“Em nghĩ là con bé Nghiên Tuyết sẽ không chấp nhân cuộc hôn nhân này đâu anh.”
“Ai cho phép nó có quyền không chấp nhận, nếu nó không cưới thì nó không phải người nhà họ Hà.”
Đứng trên lầu, Nghiên Tuyết đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của ba mình và mẹ kế. Ban nãy khi phu nhân của Trần gia đến để bàn chuyện hôn sự là cô đã thấy không lành rồi, chỉ là cô không ngờ ba mình có thể nói ra những lời vô tình như vậy.
Hà Nghiên Tuyết lặng lẽ trở về phòng, kể từ lúc mẹ cô qua đời thì ba cô đã thay đổi, cho đến khi lấy vợ mới ông ấy hoàn toàn chán ghét cô. Nghiên Tuyết cũng rất muốn rời khỏi cái gia đình này nhưng người mà cô bị ép lấy nghe nói cũng là một thiếu gia bị ghẻ lạnh, không những thế còn xấu xí và kì lạ nữa.
“Mình chưa yêu ai mà đã phải lấy chồng, liệu có uổng phí tuổi xuân không?”
Đối với cuộc hôn nhân sắp đặt này, Hà Nghiên Tuyết thật chẳng muốn quan tâm. Tuy nhiên cô cũng có hơi lấn cấn, dù sao bản thân cũng trông xinh xắn, cô đã từng thắng cuộc thi hoa khôi ở trường đại học nhờ vẻ đẹp thanh thuần trong sáng của mình, hơn nữa cô còn là con gái của mĩ nhân nổi tiếng một thời vậy mà phải lấy một kẻ xấu xí, đúng là khó xử!
Cốc… cốc…
“Nghiên Tuyết, con có ở trong phòng không?”
Đang mải suy nghĩ về chồng tương lai, đột nhiên có người gõ cửa phòng cô rồi nói vọng vào.
Giọng nói này là của mẹ kế, nhưng có điều nghe nó lại ngọt ngào đến khó lòng mà quen.
“Có chuyện gì thế… dì?” Hà Nghiên Tuyết mở cửa ra, khuôn mặt có chút gượng gạo.
“Ban nãy phu nhân của nhà họ Trần có đến nhà ta, nói muốn kết thông gia với ba con. Bà ấy có đề cập đến đám cưới giữa con và nhị thiếu gia nhà họ Trần, dì muốn nói là…”
“Được thôi, cưới thì cưới, con sẽ lấy nhị thiếu gia nhà họ Trần.” Hà Nghiên Tuyết trả lời tỉnh bơ.
Mẹ kế của cô có hơi sốc trước câu trả lời nhanh gọn lẹ ấy. Bà ta đã nghĩ thuyết phục cô sẽ nhọc lắm nhưng không ngờ thay vì từ chối Nghiên Tuyết lại gật đầu chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Kể từ lúc ấy, người nhà bỗng đối xử với cô nhẹ nhàng tình cảm một cách khác thường, chắc là sắp đuổi được cô đi nên mới vui đến vậy.
Vài ngày sau.
Đám cưới giữa hai người con của nhà họ Trần và họ Hà được tổ chức.
Cũng giống như cái cách cầu hôn, đám cưới chỉ diễn ra một cách chóng vánh rồi kết thúc.
Mà điều đặc biệt nhất ở đám cưới ấy là Hà Nghiên Tuyết không thể thấy được mặt chồng của mình vì anh ta đeo mặt nạ trong suốt quá trình cử hành hôn lễ.
Biệt thự Kannadas.
Kannadas là tên của một vị kiến trúc sư đã thiết kế ra căn biệt thự có một không hai cho nhà họ Trần, một căn biệt thự khang trang lộng lẫy dù có tuổi đời đã lâu nhưng vẫn rất đẹp. Chục năm trước, Trần gia đã lấy luôn tên của vị kiến trúc sư đó để làm tên biệt thự nhằm cảm ơn người đã thiết kế ra biệt thự tuyệt vời này.
Sau đám cưới, Hà Nghiên Tuyết đã chính thức trở thành người của Trần gia nhưng cô lại chẳng gặp ai trong nhà kể cả chồng của mình. Hà Nghiên Tuyết kéo theo chiếc vali nặng trĩu vào trong Kannadas nhưng chẳng có lấy một người ra giúp cô, cứ như thể họ coi cô là vô hình vậy.
“Cho hỏi phòng tân hôn của tôi nằm ở chỗ nào vậy?” Hà Nghiên Tuyết giữ tay một cô người hầu lại sau đó hỏi cô ta.
“Phòng của nhị thiếu nằm ở cuối hành lang tầng hai.”
“Hả?”
“Cô không nghe rõ sao? Phòng tân hôn của nhị thiếu phu nhân nằm ở cuối hành lang tầng hai.”
“À, ờm, cảm ơn cô.”
Lý do mà Nghiên Tuyết bất ngờ không phải vì cô chưa nghe rõ mà cô bị sốc trước thái độ của người hầu. Xem ra lời đồn chính là thật, làm vợ của thiếu gia bị ghẻ lạnh đúng là nhân đôi sát thương mà, ở nhà cô bị ghẻ lạnh còn chưa đủ hay sao?
Bước vào phòng tân hôn, điều làm Hà Nghiên Tuyết cảm thấy dễ chịu nhất chính là sự bố trí của căn phòng. Tuy nó không có lớn hơn phòng cũ của cô là bao nhưng cảm giác rất thoải mái, nó còn phảng phất một mùi hương dễ chịu nữa.
Phịch!
“Trời đất, mệt ơi là mệt. Cứ tưởng lấy chồng thoát khỏi căn nhà kia là sẽ êm đẹp nhưng ai mà ngờ căn nhà này còn ảm đạm hơn thế nữa, thật thất vọng!”
Hà Nghiên Tuyết nằm dài lên giường, cô mệt đến nỗi tay chân muốn rụng rời. Sau khi than thở, cô nằm yên lặng một lát rồi lăn quay ra ngủ lúc nào không hay, đến khi tỉnh dậy thì bất ngờ thấy một người đàn ông đang lục tung vali của cô lên.
“Này, anh làm cái trò gì thế?” Hà Nghiên Tuyết hốt hoảng bật dậy.
Người đàn ông đó không trả lời mà tiếp tục làm việc mình đang làm, thật ra anh chính là Trần Tư Khải - chồng của cô nhưng vì mới ngủ dậy nên cô mới chẳng nhận ra, hơn nữa anh lại đang quay mặt đi giúp cô treo quần áo vào tủ.
Hà Nghiên Tuyết nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tư Khải, cảm thấy thân hình này thật quen mắt, cô hỏi lại:
“Anh là người hầu đấy à? Sao Kannadas lại có hầu nam thế nhỉ?”
Trần Tư Khải từ từ quay mặt lại, anh nhẹ giọng đáp:
“Không, tôi là chồng cô.”
Hà Nghiên Tuyết há hốc miệng kinh ngạc, lúc đầu cô còn không tin nhưng khi nhìn thấy chiếc mặt nạ nửa mặt chỉ lộ ra khuân miệng và một bên mắt thì cô mới tin đây chính là chồng mình.
“Anh… anh là Trần Tư Khải sao?”
Trong hôn lễ, Trần Tư Khải đeo mặt nạ cả mặt nên cô mới không hình dung được khuôn mặt anh trông ra sao, nhưng giờ thì khác, dù chỉ là một nửa mặt nhưng cô thấy người này đâu có xấu xí.
“Phải, là tôi.”
Hà Nghiên Tuyết nhảy xuống giường giằng lấy quần áo của mình, cô nói:
“Những việc này bảo người hầu làm là được mà, anh làm làm cái gì?”
“Sẽ không có ai làm giúp cô đâu.”
“Tại sao? Anh là nhị thiếu gia, còn tôi là nhị thiếu phu nhân cơ mà.”
Trần Tư Khải nghiêm túc nhìn cô, dáng vẻ đó của anh trông cũng khá hấp dẫn, chỉ là việc đeo mặt nạ khiến anh có chút kì lạ trong mắt những người khác. Nếu xét về chiều cao, Trần Tư Khải cũng phải cao 1m88 vì Hà Nghiên Tuyết cao 1m65 mà, sự chênh lệch này cũng đẹp đó chứ.
“Nhị thiếu gia chỉ là một cái chức danh mà thôi, bởi vì tôi là con riêng của ba nên không là gì trong căn nhà này cả. Cô cũng thế, nhị thiếu phu nhân cũng chỉ là chức danh, làm vợ của tôi thì cũng giống như tôi, cô sẽ chẳng được ai coi trọng kể cả người hầu.”
Nghe tới đây Hà Nghiên Tuyết như chết lặng, vậy ra Trần Tư Khải cũng giống cô nhỉ, chỉ khác ở chỗ anh là con riêng còn cô là con của chính thất, ấy vậy mà cả hai người họ đều bị ghẻ lạnh như nhau.
“Vậy thì tôi cũng giống anh, ở nhà tôi cũng không được ba yêu quý, mẹ kế thì ghét tôi ra mặt, nói chung là căn nhà đó khiến tôi ngột ngạt vô cùng.”
Không khí đang trở nên nặng trĩu thì bỗng dưng Trần Tư Khải cầm áσ ɭóŧ của Hà Nghiên Tuyết lên, cô đỏ mặt cướp lấy nó từ tay anh rồi hét lớn:
“Đừng tùy tiện động vào đồ lót của con gái!”
“Cô mặc E cup sao?”
“Hả? À, ừ… Cái gì? Sao anh biết?”
Trong khi Hà Nghiên Tuyết ngại đến mức mặt đỏ như trái cà chua thì Trần Tư Khải lại vô cùng điềm tĩnh, anh đáp:
“Chỉ cần nhìn qua là tôi biết, tôi còn biết được số đo ba vòng của cô, chiều cao của cô nữa, còn cân nặng thì tôi có thể ước chừng được nếu tôi bế cô lên.”
Trần Tư Khải rõ là đang thể hiện sự thông minh nhanh nhạy của bản thân nhưng trong mắt Nghiên Tuyết anh chẳng khác gì tên biếи ŧɦái.
“Anh giỏi quá ha nhị thiếu gia, đã có ai nói anh giống tên biếи ŧɦái kì dị chưa vậy?”
“Từ hồi còn nhỏ, tôi đã bị người ta gọi là thằng nghiệt súc, thằng đáng chết… cho nên nếu có ai gọi tôi như cô nói thì tôi cũng coi đó là điều bình thường thôi.”
Hà Nghiên Tuyết đột nhiên cảm thấy có lỗi, cô cắn môi lí nhí nói:
“Xin lỗi.”
“Không sao đâu, tôi quen rồi.”
Ẩn sau nụ cười kia chắc quá khứ của anh phải đau buồn lắm, Hà Nghiên Tuyết cảm nhận được điều đó vì nãy giờ nói chuyện cô thấy anh rất nhẹ nhàng và lãnh đạm.
“Nghiên Tuyết.”
“Sao thế?”
“Tên cô là Hà Nghiên Tuyết phải không?”
“Đúng vậy.”
Hà Nghiên Tuyết nhìn thẳng vào đôi mắt của Trần Tư Khải, cô cảm thấy không chút áp lực nào mà ngược lại còn thấy thoải mái, an tâm vô cùng.
“Tôi thật sự không muốn ép cô phải làm vợ của tôi, nếu cô cảm thấy không thích thì có thể yêu cầu ly hôn. Mục đích của cuộc hôn nhân này không hề tốt đẹp, cả hai chúng ta chỉ đang bị lợi dụng mà thôi.”
“Tôi biết điều đó.”
“Vậy tại sao cô lại đồng ý lấy tôi chứ?”
“Vì tôi thích thế! Không được sao? Có gì mà phải sợ chứ? Tôi sẽ khiến những người sắp đặt cuộc hôn nhân này phải hối hận vì đã để chúng ta trở thành vợ chồng.”