Ánh đèn vàng chiếu rọi cả căn phòng, có rất nhiều món ăn được bày trí đẹp mắt đặt trên trên chiếc bàn xoay mặt kính.
Trình Hàm ngồi bên cạnh tôi, anh nâng ly nhìn bố mẹ tôi rồi khẽ gật đầu: “Cháu chào hai bác, cháu là Trình Hàm."
Sau đó uống cạn ly rượu.
Bố tôi chính là một ông bố trong thị trấn nhỏ điển hình, tiêu chuẩn đánh giá ai đó của ông đều dựa cả vào việc người đó có uống được trên bàn ăn hay không.
Rõ ràng, hành động vừa rồi của Trình Hàm đã ghi điểm trong mắt bố tôi.
Ông vỗ vỗ tay, nói liền mấy chữ "được".
Còn mẹ tôi, sau khi nghe được cái tên này, bà ngây người rồi nhắc lại: “Trình Hàm?"
Tôi cắn môi, đoán chắc có lẽ lúc trước khi Tùy Hoài gọi điện cho bố mẹ tôi anh ta đã nói ra tên của mình n rồi, thế nên lúc này hai người họ mới hoài nghi.
Thấy vậy Trình Hàm hiểu ngay lập tức, anh nắm bàn tay đang để trên mặt bàn của tôi rồi tươi cười nói: “Cháu quên giới thiệu, cháu là Trình Hàm, là chồng sắp cưới của Quả Quả ạ."
Trình Hàm vừa mới dứt lời, quả nhiên đã thu hút được sự chú ý từ bố mẹ tôi.
Mẹ tôi có hơi kích động: “Hai đứa sắp kết hôn sao?"
Nhìn vẻ mặt của bà tôi chỉ đành gật đầu.
Mẹ tôi vỗ tay: “Tốt lắm, con gái chúng ta sắp lấy chồng rồi, sắp lấy chồng rồi."
Bố tôi ngồi bên cạnh lên tiếng: “Nom bà kia, đừng để con rể tôi cười chê chứ, bà làm như con gái của chúng ta không ai thèm lấy vậy."
Có điều nụ cười vẫn luôn nở trên môi ông.
Tôi bất lực chỉ sợ hành động của bố sẽ làm Trình Hàm sợ, khi tôi ngoảnh đầu lại nhìn Trình Hàm thì lại bắt gặp ánh mắt biết cười của anh.
Trình Hàm cố tình trêu ghẹo, anh nắm cổ tay tôi rồi khẽ nói: “Cô vợ (sắp cưới) nhỏ?"
Hai má tôi bỗng chốc đỏ bừng.
Trên bàn ăn, tôi nhận ra được một điều. Dù bố tôi có nói đến chuyên gì thì Trình Hàm đầu trả lời được.
Từ chứng khoán cổ phiếu cho đến chuyện nhà cửa, mọi thứ đều rất vừa phải.
Có thể thấy được bố mẹ tôi rất thích Trình Hàm. Chắc bố tôi say rồi, mặt ông đỏ phừng phừng, cứ nói mãi không thôi.
Tiểu Niên nhà bác là đứa có chủ kiến từ nhỏ, nó đã quyết chuyện gì thì sẽ không hối hận. Năm đó lúc nó bảo không muốn kết hôn hai bác đều cuống cả lên... Không phải hai bác muốn ép nó mà là sợ sau này nó một thân một mình sẽ bị người ta blắt nạt. Cũng may, cũng may giờ nó gặp được cháu rồi, cháu phải đối xử tốt với nó đấy, nếu không..."
Nói đến đây, bố tôi nghẹn ngào giọng cũng run run.
“Nếu không bác sẽ không tha cho cháu đâu.”
Mẹ biết bố say rồi bèn vội vàng kéo tay ông, vỗ lên lưng ông ngẩng đầu lên rồi áy náy nói: “Ông ấy hỗ say lại nói linh tinh, Tiểu Trình cháu đừng để ý nhé."
Nghe vậy tôi cũng không cầm lòng được nữa, sống mũi cay cay, sau đó đưa tay lên lén lau nước mắt.
Trình Hàm nghiêm túc nói: “Hai bác cứ yên tâm giao Quả Quả cho cháu ạ."
Sau khi thu xếp cho bố mẹ tôi nghỉ ngơi ở khách sạn gần đó xong cũng mười giờ tối rồi.
Để tiện chăm sóc cho bố mẹ, tôi quyết định đêm nay cũng ở lại khách sạn này luôn.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, tôi còn đang khoác chiếc áo của Trình Hàm, đợi đến khi rảnh rỗi trông thấy mình trong gương khách sạn tôi mới ý thức được mình nhếch nhác cỡ nào.
Lớp trang điểm cũng đã trôi sạch, màu son cũng không còn nữa, trông mệt mỏi lại không có khí sắc.
May là bố mẹ tôi cũng có tuổi rồi, mắt không còn tinh tường được như xưa nữa nên mới không nhận ra sự khốn cùng của tôi.
Tôi thở dài, chỉ vào mặt mình rồi nói: “Sao cậu không nhắc tôi."
Trình Hàm nhìn tôi: “Có dáng vẻ nào của cậu mà tôi chưa từng thấy đâu?"
Sau đó anh cúi đầu tách ngón tay, đếm rất nghiêm túc.
“Năm lớp 11 cậu thi Toán không đạt khóc suốt một tiết này, năm lớp 12 cậu bị ngã...
“Trình Hàm.” Tôi vừa tức vừa xấu hổ gọi tên anh.
Trình Hàm nhìn tôi rồi bật cười.
Trông thấy anh cười, tôi hoảng hốt hình ảnh một giây sau chàng thiếu niên Trình Hàm mặc bộ đồng phục màu xanh trắng sắp giơ quả bóng rổ anh giấu sau lưng ra bỗng hiện lên trước mắt tôi.
Câu hỏi sau đó của Trình Hàm khiến tôi phải giật mình.
Trông anh có vẻ như rất cẩn thận: “Rốt cuộc hôm nay cậu sao vậy, cãi nhau với bạn trai à?"
Tôi hít một hơi thật sâu, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra.
Giọng lí nha lí nhí, cảm giác đau đớn trong lòng như bị dao cứa, tôi cười khổ: “Bạn gái cũ của anh ta gặp chuyện, cô ấy đã gọi điện cho anh ta.
Trình Hàm dừng bước, anh quay đầu lại rồi chau mày nhìn tôi, anh đã hỏi điều mà bấy lâu nay tôi không bao giờ dám tự hỏi: “Quả Quả, dù là thế cậu vẫn không định chia tay với anh ta sao?"
Ánh đèn mờ kéo dài cái bóng của hai chúng tôi.
Tôi nói: “Trình Hàm, tôi và anh ta đã ở bên nhau ba năm rồi. Những gì tôi đã bỏ ra thật sự không thể tưởng tượng nổi. Không ai là thánh nhân cả, khi không có cách nào thực hiện được biết mình không được yêu còn có thể lý trí buông tay"
“Sau khi chấm dứt tình cảm với anh ta tôi sẽ rời đi không chút do dự nhưng không phải là hiện tại."
Tôi nhìn vào đôi mắt anh rồi nói: “Ba năm thất “Ba năm thật sự rất dài, không phải sao?"
Trình Hàm nhìn tôi rồi im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh đưa tay lau đi giọt nước mắt vương trên mặt tôi.
Anh nói đúng vậy.
Anh nói: “Ba năm thật sự rất dài.