Thình thịch…
Vì là lần đầu tiên làm chuyện này nên Nghiên Tuyết vô cùng hồi hộp và có chút lo sợ. Cô căng thẳng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, cảm giác trái tim cô như sắp rơi ra ngoài đến nơi vậy. Biết được tâm lý đó của cô, Tư Khải liền đưa bàn tay của mình khẽ vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Nghiên Tuyết, cộng thêm đó là nụ hôn trấn an.
“Ưm…”
Nghiên Tuyết đặt tay lên vai của Tư Khải, hơi thở nóng bừng của anh khiến cô ngượng ngùng nhăn mặt lại. Hiện tại cả hai cơ thể của họ đang dán chặt lấy nhau, sự ma sát da thịt như đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn của cả hai người họ. Thân nhiệt cứ thế tăng dần, Nghiên Tuyết cảm thấy nụ hôn của Tư Khải trượt trên cơ thể cô đang dần mất đi kiểm soát ban đầu. Từng nụ hôn không còn nhẹ nhàng nữa, thay vào đó lại thấm đẫm vị chiếm hữu, từng chỗ môi anh đi qua đều để lại một dấu vết đỏ ửng.
“N… Nè, liệu có thể tắt điện đi được không? Chứ như thế này, tôi…”
Sau một lúc, Hà Nghiên Tuyết lại bỗng chốc lên tiếng làm gián đoạn khúc dạo đầu. Tư Khải chạm ngón tay lên đôi môi nhỏ của cô, liếc mắt nhìn cơ thể xinh đẹp trần trụi đang nằm dưới thân mình rồi đáp:
“Cũng đã cởi hết rồi, em còn ngại gì nữa chứ?”
“Anh không ngại nhưng mà tôi ngại.” Nghiên Tuyết xấu hổ nhắm chặt hai mắt.
Thấy vậy, Tư Khải liền vươn tay kéo chăn phủ lên người của cả hai. Anh âu yếm hôn lên mi mắt cô, giọng nói đầy sự nuông chiều:
“Được rồi, chúng ta sẽ không tắt điện mà trùm chăn thế này nhé? Bởi vì nếu tắt điện, tôi sẽ không thể thấy được biểu cảm trên gương mặt em.”
Nội tâm của Nghiên Tuyết lúc này đang rất hỗn loạn, biểu cảm của cô trong lúc làʍ t̠ìиɦ đáng để nhìn lắm sao? Ngay cả bản thân cô còn thấy xấu hổ với mình, vậy mà anh còn muốn xem biểu cảm của cô nữa.
Im lặng một hồi không thấy cô có phản ứng gì Trần Tư Khải liền đinh ninh rằng cô đã đồng ý. Thế là ngay lập tức hai người họ tiếp tục hôn nhau, trao cho nhau những nụ hôn vừa điên cuồng vừa ướŧ áŧ. Bàn tay không yên phận của Tư Khải bắt đầu chuyển từ má của Nghiên Tuyết xuống dưới, từng đầu ngón tay chậm rãi di chuyển trên làn da mịn màng sau đó dừng lại ở ngực cô.
“Ha…”
Quả nhiên là thứ vũ khí quyến rũ nhất của phụ nữ, cảm giác mềm mại lẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ như hòa quyện trong lòng bàn tay, nó khiến Tư Khải càng bóp càng thích, thích đến mức không thể dứt ra được. Anh nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu ngực cô, sau đó chuyển sang bên cạnh, thay phiên nắn bóp chúng đến đỏ ửng.
Hà Nghiên Tuyết đang bị đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào kia nên hoàn toàn không để tâm đến việc khác. Vùиɠ ҡíи ở giữa hai chân cũng bắt đầu khó chịu, mong muốn được đυ.ng chạm đang dần trở nên mãnh liệt hơn.
“Ưm, haaa…”
Sau khi kết thúc nụ hôn kéo dài đã lâu, Nghiên Tuyết như mất đi toàn bộ sức lực. Đôi môi nhỏ của cô đẫm nước bọt, chỉ biết hé mở thở dốc liên hồi. Mới chỉ là mà dạo đầu nhưng cảm giác đã thật tuyệt, tâm trí của cô hoàn toàn bị kĩ năng của Trần Tư Khải làm lu mờ.
“Hưm, chúng ta có thể nghỉ chút không?”
Trần Tư Khải cau mày, anh đáp:
“Nghỉ sao?”
“Ưʍ.”
“Tôi e là… chưa được đâu.”
“Sao cơ? Á…”
Hà Nghiên Tuyết kinh hoàng mở to hai mắt, cô chưa kịp phản ứng gì thì hai chân đã bị dang rộng ra. Trần Tư Khải không nói không rằng, trực tiếp đưa thứ kia vào thẳng bên trong cơ thể cô.
“AAAAAA HAA…”
Cơn đau đớn lập tức ập tới khiến gương mặt của Nghiên Tuyết xám ngoét lại, hai tay cô víu chặt lấy nệm giường, cong người rêи ɾỉ. Cô có thể cảm nhận được toàn bộ kích cỡ của anh, nó to đến mức khiến cô cảm thấy khó chịu và đau đớn.
“Hức! Chờ đã… a… chờ chút đã… haaaa…”
Hà Nghiên Tuyết khẩn cầu muốn Tư Khải dừng lại nhưng những lời cô nói ra đều kèm theo những âm thanh rêи ɾỉ *** dục. Cả người cô rung lắc dữ dội, đến mức cô không làm chủ được tốc độ lẫn hơi thở.
Cơn đau càng lúc càng rõ hơn, cảm giác như sắp rách đến nơi vậy. Hà Nghiên Tuyết điên cuồng la hét, nước mắt cô giàn giụa chảy ra không ngừng, một tay cô siết chặt ga giường tay còn lại thì bấu chặt lấy bắp tay cường tráng của Tư Khải.
“A… chậm lại… hức… chậm lại chút đi mà…”
Trần Tư Khải dường như bỏ ngoài tai toàn bộ những lời Nghiên Tuyết nói, thậm chí cô có bấu anh đến chảy máu tay thì anh vẫn không hề có chút thay đổi. Tốc độ của anh vẫn đều đều như thế, điên cuồng nhấp từng nhịp nhanh mạnh khiến cơ thể cô rung lắc dữ dội.
Sau một hồi làm không ngừng nghỉ, Trần Tư Khải cuối cùng cũng chịu dừng và rút nó ra khỏi người Nghiên Tuyết. Cô mệt mỏi nằm xụi lơ một chỗ, sụt sịt khóc lóc trông thật đáng thương. Trần Tư Khải lập tức kéo cô ôm vào lòng, anh vừa nhận ra mình đã mất kiểm soát ngay lần đầu tiên.
“Xin lỗi em, đừng khóc nữa.”
Trần Tư Khải dùng tay lau nước mắt cho vợ, an ủi cô bằng những lời nói dịu dàng nhất có thể.
“Anh có biết… là đau… đau thế nào không hả?”
“Đau lắm sao? Vậy chúng ta thử đổi tư thế khác nhé?”
Nghiên Tuyết đặt tay lên ngực Tư Khải nhằm thể hiện sự không bằng lòng, thế nhưng thay vì nghe lời anh lại dứt khoát nắm cổ tay cô kéo ra rồi vùi mặt vào ngực cô.
“Ưm, anh đừng có mà làm bậy.”
Nghiên Tuyết hoảng hốt túm lấy tóc của Tư Khải, còn anh lại chẳng quan tâm mà cứ vậy há miệng ngậm lấy đầu ngực của cô. Bình thường anh không hề để lộ ra bản mặt biếи ŧɦái này của mình, nhưng sao ở trên giường lại khác 180 độ thế này?
Sau khi thưởng thức xong, Trần Tư Khải ngước mắt nhìn lên cùng với nụ cười đầy mãn nguyện, anh thì thầm nói:
“Làm sao bây giờ, tôi lại thích làm bậy thế này, không thể nào mà dừng lại được mất rồi.”
Nghiên Tuyết lặng người nhìn gương mặt đê tiện cùng giọng nói đầy biếи ŧɦái của Tư Khải, trong phút chốc cô không còn nhận ra anh nữa. Người đàn ông trước mặt cô lúc này mà là Trần Tư Khải lãnh đạm, chính trực mà cô biết sao?
Không, không hề giống! Một chút cũng không giống!
Ngay sau đó, Trần Tư Khải đã nhanh chóng lật úp người của Nghiên Tuyết lại, hai tay nắm chắc lấy eo của cô.
“A, anh làm cái gì thế?”
Trần Tư Khải gian xảo cúi xuống hôn lên rãnh lưng đẹp mê hồn của Nghiên Tuyết.
“Thử tư thế mới.”
“Cái gì? Chờ… chờ đã, tư thế này có hơi… á!”
Lần nào cũng vậy, chưa đợi cô nói hết lời Trần Tư Khải đã tấn công cô rồi. Cho dù lần này lực đã nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn khiến Nghiên Tuyết đau đớn. Cô úp mặt xuống gối, cố gắng cắn chặt vào gối để không phát ra những âm thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ *** **** kia.
“Nghiên Tuyết, tôi yêu em.”
Trong cơn mê đắm, Trần Tư Khải đã thổ lộ tình cảm của mình với cô. Cho dù cô không đáp lại nhưng như thế cũng khiến anh thoải mái hơn vì cuối cùng cũng có thể nói ra tình cảm thực sự của mình.
Sau đêm hôm nay, cơ thể của Nghiên Tuyết đã là của Tư Khải nhưng trái tim của cô thì anh vẫn chưa biết mình đã có được chưa nữa. Anh hi vọng mình có thể chiếm được trái tim của cô, bởi anh thật lòng yêu cô và không muốn đánh mất cô.
“Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời tôi.”
Những câu lẩm bẩm mà Tư Khải nói ra trong lúc làʍ t̠ìиɦ không biết là Nghiên Tuyết có nghe thấy hay không, cô lúc này đã không còn tí sức nào, chỉ biết vùi mặt vào gối để che giấu đi biểu cảm xấu hổ trên gương mặt mình.
Cho dù cô chưa đáp lại lời tỏ tình nhưng chắc là trái tim cô cũng đã không ít lần rung động vì anh.