Đến Nơi Đến Chốn

Chương 2

Chú chó tên Đoan Ngọ, Trần Chuẩn kéo nó đi ra thang máy.

Chiếc xe mượn của Quản lão Trần liền đậu ở bãi đậu xe trước cửa khu chung cư, bước chân của hắn sải dài, vừa đi vừa cầm chìa khóa tìm xe, trước tiên đem Đoan Ngọ cho nó ngồi ở hàng ghế phía sau, tiếp lấy trở về vị trí lái, ngồi vững vàng sau đó mới phát hiện nhịp tim mình thất thường, cả người giống như mới vớt ra từ trong nước, cổ áo ướt đẫm, một đường chảy mồ hôi xuống ngực.

Hắn đem ánh mắt dời hướng về gương nhìn ra phía sau, nửa ngày không nhúc nhích, thẳng đến cô cùng người đàn ông kia ngồi vào trong xe, lại từ bên cạnh hắn chậm chạp đi ra khỏi khu cư xá.

Trần Chuẩn thu hồi ánh mắt, cấp tốc hồi ức lại chuyện phát sinh trong mấy phút ngắn ngủi hồi nãy, đích thật là cô, hoàn toàn chính xác chạm mặt, cô đích xác không phải độc thân, người đàn ông kia cũng hoàn toàn chính xác trong thang máy hôn cô.

Quanh mình rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hơi thở thô nặng của Đoan Ngọ, sau một hồi Trần Chuẩn lấy lại tinh thần, quay người cởi khẩu trang miệng của nó.

Đôi mắt Đoan Ngọ rất sáng, tại dưới khoảng không nửa sáng nửa tối nhìn hắn chăm chú.

Trần Chuẩn cũng nhìn chằm chằm đôi mắt của nó: “Mày nhận ra cô ấy?”

Đoan Ngọ đương nhiên nghe không hiểu, chỉ lo le lưỡi giải nhiệt. Thân thể cường tráng của nó nằm sấp dài trên ghế ngồi, bất động không nháo, đặc biệt thuận theo.

“Mày tại sao lại vẫy đuôi với cô ấy?” Trần Chuẩn thấp giọng oán trách, không nhẹ không nặng vò mấy lần Đoan Ngọ đầu: “Cô ấy giả chết không biết mày”.

Chú chó không có phản ứng.

“Không có tiền đồ”. Hắn hừ.

Trần Chuẩn chậm rãi uống xong một chai nước, lúc này mới nổ máy xe hướng đến cơ sở bảo vệ động vật ở ngoại ô Nam Lĩnh. Đang đi trên đường, bỗng Tôn Thời gọn đến, hỏi hắn có phải là đã trở về rồi mang Đoan Ngọ đi không.

“Tranh thủ buổi tối đưa về cơ sở”. Trần Chuẩn hỏi: “Cậu đang làm gì a?”

“Ăn cơm”.

Trần Chuẩn không chú ý đến chuyện này, mà là hỏi: “Người hàng xóm là ai vậy?”

Tôn Thời thấy hắn hỏi câu này hơi kỳ quái, trả lời cũng không rõ ràng: “Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, rất đẹp trai, cách đối nhân xử thế đến xem cũng không đơn giản”. Hắn quan tâm chuyện khác: “Hôm nay chuyện cứu trợ chó diễn ra như nào?”

Trần Chuẩn đánh xoay vô lăng, điện thoại đặt ở hộc kế bên ghế ngồi mở chế độ rảnh tay: “Một con Bichon, đại khái hai tuổi, trên thân bệnh ngoài da thật nghiêm trọng, cũng quá gầy, dinh dưỡng không đầy đủ”.

Thời điểm buổi chiều, bên trong nhóm nhận được một đầu tin nhắn nhờ giúp đỡ. Có người phát hiện một chú chó đi lạc ở miệng cửa xả nước thải gần đường Quảng Khúc. Nơi đó là nơi giao nhau giữa thành thị và nông thôn, tương đối vắng vẻ, hố sâu cách mặt đất cao gần ba mét, chung quanh dùng lưới sắt chặn đường, bên trong nước tù đọng tản mát ra một cỗ mùi hôi thối, trên mặt đất chung quanh phủ kín cỏ dại và nước thải, rác thải, sinh vật chết.

Trần Chuẩn cùng cùng tình nguyện viên Hoa ca lúc chạy đến, chú chó kia ghé vào miệng đường ống xi măng không động đậy chút nào, một chú chó rất nhỏ, đã bẩn thành màu cây lau nhà, nhìn từ xa căn bản phân biệt không ra chủng loại.

Không biết chú chó nhỏ này đã bị mắc kẹt trong mương nước thải bao lâu, cũng vô pháp phán đoán trên người nó phải chăng có tổn thương, trạng thái thoi thóp không quá lạc quan.

Trần Chuẩn vòng quanh lưới sắt đi một vòng, tại chỗ sắt ở rất xa mới phát hiện ra một vết thủng, hắn chuẩn bị từ nơi này chui vào, lại từ từ tới gần.

Hoa ca giơ điện thoại lên quay chụp lại quá trình cứu trợ, “mang lên găng tay phòng cắn cùng lưới đi”.

“Cầm hộp đồ hộp là được”. Ở trạng thái này rõ ràng đã không còn lực công kích.

Hoa ca từ trong túi tìm ra một hộp đưa cho hắn.

Trần Chuẩn thuận tay nhét vào túi ở sau mông.

Hắn đem lưới sắt cao thấp không đều đã cắt cho thủng đẩy ra, ngón tay đặt ở dây kẽm nghiêng người đi vào. Thành hố gập ghềnh mọc đầy rêu xanh, Trần Chuẩn tìm mấy tảng đá bằng phẳng để đặt chân lên, không ngờ đế giày trượt đi, cả người suýt nữa ngã xuống. Cánh tay hắn kịp thời chống đỡ, nhanh nhẹn nhảy một cái, hai chân trực tiếp giẫm vào trên mặt đất. Chân bên cạnh cỏ dại lắc lư, đã quấy rầy bọn ruồi muỗi, một cỗ mùi hôi thối rác rưởi mục nát lên men ập vào mũi.

Trần Chuẩn vuốt vuốt cái mũi, bàn tay chống đỡ lên thành hố cẩn thận di chuyển tới.

Tiểu gia hỏa rất nhanh liền phát giác được có người tới gần, đầu gian nan nâng lên, bản năng chống lên tứ chi hướng về sau tránh, nhưng tựa hồ không còn khí lực, cực kỳ chậm rãi dời hai bước, lần nữa nằm rạp trên mặt đất. Lông tóc dơ bẩn xoáy xuýt của nó cơ hồ che khuất ánh mắt, nó bò xổm cúi người như thể phòng bị mà nhìn xem Trần Chuẩn, trong mắt ngoại trừ bất lực chỉ còn sợ hãi.

Đối với một chú chó lang thang tới mà nói, những con đường căn bản không rõ ràng sắp đến chính là tử vong hoặc là trùng sinh, cũng cho tới bây giờ đều không có quyền được lựa chọn.

Trần Chuẩn dừng bước lại, tại chỗ cách nó xa hai mét chậm rãi ngồi xuống, mở ra đồ hộp để dưới đất, dùng ngón tay thăm dò hướng phía trước đẩy tới.

Cơn đói khiến cho lần cứu trợ này rất thuận lợi, có thể đối với nó tới nói, ăn no nê mới chiến thắng được cuộc đời vất vả bao ngày qua.

Một phen trắc trở, Trần Chuẩn ôm lấy nó.

Hoa ca ở phía trên hỏi: “Giống chó gì vậy?”

Trần Chuẩn cầm lên cổ của nó dò xét một phen: “Giống như Bichon”.

“Con này hẳn là lạc đường hoặc là bị vứt bỏ”.

Trần Chuẩn: “Từ chiều dài của sợi lông đến nút thắt mà nhìn, tối thiểu cũng có lịch sử lưu lạc được nửa năm”.

Hoa ca gật gật đầu: “Lên đây đi, anh qua bên kia tiếp em”.

Chó lang thang trong tay hắn bất lực vùng vẫy tới, Trần Chuẩn lại đưa nó xách cao lên, đối nó huýt sáo, cười nói: “Đừng sợ, mày không cần lại lưu lạc”.

Con Bichon này là con vật đi lang thang thứ 179 được Trung tâm cứu hộ động vật nhỏ Nam Lĩnh cứu, ngày này ngày sáu tháng bảy Tiết Tiểu Thử, cho nên nó có cái tên mới, gọi Tiểu Thử.

[Tiết Tiểu thử (小暑), có nghĩa là đợt nóng nhẹ mùa hè trước khi bước vào tiết Đại thử nắng nóng gay gắt nhất trong năm.]

Tôn Thời đại khái nắm được tình huống, “tớ ngày mai tới trung tâm nhìn xem”. Dừng một chút, hắn hạ giọng giống như truyền ám hiệu: “Cậu đêm nay còn trở lại không?”

“Tớ ngủ ở căn cứ luôn”. Trần Chuẩn trêu tức một câu: “Cậu cùng Lâm Hiểu hiểu thế giới hai người đi”.

Tôn Thời cười hèn mọn: “Đúng là em trai, hiểu rõ anh trai nhất”.

“Nhưng kêu tiếng ‘anh trai tốt’ nghe nào”.

Tôn lúc ra sức lấy lòng: “Ca ca, hảo ca ca”.

Trần Chuẩn chê hắn rẻ rúng, cười mắng: “Nhanh m* nó cúp máy đi”.

“Nhớ kỹ lại cho Đoan Ngọ uống thêm mấy ngày thuốc nữa”.

“Biết, tớ sẽ nói cho Lưu thúc”.

Vợ chồng Lưu thúc thường trú ở căn cứ, chó lang thang thường ngày đều được bọn họ chăm sóc.

Một bên khác, Hà Tấn cùng Hứa Tuế lái xe đi nhà ga. Vừa ra cư xá không bao xa, phía trước phát sinh ra tai nạn giao thông, Hà Tấn không thể không quay đầu đi đường vòng.

Hắn nói câu gì, Hứa Tuế không nghe thấy.

Hà Tấn nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Hứa Tuế?”

“Ừ?”

Hà Tấn lại hỏi một lần: “Nhìn thời gian xem đến đón a di kịp không?”

Hứa Tuế còn không có từ màn chạm mặt ngoài ý muốn vừa rồi lấy lại tinh thần, hơi chỉnh lý cảm xúc, nhìn xem đồng hồ: “Tới kịp, còn tới nửa tiếng đồng hồ”.

Hà Tấn đưa cánh tay thăm dò qua nắm chặt tay của cô: “Có phải là vừa rồi bị dọa?” Hắn cho là cô sợ hãi con chó lớn kia.

“Nó thật đáng yêu”.

Hà Tấn cảm thấy bất ngờ: “Là nữ đều không e ngại động vật cỡ lớn vậy sao?”

“Chó Rottweiler bề ngoài nhìn xem hung hãn, nhưng trong đa số tình huống bình thường vẫn là rất dịu dàng ngoan ngoãn rất dính người”. Hứa Tuế nói: “Loại chó này tại lúc chủ nhân gặp nguy hiểm sẽ chiến đấu quên mình, chính là vì thủ hộ mà tồn tại, tuyệt đối trung thành. Nó rất sớm trước kia được huấn luyện để làm công việc của chó chăm gia súc cùng bảo hộ cho gia đình, về sau mới chậm rãi diễn biến thành chó bầu bạn trong nhà, nhưng chúng nó dù sao hình thể khổng lồ, có hệ số nguy hiểm nhất định, cho nên rất nhiều thành phố trong nước đều cấm nuôi, chỉ có thể đặt ở vùng ngoại thành”.

Hà Tấn nhíu nhíu mày: “Hiểu biết còn không ít”. Còn nói: “Dĩ vãng phát sinh qua mấy chuyện chó cỡ lớn đả thương người, đây cũng là nguyên nhân cấm nuôi chủ yếu”.

Hứa Tuế nói: “Nếu như không được thuần hóa cùng quản giáo đúng cách, chó dù lại chất phác vô hại cũng sẽ gặp rắc rối như tụi nó, dây dắt chó cùng bộ bảo hộ ở miệng là chuyện tất yếu rất nhiều người đều không coi trọng đủ. Mặt khác, bị tổn thương, bị ẩu đả, bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ mới là nguyên nhân chủ yếu để động vật đả thương con người, còn có nguyên nhân nữa chính là bệnh chó dại......”

Đang nói, điện thoại Hà Tấn bỗng vang lên.

Hứa Tuế ánh mắt dời qua đi, trên màn ảnh điện thoại di động là một chuỗi số điện thoại chưa có tên danh bạ.

Hà Tấn liếc mắt, không có để ý.

Hứa Tuế hỏi: “Làm sao không tiếp vào?”

Hà Tấn rất tùy ý cầm tay lái, tay kia cầm điện thoại di động lên, thản nhiên cúp máy: “Điện thoại chào hàng, không cần phải để ý đến”.

Hứa Tuế không có lại truy vấn, có thể là bản thân mình quá mẫn cảm, luôn cảm thấy từ khắc này về sau hắn ở trạng thái khác với ban đầu.

Trong xe an tĩnh một hồi lâu, cô quay đầu nhìn hắn: “Vừa rồi người kia anh quen biết?”

“...... Em nói ai?”

“Người gặp trong thang máy”.

Lại qua mấy giây, Hà Tấn mở miệng: “Có thể là hàng xóm mới chuyển đến”.

Lúc đến trạm nhà ga, tàu cao tốc đã vào sân ga.

Hứa Tuế từ nhỏ sống ở Thuận Thành, thời điểm học đại học mới đến thành phố Nam Lĩnh, tốt nghiệp về sau ở lại đây sinh sống, làm việc, thô sơ giản lược tính toán đã hơn chín năm. Thuận Thành cùng Nam Lĩnh hai thành phố này cách xa nhau 145 km, đi tàu cao tốc cũng ước chừng mất nửa giờ, mẹ của cô tên Hách Uyển Thanh cứ mỗi nửa tháng lại sang đây nhìn cô một lần, mang theo chút đồ ăn tự làm cùng vật dụng hàng ngày, lại nấu cho cô mấy bữa cơm ngon miệng, cũng sẽ không ở lại lâu, ở hai đêm liền vội vàng trở về Thuận Thành.

Hách Uyển Thanh thấy con gái mình cùng Hà Tấn cùng nhau tới, lập tức vui mừng nhướng mày, bà một mực đối với người bạn trai này của Hứa Tuế rất có hảo cảm, bề ngoài thành thục ổn trọng, làm việc thoả đáng chu đáo, là mẫu con rể tốt mà trong mắt đa số người làm bố mẹ đều sẽ yêu thích, muốn con gái mình cưới.

Hàn huyên qua đi, Hà Tấn mang theo mấy cái cái túi đi ở phía trước.

Hách Uyển Thanh nắm tay của con gái đi sau mấy bước, quả thực càng xem càng thích.

Hứa Tuế hỏi: “Sức khỏe của bố thế nào?”

“Như cũ”. Hách Uyển Thanh nói: “Nếu có việc mừng, nói không chừng có thể thấy khởi sắc”.

“Mẹ lại nữa rồi”.

“Đây là nhiệm vụ bố con giao cho mẹ, chứ mẹ nào nguyện ý thèm đi quản con nha”.

Hứa Tuế không tin: “Mẹ ít đổ thừa cho bố đi thôi”.

Hách Uyển Thanh không nói đạo lý: “Mẹ và bố con là một thể, mẹ gấp chính là ông ấy gấp. Lúc nào việc chung thân đại sự của con định ra đến, hai ta cũng liền bớt lo”. Bà đang nói, bỗng nhiên một bàn tay đập đến lưng Hứa Tuế: “Đi đường phải thẳng lưng”.

Lần này kém chút đã đem bữa cơm tối của Hứa Tuế đẩy ra ngoài, cô lập tức mở ra hai vai.

Hách Uyển Thanh: “Từ nhỏ đã có cái tật xấu này, nhắc hoài mà không sửa được”.

Thời gian không còn sớm, Hà Tấn đem hai người đưa về nhà của Hứa Tuế, hẹn xong ngày mai cùng nhau ăn cơm, lái xe rời đi.

Chỗ mà Hứa Tuế ở cách trung tâm thành phố có chút xa, là một căn hộ nhỏ hai phòng, tổng diện tích 70 mét vuông. Thời điểm cô mua căn hộ này rõ ràng thấy quá xa, nhưng năm đó ở Nam Lĩnh giá căn hộ đang không bị đẩy cao, cô bản thân liền làm bất động sản, cô đã ủy thác cho một người quen trong ngành để lấy được giá chiết khấu nội bộ. Bố mẹ của cô trợ giúp đem căn hộ này mua tới, bây giờ mỗi mét vuông giá cả tăng lên không chỉ gấp đôi.

Hách Uyển Thanh trước khi vào cửa lần lượt tại từng gian phòng thị sát một lần, lại muốn đi vệ sinh, tạm thời bỏ qua cho Hứa Tuế.

Hứa Tuế đi tắm, mẹ cô lại đi phòng bếp bỏ thức ăn vào tủ lạnh, từ đông lạnh đến ướp lạnh, ném đi hết những đồ ăn hết hạn cùng những thứ mà bà xem là thực phẩm rác, sau đó tại một đống bình bình lọ lọ đằng sau phát hiện một hũ củ cải muối, hồi ức lục nửa ngày mới nhớ tới là nửa năm trước bà ướp để cho Hứa Tuế mang tặng cho Trần Chuẩn.

Hách Uyển Thanh vô cùng bực mình, cầm cái lo vọt tới trước mặt Hứa Tuế: “Nhờ con mang hũ này qua cho Trần Chuẩn, riêng cái này đều đã được nửa năm, làm sao còn ở trong tủ lạnh?”

Hứa Tuế bị bà lớn giọng làm cho đầu ông ông tác hưởng, hàm hồ nói: “Con quên đem qua”.

“Con còn có thể nhớ kỹ cái gì......” Cô nói một nửa dừng lại: “Không đúng, tháng trước Trần Chuẩn về Thuận Thành thăm mẹ cùng bố con, hỏi thằng bé củ cải đã ăn xong chưa, nó còn nói đã ăn xong”.

Động tác lau tóc của Hứa Tuế dừng lại, câm điếc giống như không tiếp lời.

Cũng may Hách Uyển Thanh không có suy cho cùng, “ném đi đi, lần sau mẹ lại làm một chút”. Cô đem quần áo mà Hứa Tuế đang mặc, chỉnh lý cho chỉnh tề, bên miệng lại lải nhải: “Trần Chuẩn tiểu học năm thứ tư liền ở nhà chúng ta, đứa nhỏ này mẹ của nó phải đi trước, lão Trần liền chỉ có thể bận bịu lo cho việc buôn bán, lúc trước không có lạc lối đi sai đường đã là có phúc lắm. Mẹ và bố con xem thằng bé như là con mình, về sau bố mẹ hai người của thằng bé đều đi, ở trên đời này, chỉ mong chị em hai người tụi con cũng có thể chăm sóc lẫn nhau”.

Trong lòng Hứa Tuế hơi hồi hộp một chút, có mấy sợi tóc bị cô lau tóc mạnh tay mà rụng.

Mẹ của cô tựa như nhắc nhở cô, cô là một con người thối nát. Cô đã từng cũng nghĩ như vậy, nhưng cũng chính cô để cho loại quan hệ này biến chất, không cách nào khôi phục lại như lúc ban đầu.

Hách Uyển Thanh thấy cô nửa ngày không đáp lời, xoay người hỏi: “Có thể cho mẹ cái phản ứng được không?”

Hứa Tuế nói: “Con đang nghe đây”.

“Các con lần gặp mặt trước là lúc nào?”

Hứa Tuế: “...... Hôm nay”.

Đích thật là hôm nay. Nhưng Hứa Tuế không dám nói cho Hách Uyển Thanh, trong khoảng thời gian 3 năm này, bọn họ chưa từng gặp mặt.