Mấy hôm Tết tôi có về nhà một chuyến. Bố mẹ thấy tôi về nhà một mình cũng không nói gì mà chỉ tươi cười hỏi thăm dạo này tôi sống thế nào.
Tôi nói mọi thứ đều ổn, nhà mới cũng gần công ty hơn, với cả tôi cũng nhận được thông báo của công ty rồi. Làm việc thêm khoảng nửa năm nữa là tôi có thể thăng chức đến trụ sở chính.
Ngay lúc đó, tôi chợt nhận ra thì ra tôi và Tùy Hoài sống trong khu chung cư đó là bởi nó rất gần công ty của anh ta. Mà tôi rõ ràng có thể thuyên chuyển công tác từ rất lâu nhưng lại từ chối rất nhiều lần vì không muốn xa Tùy Hoài.
Là tôi luôn chiều theo ý của Tùy Hoài, là tôi luôn phụ bản thân.
Hay tin tôi thăng chức, bố mẹ đã rất vui vẻ. Họ khui chai r.ư.ợ.u cất giữ bấy lâu nay, uống đến khi mặt mũi đỏ bừng, mẹ nắm tay tôi rồi cứ dặn dò con gái một thân một mình ở ngoài phải chú ý an toàn mãi.
Tôi vâng vâng dạ dạ.
Sau khi ăn tết thả ga xong tôi lại về với guồng quay công việc, do không bị ảnh hưởng bởi chuyện tình cảm nên tôi thấy cuộc sống của mình vui vẻ hơn trước rất nhiều.
Dậy đúng giờ, bữa sáng ăn gì tùy thích, sống trong căn nhà được bày trí theo phong cách mình mong muốn, thỉnh thoảng lại chọn xem vài bộ phim.
Có điều tôi thường xuyên chạm mặt Trình Hàm.
Có lúc gặp anh trong thang máy, có khi lại là con đường ắt phải đi qua trong khu cung cư, có khi thậm chí là cả siêu thị.
Anh xuất hiện quá nhiều, nhiều đến nỗi ngay cả đứa chậm chạp như tôi cũng nhận ra điều bất thường.
Lần nọ, khi thấy Trình Hàm đang dắt chó đi dạo trong công viên tôi đã mỉm cười rồi nói với anh: “Hai hôm trước tôi có gọi điện cho cô Lưu, cô ấy nói sau khi tốt nghiệp cậu còn đến hỏi cô ấy tôi đã đi đâu.”
Trình Hàm quay đầu sang một bên không nói gì, ngón trỏ quấn quấn sợi dây dắt chó rồi lại buông ra.
Tôi hỏi tiếp: “Trình Hàm, năm đó cậu thích tôi phải không?"
Tình cảm của người trưởng thành rất thẳng thắn, không còn sự ngây ngô và xấu hổ thời niên thiếu nữa.
Anh khẽ ừ một tiếng rồi cúi đầu nhìn tôi, giống như đang đợi câu trả lời của tôi vậy.
Trình Hàm quá mức tự nhiên, nếu không phải tại anh hơi đỏ, thậm chí tôi còn cho rằng đây chỉ là cuộc nói chuyện thông thường thôi.
Tôi hỏi Trình Hàm, có lẽ mọi cô gái sẽ đều sẽ hỏi như tôi khi nhận được tình cảm từ người khác.
“Sao cậu lại thích tôi?"
Trình Hàm nói: “Tôi cũng không biết vì sao nữa, có lẽ đến khi tôi nhận ra thì tôi đã thích cậu mất rồi."
“Có thể tôi đã nhận ra nó từ lúc thằng nhóc kia viết thư tình cho cậu hoặc là khi cậu vấp ngã, tôi cười cậu thì được nhưng khi người khác cười tôi lại không thích chăng."
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tôi rồi dịu dàng nói: “Tốt nghiệp xong tôi cứ nghĩ mình sẽ không còn gặp lại cậu nữa nhưng không ngờ lúc gặp lại, cậu đã là bạn gái của người khác rồi”
Tôi không cưỡng lại nổi cảnh tượng và ánh mắt nặng tình như thế này.
Rõ ràng tôi là đứa khơi chuyện trước nhưng giờ đây tôi lại né tránh ánh mắt anh.
Tôi đùa rằng: “Thế là cậu đã ủ mưu từ lâu rồi phải không."
Trình Hàm thở dài thườn thượt: “Cũng không hẳn, dù sao thì cả thế giới đều biết, chỉ có mình cậu là không thôi."
Tôi nhìn sang chỗ khác: “Cảm ơn cậu."
Trình Hàm mỉm cười, hơi thở ấm áp khẽ chạm vào vài sợi tóc rối bên tại tôi.
“Chỉ cảm ơn thôi sao?"
Đối diện với ánh mắt sâu xa của anh, tôi nói: “Xin lỗi, sang năm tôi phải rời khỏi thành phố này rồi, vậy nên...”
Tình cảm của người trưởng thành rất thẳng thắn, đồng thời lời từ chối của họ cũng rất thực tế.
Không phải là không thích, cũng không hẳn không có thiện cảm mà là hiện thực khiến tình cảm không còn thuần khiết và phong phú giống như lúc còn ngồi trên ghế nhà trường nữa.
Thế nên sẽ không thể giống như lúc tốt nghiệp nói “cậu đợi tôi được không”, hoặc là “cậu đến thành phố của tôi, chúng ta sẽ bên nhau” được.
Chúng tôi đều đã trưởng thành, hai đứa đều hiểu trong cuộc đời dài dằng dẵng này tình yêu chỉ là một con đường trong đó, nó không phải là duy nhất, cũng không quá quan trọng. Thậm chí không có nó thì cuộc đời vẫn sẽ tiếp diễn.
Trình Hàm cụp mắt nhìn tôi, hàng mi dài buông xuống khiến tôi không tài nào hiểu được suy nghĩ trong lòng anh.
Mãi lâu sau tôi mới nghe thấy anh nói: “Tôi hiểu rồi."