phê, nhắn tin cho Hà Tấn: “Em và bạn gái cũ của anh đang tại Starbucks nói chuyện phiếm, khả năng cần anh qua đây một chuyến”.
Người phía đối diện còn đang thao thao bất tuyệt nghiêm túc nhớ lại chuyện cũ.
Hà Tấn rất nhanh liền đến, trán hắn đổ mồ hôi nhưng thần sắc lại tự nhiên.
Thẩm Trữ Vi không nghĩ tới Hứa Tuế sẽ gọi Hà Tấn tới, ngạc nhiên một lát, ngay sau đó cong lên khóe môi, cười với hắn một cái.
Hà Tấn nhíu mày: “Em làm sao lại ở đây?”
“Ký xong hợp đồng tới nghỉ một chút”.
Hắn đưa mắt nhìn thời gian: “Mới ký xong?”
“Buổi sáng vừa vặn có việc, liền phải đổi thành buổi chiều”.
“Em đi trước đi, có gì anh tìm em sau”. Hắn nói chuyện một chút cũng không khách khí, nhưng vẻ không kiên nhẫn loại kia trên mặt hắn ngược lại càng quen thuộc lộ ra hơn.
Thẩm Trữ Vi tính tình tương đối tốt, mang theo túi xách đứng dậy: “Vậy chút nữa giúp em thanh toán hóa đơn”.
Hắn không có lên tiếng gì, hướng về sau khoát tay.
Thẩm Trữ Vi đi xa.
Hà Tấn ngồi vào chỗ ngồi của cô, cởi bỏ cà vạt, đem nút ống tay áo mở ra.
Từ khi ngồi xuống, Hứa Tuế liền không nói gì nhiều, lúc này mới mở miệng.
Cô nhìn xem Hà Tấn, hỏi: “Thân phận bạn gái trước em đoán không sai chứ?”
Giữa ngón tay của Hà Tấn kẹp lấy điếu thuốc chưa đốt, nghênh tiếp ánh mắt của cô: “Không sai”.
Hứa Tuế còn rất ngoài ý muốn thấy hắn thong dong cùng thẳng thắn, ngừng lại xuống: “Cô ấy tựa hồ còn nhớ thương anh”.
“Đúng là cô ấy có nói với anh cô ấy có suy nghĩ đó”.
“Vậy còn anh?” Hứa Tuế trực tiếp hỏi: “Các người đã đến bước đó chưa?”
Dừng lại một chút, hắn nói: “Không có lên giường”.
Hai tay Hứa Tuế bỗng nhiên xiết chặt chiếc ly, lại hỏi: “Nếu như cô ấy hôm nay không tìm đến em, các người còn sẽ tiếp tục phát triển, sẽ có khả năng làm chuyện đó sao?”
Hà Tấn có chút động môi dưới, trầm mặc đại biểu cho ngầm thừa nhận.
Đầu ngón tay Hứa Tuế phát run: “Hiểu rồi”.
Hứa Tuế so với vẻ ngoài của mình lúc này còn tỉnh táo hơn nhiều, tối thiểu nhất cũng không có thất thố khóc roosngleen, hoặc cuồng loạn đi trách cứ, chất vấn Hà Tấn. Rõ ràng trong lòng cô vốn còn đang ấp ủ phẫn nộ lại dần dần lắng lại, nhìn qua cũng bình tĩnh.
Hà Tấn chăm chú nhìn biểu lộ của Hứa Tuế, phát hiện bản thân mình vẫn không nhìn rõ ràng được con người của cô, không chịu được vẫn trào cười một tiếng. Kỳ thật rất sớm trước kia nên nói chuyện đàng hoàng rồi, một mực không có cơ hội phù hợp.
“Hứa Tuế”. Hắn gọi cô một tiếng: Ta nghĩ chúng ta hẳn tạm thời tách ra một đoạn thời gian.
“Tạm thời?”
Hà Tấn thẳng thắn nói: “Anh với Thẩm Trữ Vi là bạn bè rất nhiều năm, cô ấy lần này trở về làm trong lòng anh rất loạn. Cô ấy đã bỏ cuộc, cho nên anh và cô ấy không có khả năng lại cùng một chỗ, nhưng anh cũng muốn đối với em có sự phụ trách, cho anh chút thời gian làm rõ cảm xúc, tạm thời......”
“Được thôi”.
Dứt khoát như thế, Hà Tấn nói không nên lời.
Hứa Tuế nghĩ nghĩ: “Không phải tạm thời, tách ra chính là tách ra, giống như anh, em cũng không thể tiếp nhận sự từ bỏ của người khác”.
Cuộc chia tay của bọn họ thật giống một trận đàm phán, lý trí nhiều hơn cảm xúc.
Ly cà phê kia Hứa Tuế không uống vào, miếng đá bên trong bị cô quấy đến thành ly.
Cô nói: “Em về làm việc trước, đúng rồi, có bằng chứng cho thấy đơn đặt hàng là thành viên nhóm Ngô Hân gian lận, em cảm thấy cuối tuần lúc họp hẳn là phải nói rõ, một lần nữa đề nghiêm quy tắc”.
Sắc mặt Hà Tấn trầm xuống, khó có thể lý giải được vì sao cô lúc này còn có tâm tình bàn công việc.
Hứa Tuế đứng lên chuẩn bị rời đi.
Hà Tấn đột nhiên hỏi: “Em và Trần Chuẩn trước kia có quen biết đúng không?”
Bước chân Hứa Tuế dừng lại, không khỏi nhíu mày: “Làm sao bỗng nhiên lại nói đến chuyện này”.
“Có quen hay không?”
“Cùng chuyện ngày hôm nay có liên quan à?”
Hà Tấn: “Rõ ràng không nên giấu giếm, anh là bạn trai em”.
“Bây giờ cũng không phải”.
Hà Tấn lắc đầu cười cười, xoay xoay điếu thuốc trên tay: “Anh rất hiếu kì, tụ hội ngày đó, em vốn là quan tâm đến việc anh lừa dối em hay vẫn là để ý đến quan hệ giữa Trần Chuẩn cùng Lâm Hiểu Hiểu hơn”.
Hơn nửa ngày, Hứa Tuế lui về đến, chống đỡ mép bàn tới gần hắn: “Lừa dối chính là lừa dối, hiện tại mới nhớ tới mấy chi tiết này cũng không có ý nghĩa. Vô luận em cùng hắn có phải là người quen biết cũ hay không thì hai người chúng tôi đều thanh bạch. Đem tất cả trách nhiệm đều nhận lãnh đến, còn được xem là đàn ông, anh phải biết, những gì anh nói và làm từ đó đến giờ đều đặc biệt cặn bã”. Cô nâng lên bàn tay, nắm vuốt cái ly, ‘dong’ một tiếng đặt xuống tại mặt bàn bên phía hắn: “Cái này ly cà phê vốn nên là chào hỏi anh, nhưng vẫn muốn cho lẫn nhau giữ cái thể diện, đừng m* nó ép tôi biến thành người dã man”.
Tiếng của Hứa Tuế cũng không lớn nhưng bộ dáng lại so với thường ngày hung dữ nhiều.
Lúc cô chửi bậy hốc mắt vì tức mà đỏ bừng, bên trong mơ hồ tụ tập hơi nước.
Bởi vì góc độ, Hứa Tuế ở trên cao nhìn xuống.
Hà Tấn giương mắt nhìn chằm chằm cô, Hứa Tuế dạng này, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua. Đó giờ vốn là người ôn nhu vô hại, cũng có một mặt cường ngạnh như thế, vẫn là ở trước mặt hắn, bản tính của cô từ đầu đến cuối chưa từng lộ ra ngoài.