Sau khi biết Hà Nghiên Tuyết đang ở nghĩa trang thì Tư Khải đã mau chóng lái xe đi đến đó. Vì nghĩa trang không có chỗ để ô tô đi vào cho nên Tư Khải đã tự mình đi vào trong để tìm cô, anh cầm theo ô chạy vào trong, nghĩa trang vào buổi tối âm u như vậy, sao một cô gái lại có thể gan dạ một mình đi đến đây?
Ngoài trời lúc này vẫn mưa xối xả, từng bước chân của Tư Khải vội vã đạp qua những vũng nước chạy đi tìm Nghiên Tuyết. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng anh cũng nhìn thấy cô, lúc này trông cô cứ như người mất hồn, không cả để ý rằng Trần Tư Khải đang đứng trước mặt mình.
“Về thôi, tôi tới đón cô.”
Nghiên Tuyết từ từ ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy gương mặt của cô, anh bỗng giật mình kinh ngạc. Khác hẳn với bộ dạng thường thấy, Nghiên Tuyết hôm nay trông đáng thương vô cùng, đôi mắt cô đẫm lệ, khóe miệng còn bị thương chảy máu, có lẽ cô vừa trải qua một chuyện tồi tệ.
Trần Tư Khải đặt ô xuống, cẩn thận cởϊ áσ ra khoác lên người Nghiên Tuyết. Anh im lặng nhìn cô, không hỏi lý do cô ra nông nỗi này, cũng không hỏi tại sao cô lại đến đây vì nếu cô không muốn nói thì anh sẽ không ép.
Rời khỏi nghĩa trang, Hà Nghiên Tuyết vẫn giữ một trạng thái vô hồn với gương mặt không chút cảm xúc. Tư Khải giúp cô thắt dây an toàn sau đó nhẹ nhàng khởi động xe đưa cả hai trở về Kannadas. Trên dọc đường, vì mệt quá nên Nghiên Tuyết đã thϊếp đi, cô ngủ say đến nỗi khi xe đã về tới biệt thự nhưng cô vẫn không hề hay biết.
Lúc này mưa cũng đã ngớt, Trần Tư Khải không muốn đánh thức Nghiên Tuyết nên đã chọn cách im lặng bế cô vào trong nhà. Nhìn cô gái đang ngủ ngon lành trong lòng mình Tư Khải thực sự muốn biết rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì, lý do anh lo lắng cho cô không phải chỉ là bổn phận của người chồng mà trong thâm tâm anh thực sự quan tâm cô, một người con gái đáng thương có chung số phận giống như anh.
Cảnh tượng Trần Tư Khải bế Hà Nghiên Tuyết trên tay đã bị vợ chồng Tư Thông và Ninh Nguyệt nhìn thấy. Trần Tư Thông vốn chẳng muốn để tâm tới nhưng khi hắn phát hiện ánh mắt của vợ mình có chút bất thường thì ngay lập tức nổi trận lôi đình. Hắn điên tiết kéo Ninh Nguyệt vào trong phòng ngủ sau đó lớn tiếng quát:
“Kiều Ninh Nguyệt, em đã quên bản thân mình đang là vợ của ai rồi sao? Sao em lại dám dành cái ánh mắt lẳиɠ ɭơ đó để nhìn em chồng của mình chứ? Có phải em vẫn còn thích nó không? Hả?”
Trước sự nổi giận ấy, Kiều Ninh Nguyệt lập tức lắc đầu chối bỏ, nhưng thực tế là cô ấy đã có chút ghen khi thấy Tư Khải bế Nghiên Tuyết.
“Anh nói linh tinh gì vậy? Em không hề giống với những gì anh nói.”
Trần Tư Thông nổi tiếng là một kẻ đa nghi, cả đời hắn chỉ yêu duy nhất một mình Ninh Nguyệt vì vậy hắn không muốn người hắn yêu có tâm tình với ai khác ngoài hắn. Dù biết Ninh Nguyệt và Tư Khải chia tay đã lâu nhưng hắn vẫn luôn lo sợ trong lòng, sợ hai người họ vẫn còn tình cảm.
“Em nên nhớ rằng người có thể cho em tất cả chỉ có mình anh mà thôi. Em đã quên việc mình phản bội Trần Tư Khải rồi sao? Chính em nói với anh muốn rời bỏ nó để theo anh mà, em nói em không thích nó nhưng nó cứ bám đuôi em mà, Kiều Ninh Nguyệt?”
Kiều Ninh Nguyệt run sợ nuốt nước bọt, đúng là cô ấy đã từng nói ra những lời như thế. Tuy nhiên chuyện không thích Trần Tư Khải là nói dối nhưng vì đối với cô ấy, tiền và quyền lực vẫn quan trọng hơn cho nên khi biết Trần Tư Khải chỉ là con riêng, Kiều Ninh Nguyệt đã chuyển sang tiếp cận Trần Tư Thông.
Trần Tư Thông cực kỳ ghét em trai mình, nguyên do cũng một phần đến từ Kiều Ninh Nguyệt. Hắn đi tới bóp lấy má vợ mình, gằn giọng cảnh cáo:
“Nếu em còn tư tưởng đến nó nữa thì anh sẽ không ngần ngại dìm em xuống chết chung với nó đâu, em hiểu chứ?”
Kiều Ninh Nguyệt hai mắt long lanh nhìn Tư Thông, vì không nói được nên cô ấy chỉ đành gật đầu, những giọt nước mắt vì sợ lẫn tủi nhục khẽ rơi xuống nhưng ngay lập tức được Trần Tư Thông lau đi.
“Đừng khóc, anh xin lỗi vì đã làm em sợ. Anh chỉ không muốn để mất em mà thôi.”
Dù giọng điệu của Trần Tư Thông đã dịu đi phần nào nhưng Ninh Nguyệt vẫn cảm thấy sợ hãi. Xem ra cái giá phải trả cho sự ham vinh hoa phú quý chính là đánh đổi tình yêu và nhốt mình trong sự sợ hãi như thế này đây.
Hôm sau.
Lúc Nghiên Tuyết tỉnh dậy thì đã thấy quần áo trên người mình được thay mới, chuyện này chắc chắn không phải là do cô làm được, người hầu lại càng không vì thế chỉ có duy nhất một người mà thôi. Vừa nghĩ đến Trần Tư Khải là người thay đồ cho mình thì hai má Nghiên Tuyết bỗng đỏ lên, cô xấu hổ đến ngượng chín mặt.
“Cô dậy rồi sao? Đây là thuốc bôi tôi vừa mới đi mua, hôm qua thấy cô bị thương trên khóe miệng nhưng vì tối rồi nên tiệm thuốc không còn mở nữa.”
Hà Nghiên Tuyết chìa tay ra nhận lấy thuốc bôi, cô bị hành động ấm áp của anh làm cho rung động, nhưng ngay sau đó cô liền tra hỏi:
“Hôm qua anh… anh là người thay quần áo cho tôi đấy à?”
Bình thường gương mặt của Trần Tư Khải sẽ đều tỉnh bơ như không nhưng hôm nay tự nhiên anh lại ấp úng, lúng túng đến lạ.
“À chuyện đó, thật ra thì đồ của cô bị ướt hết rồi nếu không thay ra sẽ bị cảm mất, nhưng tôi lại không muốn đánh thức cô dậy cho nên mới…”
“Vậy là anh đã cởi đồ của tôi? Anh nhìn thấy hết rồi sao?” Nghiên Tuyết đột nhiên hét lớn, vô thức kéo chăn che mặt.
Trần Tư Khải thấy vậy liền phản ứng ngay lại, anh xua tay, đồng thời mặt đỏ lên nhưng không biết vì lý do gì.
“Không đâu, tôi đã nhắm mắt trong lúc thay đồ cho cô, tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.”
Nói thì nói thế thôi nhưng sự thật là tối hôm qua…
Sau khi bế Nghiên Tuyết lên giường Tư Khải mới để ý đến chỗ quần áo bị ướt trên người cô. Anh đã muốn gọi cô dậy, có lay người nhưng cô hoàn toàn không có phản ứng. Vì trong căn nhà này Tư Khải không thể nhờ được ai vì vậy anh đã tự làm mọi thứ.
Đầu tiên anh đến trong tủ quần áo lấy bộ đồ khác của cô, sau đó thì từ từ cởi cúc áo cô một cách nhẹ nhàng. Đến đoạn kéo áo ra, Trần Tư Khải đã quay mặt đi, anh vẫn rất lịch sự cho dù trong phòng không có ai cả.
“Mẹ ơi…”
Đột nhiên, Hà Nghiên Tuyết nói mơ gọi mẹ khiến Tư Khải giật mình, kết quả là anh đã nhìn thấy thứ đáng lẽ ra anh không nên nhìn. Trần Tư Khải là một người đàn ông chính trực nhưng khi nhìn thấy cơ thể đẹp đến hút hồn của một cô gái, anh cũng bắt đầu bị tha hóa dần dần. Da của Nghiên Tuyết rất mịn, lại còn trắng nữa, nếu chỉ nhìn cô qua lớp quần áo bình thường thì không nghĩ rằng cơ thể cô lại quyến rũ đến vậy.
“Trần Tư Khải, mày đúng là không hề chính trực.” Tư Khải tự lẩm bẩm chửi mình.
Sau vài phút lấy lại bình tĩnh, Tư Khải lại tiếp tục thay đồ cho Nghiên Tuyết, anh luôn tự biết kiềm chế mình để không có những suy nghĩ bậy bạ đối với cô.
Trở lại với thực tại…
Trần Tư Khải không biết nói dối nên những gì thể hiện qua nét mặt ngượng ngùng của anh đã khiến Nghiên Tuyết nghi ngờ. Sự thật thì anh đã có chút mất kiên định khi thấy cơ thể cô nhưng anh vẫn không động đến cô, dù một chút cũng không.
“Mà này, anh có… có động đến đồ lót của tôi không vậy?” Nghiên Tuyết ngập ngừng hỏi.
“Tôi xin lỗi nhưng vì tôi không biết cởi khuy của chiếc áo đó nên tôi đã…”
Hà Nghiên Tuyết có chút giật mình trước độ bạo gan của Trần Tư Khải khi đã dám cởi khuy áσ ɭóŧ của mình, cô xấu hổ đến mức phải kéo chăn trùm đầu mình. Cô rất muốn lớn tiếng chửi Trần Tư Khải nhưng không hiểu sao lại chẳng nỡ chửi anh.
Tuy nhiên, may mắn là Tư Khải không biết cởi chiếc áo đó, chứ nếu không cả cơ thể trần trụi không một mảnh vải của cô sẽ bị nhìn thấy mất.