Kiều Ninh Nguyệt không những tay chân cứng đờ mà miệng còn không thể nói ra được lời nào để giải thích cho chuyện vừa xảy ra. Không gian trong phòng bỗng trở nên yên ắng, Hà Nghiên Tuyết vẫn đang chờ câu trả lời cho câu hỏi của mình với sự nghi hoặc thể hiện rõ trên nét mặt.
“Chị dâu, sao chị lại im lặng vậy?”
Lúc này, cả gương mặt cứng đờ của Ninh Nguyệt mới bắt đầu có chút thay đổi, cô ấy mỉm cười một cách gượng gạo:
“Xin lỗi nhé, tại chị… quen miệng rồi.”
“Sao cơ? Nghĩa là từ trước đến nay chị đều xưng hô như thế với em chồng của mình ư?” Hà Nghiên Tuyết không thể tin nổi, cô càng lúc càng không hiểu cái mối quan hệ rối rắm của những người trong Trần gia này rồi.
Sau khi bị Nghiên Tuyết hỏi vặn và không biết phải giải thích như thế nào thì Ninh Nguyệt bắt đầu cầu cứu Tư Khải, cô ấy hướng đôi mắt long lanh về phía anh cùng bộ dạng lúng túng đầy khó xử. Phải chăng giữa hai người họ thực sự tồn tại mối quan hệ bất chính giữa chị dâu với em chồng?
“Chị dâu, chị ra ngoài trước đi.” Trần Tư Khải đang ngồi yên lặng bỗng dưng lên tiếng.
“Chờ đã, chị vẫn còn chưa giải thích…”
“Tôi sẽ là người giải thích cho cô… tất cả mọi chuyện.” Tư Khải đáp lại thay lời Ninh Nguyệt.
Kể từ giây phút Trần Tư Khải nói sẽ giải thích mọi chuyện thì Hà Nghiên Tuyết đã có cái nhìn khác về anh. Cô đã rất đồng cảm với anh vì cùng chung hoàn cảnh, không những thế còn nghĩ anh là một người đàn ông tốt thậm chí còn có phần đáng thương, vậy mà chuyện anh có gì đó mập mờ với chính chị dâu của mình đã khiến cô hoàn toàn thất vọng.
Sau khi Ninh Nguyệt rời đi, văn phòng giám đốc chỉ còn lại hai người. Trần Tư Khải vẫn giữ một thái độ lãnh đạm như vậy, đến giải thích cũng rất dịu dàng.
“Nghiên Tuyết, mọi chuyện thật ra không giống với cô nghĩ đâu.”
Hà Nghiên Tuyết biết mình không có quyền nổi giận vì cuộc hôn nhân này vốn dĩ không xuất phát từ tình yêu, nhưng nếu đã là vợ chồng thì cô vẫn nên được biết chuyện gì vừa mới xảy ra. Mặc dù cả hai đều không có tình cảm gì với nhau nhưng chuyện em chồng chị dâu là không thể được, đó là lσạи ɭυâи.
“Trần Tư Khải, tôi biết bản thân mình không có quyền để tức giận nhưng mong anh vẫn nên tôn trọng tôi. Anh thực sự khiến tôi thất vọng, tôi đã nghĩ anh là người tốt nhưng xem ra… tôi đã nhầm rồi nhỉ?”
Cảm xúc của Nghiên Tuyết lúc này không phải ghen tức, không phải sự tức giận khi phát hiện chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ mà là thất vọng khi niềm tin của mình bị phá vỡ hoàn toàn. Thấy cô như vậy, Tư Khải bỗng trở nên trầm mặc, sau đó anh tiếp tục nói:
“Xin lỗi vì đã khiến cô cảm thấy mình không được tôn trọng. Nhưng có một việc tôi muốn nói rõ để cô hiểu, tôi và chị dâu không hề có quan hệ bất chính gì hết.”
“Anh nói anh sẽ giải thích mà, nhưng tôi vẫn chưa thấy thuyết phục.” Nét mặt của Nghiên Tuyết càng lúc càng căng, cứ như thể sợi dây thừng sắp đứt đến nơi vậy.
“Hồi còn đi học, tôi và chị dâu có học chung một lớp, chúng tôi… cũng từng hẹn hò một khoảng thời gian. Vì ở lớp tôi hay bị người khác cô lập nhưng chỉ có mình chị dâu là quan tâm đến tôi.”
“Vậy tại sao cô ấy lại trở thành vợ của anh trai anh?”
“Vì chúng tôi đã chia tay ngay sau cái ngày cô ấy gặp anh trai tôi. Kể từ lúc đó tôi chẳng còn chút tình cảm nào với cô ấy nữa, cho đến khi cô ấy lấy anh trai tôi vào một năm trước thì tôi cũng chỉ coi cô ấy là chị dâu của mình mà thôi.”
Thì ra Kiều Ninh Nguyệt từng là người yêu cũ của Tư Khải, vậy lý do mà cô ấy chưa thể thay đổi cách xưng hô là do quen miệng hay là cố tình?
Dù sao thì Hà Nghiên Tuyết vẫn chưa thể tin chắc rằng giữa hai người họ đã hoàn toàn chẳng còn gì với nhau vì nếu đã từng yêu nhau thì chuyện còn tình cảm với nhau là bình thường. Cuộc hôn nhân này là cuộc hôn nhân được dàn xếp, được tạo ra với mục đích không hề tốt đẹp gì nên Hà Nghiên Tuyết cũng chẳng muốn đòi hỏi gì thêm ở Tư Khải.
Sau khi nghe những lời giải thích nửa đáng tin nửa đáng ngờ ấy, Hà Nghiên Tuyết chọn cách im lặng rồi đứng dậy rời đi. Trần Tư Khải nghĩ rằng cô vẫn còn nghi ngờ vì thế đã vội chạy theo, giữ lấy cổ tay cô rồi kéo lại.
“Nghiên Tuyết!”
Hà Nghiên Tuyết giật mình quay lại, cô khó hiểu hỏi lại:
“Anh làm cái gì vậy?”
Hai tay của Tư Khải di chuyển lên phía trên, giữ lấy bờ vai mảnh khảnh của Nghiên Tuyết. Ánh mắt anh lúc đó trông rất khó xử, cứ như thể đang lo sợ mà cũng có thể là buồn bã.
“Cô vẫn không tin tôi sao?”
“Chuyện anh từng yêu ai hoặc đang yêu ai tôi thật sự không muốn quan tâm tới, tôi chỉ lo ngại nếu là quan hệ chị dâu em chồng thì sẽ rất khó chấp nhận được mà thôi. Cái tôi cần là sự thật, anh giải thích xong rồi thì tôi còn biết nói gì thêm nữa?”
Gương mặt của Trần Tư Khải lúc này trông cứ tội tội, xem ra là anh đang lo lắng vì Hà Nghiên Tuyết không có tin tưởng mình. Tay anh siết chặt lấy vai của cô, giọng nói khẽ run:
“Tôi phải làm gì để cô có thể tin tưởng tôi đây?”
Hà Nghiên Tuyết lúng túng, cô gượng cười:
“Anh cần gì phải làm điều đó chứ?”
“Nhưng tôi không muốn cô cứ mãi nghi ngờ về tôi.”
Đến nước này Nghiên Tuyết cũng hết cách, cô đành phải nói:
“Được rồi tôi tin anh, vậy nên anh có thể buông tay ra được chưa?”
Trần Tư Khải mỉm cười trông hạnh phúc vô cùng, anh bất ngờ ôm lấy cô, vùi chặt vào trong lòng. Hà Nghiên Tuyết tròn mắt ngơ ngác, cô không ngờ chỉ với một câu nói thôi mà anh đã vui vẻ đến vậy. Xem ra những người đã từng bị tổn thương trong quá khứ khi tìm được một người quan tâm đến mình thì niềm hạnh phúc nhất của họ chính là có được sự tin tưởng từ đối phương.
Trần Tư Khải cũng vậy, anh không chỉ coi Nghiên Tuyết là vợ mình mà cô còn là người quan tâm đến anh trong khi xung quanh anh ai cũng xa lánh anh, căm ghét anh.
Hà Nghiên Tuyết rời khỏi văn phòng của chồng mình sau cái ôm bất ngờ đến nghẹt thở. Lúc đó cô đã vỗ về Tư Khải như cái cách vỗ về một đứa trẻ, nó giống như một lời động viên hi vọng suy nghĩ của anh sẽ trở nên tích cực hơn.
“Nghiên Tuyết đấy à!”
Đang rảo bước trên hành lang đột nhiên cô nghe thấy có ai đó gọi tên mình, quay lại thì mới biết đó chính là Trần phu nhân. Bà ấy gọi tên cô với giọng điệu ngọt ngào, và sau khi nhìn nụ cười nở trên môi của bà ấy thì Nghiên Tuyết bỗng cảm nhận được sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.
Văn phòng tổng giám đốc.
Trần phu nhân nổi tiếng là một người phụ nữ xinh đẹp lại tài giỏi nên được giữ chức tổng giám đốc của TRT cũng là lẽ thường tình.
“Phu nhân có chuyện gì muốn nói với con ạ?”
Trần phu nhân lại mỉm cười, bà ấy nhẹ nhàng nói:
“Sao lại xưng hô xa cách như thế? Con cũng là con dâu của ta mà.”
“Cái đó…”
Hà Nghiên Tuyết không biết nên xưng hô thế nào, chồng cô vẫn gọi bà ấy là phu nhân nên nếu cô có gọi bằng mẹ thì cũng không đúng cho lắm.
“Ép con gả cho Tư Khải chắc là con uất ức lắm nhỉ? Như con thấy đó, Tư Khải với ba nó không hề hòa thuận, ngay cả là với anh trai nó cũng chẳng có được sự quan tâm lẫn nhau. Ta biết con làm vợ Tư Khải sau này sẽ rất vất vả, vậy nên nếu cảm thấy khó khăn thì hãy đến tìm ta.”
Xem ra đã đến lúc con rối trong trò hôn nhân sắp đặt này được khởi động rồi, Trần phu nhân đang ra đề nghị với Nghiên Tuyết để nhằm biến cô thành người của mình và sau đó nắm quyền khống chế Trần Tư Khải. Âm mưu của bà ta rõ ràng quá, đến mức Nghiên Tuyết cũng cảm nhận được mùi ác ý.
“Không đâu ạ, được làm vợ của một người thông minh tài giỏi như Tư Khải là phước phận của con, xin phu nhân đừng nghĩ tiêu cực như vậy.”
Phản ứng của Nghiên Tuyết trái ngược hoàn toàn so với mong muốn của Trần phu nhân, vậy nên khi nghe cô trả lời, nụ cười thân thiện trên môi cũng dần tắt. Bà ấy bắt đầu hạ tông giọng, lời nói cũng chẳng khác gì một lời đe dọa.
“Cô là do tôi chọn, vì vậy tôi sẽ chẳng tốn nhiều công sức để loại bỏ cô. Nếu không biết điều, cô cũng sẽ giống như nó, thậm chí là còn nghiệt ngã hơn cả nó nữa.”
“Vậy phu nhân hãy nhìn xem người được phu nhân chọn sẽ làm gì khiến phu nhân thất vọng đi ạ. Chắc chắn phu nhân sẽ phải hối hận vì đã chọn con, nhưng dù sao thì con vẫn cảm ơn phu nhân rất nhiều.”