Hết cách, Hà Nghiên Hy đành phải rời khỏi xe ô tô của Trần Tư Khải. Cô ta hậm hực bước xuống xe, nét mặt có chút không tự nguyện nhưng Tư Khải không hề để ý đến điều đó. Sau khi Hà Nghiên Hy xuống xe, anh đã nhanh chóng lái xe rời đi. Giờ thì anh đã thấu hiểu cảm xúc Nghiên Tuyết rồi, những việc mà cô làm chỉ đang cố che giấu đi sự tổn thương của chính bản thân mình mà thôi. Cô luôn thể hiện mình là một người có ý chí mạnh mẽ nhưng những chuyện mà cô đã phải trải qua cũng đâu thua kém gì anh.
Bệnh viện.
Trần Tư Khải vừa lái xe đến bệnh viện thì bất chợt nhìn thấy Nghiên Tuyết đang xách túi đi ra. Lúc đó trông cô rất bơ phờ và mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy anh, cô lại nở một nụ cười tươi rói. Tư Khải khi ấy đã nhận ra một điều rằng từ trước tới nay cô đều dùng nụ cười để giấu đi sự mệt mỏi, đúng là cô gái ngốc.
“Anh tới để đón tôi đấy à?” Nghiên Tuyết vui vẻ hỏi.
Trần Tư Khải âu yếm nhìn cô, mỉm cười gật đầu:
“Ừm, tôi đến để đón em về nhà. Cả ngày nay em đã chăm sóc cho ba chắc là mệt lắm đúng không?”
Nghiên Tuyết nhận ra Tư Khải đã thay đổi cách xưng hô, cách xưng hô mới này nghe có chút ngượng nhưng tự dưng nó khiến tim cô rung rinh.
“À thì… cũng không mệt lắm. Ban nãy vợ chồng anh trai anh tới thăm ba, họ nói là tôi về trước đi.”
Tư Khải nắm lấy cổ tay Nghiên Tuyết, lập tức kéo cô ra khỏi bệnh viện. Lúc đó Trần Tư Thông và Kiều Ninh Nguyệt cũng từ bên trong đi ra, họ bắt gặp Tư Khải và Nghiên Tuyết đứng nhìn nhau ngay ở sân bệnh viện. Vốn tưởng là không có chuyện gì đâu nhưng đột nhiên Tư Khải ô chầm lấy Nghiên Tuyết, cái ôm không nói trước này khiến Nghiên Tuyết khá bất ngờ và vợ chồng Trần Tư Thông cũng vậy.
“Tư Khải, anh… sao thế?”
Nghiên Tuyết ngơ ngác không hiểu gì, mặt cô cứ đờ đẫn ra trông thật ngốc nghếch.
“Khi ở bên cạnh tôi, em không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Nếu mệt thì nói là mệt, nếu không chịu đựng được thì nói tôi biết. Em luôn ở bên cạnh tôi mỗi lúc tôi cần vậy nên hãy để tôi có thể bên cạnh em những lúc em cần.”
Những lời nói phát ra từ miệng Tư Khải nghe thật ấm áp và dễ chịu, nó khiến tâm trạng của Nghiên Tuyết tốt hơn nhiều. Cô giang tay đáp lại cái ôm từ anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại để tận hưởng cảm xúc tuyệt vời ấy.
Trần Tư Thông khó chịu nhìn hai người họ, anh ta lẩm bẩm:
“Chúng nó làm như cái bệnh viện này là chỗ riêng tư của chúng nó vậy.”
Nói rồi, Trần tư Thông liền quay ngoắt đi mà không để tâm đến họ nữa. Tuy nhiên, trái ngược với sự thờ ơ của chồng, Kiều Ninh Nguyệt lại rất để tâm đến cảnh tượng ôm ấp nồng nàn kia. Cô ta đứng yên lặng nhìn hai người họ, ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ và ghen ghét. Sau một hồi quan sát, Kiều Ninh Nguyệt liền chạy theo chồng mình, cô ta vội vàng nắm lấy tay anh ta rồi nói.
“Anh Tư Thông.”
“Sao vậy?” Trần Tư Thông vẫn chưa nguôi giận vì chuyện lần trước nên vẫn còn khó ở.
“Hay là chúng ta mau chóng sinh con đi anh.”
“Cái gì?”
Bình thường Kiều Ninh Nguyệt chẳng đoái hoài gì đến chuyện giường chiếu hay là chuyện sinh con nhưng hôm nay đột nhiên lại chủ động đề cập điều này với chồng mình. Trần Tư Thông híp mắt nhìn Ninh Nguyệt, anh ta hỏi:
“Em chắc chứ?”
“Không phải anh từng nói bà nội sẽ để lại cổ phần cho ai sinh con trước sao? Chúng ta phải thắng Trần Tư Khải và Hà Nghiên Tuyết, em không muốn họ có con trước chúng ta và nhất là không muốn họ có được số cổ phần lớn của bà nội.”
Suy nghĩ của Ninh Nguyệt đã bắt đầu thay đổi, giờ cô ta đã trực tiếp thể hiện sự đố kị mà muốn cạnh tranh với người mà cô ta ghét rồi. Trần Tư Thông không suy nghĩ nhiều, anh ta ừm ờ vài câu rồi giơ tay chạm lên má của Ninh Nguyệt kèm theo đó là giọng điệu vô cùng biếи ŧɦái:
“Vậy thì phải xem em biểu hiện thế nào để anh có hứng, càng có hứng mạnh thì tỉ lệ dính càng cao, em biết điều đó mà.”
Đến đêm.
Biệt thự Kannadas.
Sau bữa tối, mọi người trong Kannadas ai về phòng người nấy để nghỉ ngơi, trước khi đi ngủ Nghiên Tuyết bỗng thèm chút hoa quả nên đã xuống phòng ăn lấy chút hoa quả đem về phòng. Tuy nhiên lúc cô đang bỏ hoa quả vào miệng thì bất ngờ nhìn thấy Kiều Ninh Nguyệt mặc một chiếc váy gợϊ ȶìиᏂ vừa ngắn vừa mỏng, nước hoa sặc sụa xông thẳng vào mũi cô.
“Khụ… khụ…”
Bộ dạng của Kiều Ninh Nguyệt sεメy đến mức ngay cả Nghiên Tuyết cũng phải đỏ mặt.
“Trông cô kìa, đi ngủ mà mặc kín mít như vậy, thật chẳng cuốn hút chút nào. Tư Khải dù có là đàn ông chính trực thì anh ấy vẫn thích kiểu hở da hở thịt một chút, như thế mới khiến anh ấy thích thú.” Kiều Ninh Nguyệt mở tủ lấy chai rượu sau đó đứng lại đánh giá Nghiên Tuyết.
“Sao chị lại nói thế? Nếu mình đủ hấp dẫn thì cho dù có mặc rác trên người thì vẫn cảm thấy cuốn hút thôi.” Nghiên Tuyết đáp trả thẳng thừng.
Kiều Ninh Nguyệt cầm chai rượu lả lơi bước đến trước mặt Nghiên Tuyết, cô ta kéo trễ dây áo xuống để lộ làn da trắng mịn rồi thì thầm:
“Cổ phần của bà nội tôi sẽ không để vợ chồng cô có được nó đâu. Chịu khó sinh em bé sau nhé, em dâu.”
Hà Nghiên Tuyết ôm cục tức cùng đĩa hoa quả trở về phòng ngủ, lúc này Trần Tư Khải đang ngồi trên giường để đọc tài liệu. Trước khi đi ngủ anh vẫn giữ thói quen đó, cô liếc mắt nhìn anh rồi thầm nghĩ liệu Tư Khải có phải kiểu mà Ninh Nguyệt nói không?
Lát sau Nghiên Tuyết trèo lên giường nằm, còn Tư Khải thì vẫn mải mê đọc tài liệu. Cô trằn trọc không nhắm mắt ngủ được rồi lại liếc mắt quan sát anh, cô biết đêm nay Trần Tư Thông và Kiều Ninh Nguyệt sẽ làm gì vì vậy mới lo lắng. Nhưng cô vẫn chưa đủ sẵn sàng để “động phòng”, thực sự là cô chưa dám nghĩ đến điều ấy.
“Sao thế? Em đang bận lòng chuyện gì à?”
Tư Khải nhận thấy Nghiên Tuyết đang có tâm sự vì vậy mới lên tiếng hỏi cô.
“À không có gì đâu.”
Nghiên Tuyết trở mình quay đi, cô không muốn Tư Khải biết chuyện mà cô đang bận tâm đến. Nhưng cũng đã gần hai tháng kể từ lúc kết hôn, hai người họ vẫn chưa động phòng theo đúng nghĩa mặc dù đã là vợ chồng hợp pháp.
Hôm sau.
Nhân giờ nghỉ trưa, Nghiên Tuyết đã đến cửa hàng bán đồ ngủ dành cho phụ nữ. Nói thực cô chưa từng mặc những bộ đồ quá gợi cảm bao giờ nên cảm thấy có chút ngượng.
“Xin chào quý khách, quý khách muốn mua đồ ngủ dạng nào ạ?”
Nhân viên cửa hàng vừa thấy Nghiên Tuyết liền chạy đến nhiệt tình tư vấn. Cô liếc mắt nhìn xung quanh rồi ỡm ờ trả lời:
“Cô có mẫu nào… mà mặc lên trông cuốn hút và… sεメy không?”
Để nói ra hết một câu như vậy Nghiên Tuyết đã rất cố gắng, cô đã bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ bởi Kiều Ninh Nguyệt và chính nó đã khiến cô suy nghĩ lại về việc có con.
“Bên cửa hàng chúng tôi đang có hai mẫu này rất nổi, quý khách có thể mặc thử.”
Nhân viên tươi cười đưa cho Nghiên Tuyết hai chiếc váy có điểm chung là vừa ngắn vừa ít vải. Cô có hơi nhăn mặt khi nhìn thấy chúng vì cô biết cô không thể mặc được kiểu này.
“Cô còn loại khác không? Kiểu nào mà… kín đáo hơn ấy.”
“Vậy thì quý khách xem qua mẫu này đi ạ, mẫu váy này được cánh đàn ông phản ứng rất tốt, hầu hết họ đều thích khi thấy vợ mặc chiếc váy này.”
Nghiên Tuyết cầm lấy mẫu váy mới, cô thấy nó không mỏng như hai cái ban đầu nên đã gật đầu mặc thử. Lúc nhìn bản thân ở trong gương, Nghiên Tuyết đã rất xấu hổ, cô không thể tưởng tượng được nếu mình mặc bộ đồ này rồi đứng trước mặt Trần Tư Khải.
“Chỉ là đồ ngủ để động phòng thôi mà… mình sẽ làm được, mình nhất định sẽ làm được.”