Làng Âm Dương

Chương 22

Xuân Hạc lái xe chở Minh Thư về nhà của trưởng làng Xuân Bá, đến nơi hai người xuống xe Minh Thư bước vào trong nhà lễ phép chào hỏi.

"Con chào ba, con chào bác con với anh Xuân Hạc mới đi chùa về ạ!"

Xuân Bá tươi cười nói:

"Vào trong nhà ngồi chơi đi con, để bác dọn cơm lên ăn trưa!"

Minh Thư lắc đầu nói:

"Dạ thôi bác ngồi ở đây uống trà với ba con đi ạ! Để con đi dọn cơm được rồi, mấy việc nhỏ này phải để con gái làm chứ!"

Xuân Bá hài lòng gật đầu:

"Được được, đứa trẻ này thật là hiểu chuyện!"

Minh Thư cười hì hì rồi cô nhanh nhảu đi xuống bếp dọn đồ ăn trưa lên mâm rồi bưng ra bàn ăn, Xuân Hạc vừa cất xe xong thì cũng xuống bếp phụ cô dọn bát đũa ra ăn cơm luôn. Bốn người ngồi ăn trưa quây quần bên nhau trong không khí náo nhiệt của ngày tết, mùa xuân trăm hoa đua nở chim hót líu lo ánh nắng chói chang của mặt trời càng khiến không khí tết trở nên rộn ràng hơn.

Ăn cơm xong Minh Thư dọn dẹp bát đũa rồi cô đi rửa bát, Xuân Hạc thì quét nhà lau nhà, Xuân Bá và Minh Khang thì ngồi uống trà trò chuyện. Sau khi làm xong hết việc Minh Thư xin phép được đi về nhà sớm.

"Con xin phép ba và bác cho con về nhà sớm ạ!"

Xuân Bá ngạc nhiên hỏi:

"Sao về sớm vậy con? Ở lại đây lát nữa đi ra miếu thắp nhang với Xuân Hạc nè!"

Minh Thư khó hiểu:

"Sao ạ? Ở đây còn có miếu nữa ư? Miếu thờ ai vậy ạ?"

Xuân Bá nhấp trà nói:

"Con cứ hỏi Xuân Hạc đi là biết! À mà hai đứa cũng nên đến đó tham quan đi, dù sao cũng đã yên bình được một năm rồi mà!"

Minh Thư ngơ ngác:

"Chuyện này là sao vậy ạ?"

Xuân Bá bĩu môi:

"Con trai mau dẫn em nó đến miếu chơi rồi kể sự tích ngôi miếu đó cho con bé nó nghe đi, chắc con bé mới ở quê cùng với ông bà lên nên nó chưa biết sự tích ngôi miếu làng ta!"

Xuân Hạc đỏ mặt:

"Ơ dạ? Con phải dẫn em ấy đi nữa ạ?"

Xuân Bá cười nham hiểm:

"Chứ sao nữa, con không thích à?"

Xuân Hạc lắc đầu lia lịa:

"Đâu có, con thích mà! Minh Thư đi thôi em, để anh dẫn em đi tham quan ngôi miếu làng anh!"

Minh Thư ngơ ngác cũng leo lên xe Xuân Hạc đi đến ngôi miếu đó, đến nơi Xuân Hạc cất xe ở một góc sân rồi dẫn cô đi đến chánh điện. Minh Thư đi ngang qua cây cổ thụ cao to bóng râm mát rượi che cả cái sân, cô đứng ở đó nhìn chằm chằm vào cây cổ thụ một cách lạnh lùng. Khóe môi cô khẽ nhếch lên.

"Ồ! Ở đây cũng có một con thụ yêu nữa à!"

Cây cổ thụ bất ngờ run rẫy lá rụng rơi đầy hết cả sân, Xuân Hạc thấy ngạc nhiên.

"Ủa trời không có gió sao lá cây lại rụng nhiều như thế nhỉ?"

Minh Thư cười nhẹ nói:

"Chắc cây này già rồi nên lá rụng ấy mà, haha không có gì đâu!"

Xuân Hạc thấy có gì đó không đúng lắm nhưng Minh Thư đã nói như vậy thì thôi, cậu cũng không quan tâm đến nữa cậu dẫn Minh Thư đi vào chánh điện. Vừa vào đến chánh điện thì thấy một ngọn núi nhỏ có quy thổ ở trên đỉnh núi, Minh Thư cười nhạt.

"Ở đây lại có phong ấn à? Thật làm người ta thú vị đấy!"

Xuân Hạc tươi cười giới thiệu với cô về ngôi miếu này, cậu chỉ tay về phía ngọn núi nhỏ có quy thổ ở đỉnh núi rồi cười rạng rỡ nói.

"Em có thấy ngọn núi đó không? Đó là phong ấn nữ quỷ la sát có đạo hạnh 100 năm á!"

Minh Thư ngạc nhiên:

"Ồ còn có chuyện này nữa à?"

Xuân Hạc gật đầu ôn tồn giải thích:

"Đúng vậy, để anh kể cho em nghe sự tích ngôi miếu này! Vào khoảng 100 năm trước có một cô gái tên là Yến Loan, vào ngày cưới thì chồng tên là Nguyên Khoa đột nhiên bị ba mẹ cô đâm chết. Sau đó chẳng hiểu vì lý do gì mà ba mẹ Yến Loan cũng tự tử chết luôn, Yến Loan quá buồn vì cái chết của chồng và ba mẹ nên cô ấy cũng tự sát. Mà ghê nhất là trước khi cô ấy tự sát thì cô ta đã ở bên cạnh xác chết của Nguyên Khoa được ba ngày, Yến Loan thắp rất nhiều l*иg đèn màu đỏ để cầu mong có thể cứu sống chồng mình. Nhưng cái đó chỉ là vớ vẩn thôi làm gì có chuyện thắp l*иg đèn thì người chết có thể sống dậy chứ, Yến Loan quá tuyệt vọng và tự tử.

Chuyện chưa dừng ở đó cô ta chết đi đã hóa thành lệ quỷ chuyên đi đốt l*иg đèn vào mỗi đêm rằm, mà đặc biệt là nhà ai có con trai từ độ tuổi 22 sẽ là người mà cô ta chọn trúng. Cứ đến mười hai giờ đêm là sẽ tổ chức lễ đám cưới ma giữa người sống và người chết, đám cưới ngay cạnh quan tài của Yến Loan. Nhưng những người đã làm lễ đám cưới ma ở đó chẳng có ai sống sót quay về cả, ôi nhớ lại còn cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Anh cũng từng là nạn nhân của nữ quỷ đó, cũng suýt chết từ tay của cô ta nhưng không hiểu lý do gì mà cô ta lại không gϊếŧ chết anh ngay đêm đó.

Yến Loan từng là lệ quỷ nhưng vì cô ta gϊếŧ quá nhiều người, đạo hạnh cực kỳ cao và cô ta đã trở thành quỷ la sát. Không có một pháp sư nào có đủ cao tay ấn để trừng trị nữ quỷ đó cả, cũng may nhờ có pháp sư Mộc Khải từ bi độ lượng đã giúp dân làng phong ấn nữ quỷ ngay tại ngôi miếu này. Nhưng đạo hạnh của pháp sư Mộc Khải cũng còn yếu nên chỉ có thể phong ấn tạm thời 2 năm thôi, hai năm sau có lẽ phong ấn sẽ yếu đi và nữ quỷ đó sẽ thoát được ra ngoài và lại đi hãm hại người dân tiếp. Ôi càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu mà, cô ta cứ đi tìm chồng của mình nhưng chồng cô ta đã chết từ 100 năm trước rồi. Sao có thể đi tìm được nữa chứ, đúng là nực cười mà!"

Minh Thư nghe Xuân Hạc kể xong thì khuôn mặt của cô bỗng chốc trở nên u ám xám xịt, tay cô xiết chặt lại thành nắm đấm cô nhìn chằm chằm vào ngọn núi phong ấn quỷ la sát. Khuôn mặt toát lên sự lạnh lẽo, Xuân Hạc thấy cô im lặng thì cậu lay lay cánh tay cô làm cho cô bừng chợt tỉnh.

"Minh Thư, Minh Thư em làm sao vậy?"

"Hả? Em đâu có bị làm sao đâu! Em ổn mà, hihi!"

Xuân Hạc gãi gãi đầu:

"À tại anh thấy em im lặng quá nên anh hỏi em thôi!"

Minh Thư cười nhẹ:

"Chắc do em quá chú tâm đến chuyện anh kể nên không để ý ấy mà, hay là anh ra ngoài quán tạp hóa mua cho em chai nước được không?"

Xuân Hạc cười tươi:

"Em khát nước rồi hả? Vậy em ngồi ở đây đợi anh một lát đừng đi lung tung, anh đi mua nước rồi quay về liền!"

"Dạ!"

Xuân Hạc lấy xe máy chạy ra quán tạp hóa mua nước, mà quán tạp hóa cách ngôi miếu này một đoạn đường khá xa cỡ 15 phút. Minh Thư thấy Xuân Hạc đã đi xa thì cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ngọn núi phong ấn quỷ la sát, khóe môi cô khẽ nhếch lên.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ Yến Loan!"

Minh Thư cười đến toác miệng:

"Hahaha...mày vẫn còn chờ anh ấy đến hay sao? Đúng là nực cười, nếu không phải tại mày thì anh ấy có lẽ sẽ không chết! Tất cả là tại mày hết đó, tao sẽ không để mày gặp được Nguyên Khoa đâu!"

Yến Loan ở trong phong ấn nghe được tiếng của một người con gái đang nói về mình, cô giãy giụa như muốn thoát khỏi phong ấn để đi ra nhìn xem đứa nào có lá gan lớn như vậy. Nhưng phong ấn này quá mạnh làm cô không thể thoát ra ngoài, cô chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà chờ đợi thôi. Chỉ cần một năm nữa là cô sẽ được giải thoát ra ngoài rồi, đến lúc đó cô sẽ rạch mặt con nhỏ đó dám cười nhạo cô. Yến Loan tức giận đùng đùng nhưng không làm gì được, ngọn núi rung lắc dữ dội nhưng cũng không thể sập xuống được.

Minh Thư trợn mắt lên cười lớn:

"Hahaha...tiện nhân ngu ngốc, đến mức này rồi mày còn dám giãy giụa sao?"

Yến Loan tức đến điên người nhưng cô không thể nào thoát ra khỏi phong ấn được, cô chỉ biết tức giận chứ không thể làm gì được con nhỏ ở ngoài kia. Nếu như cô thoát được ra ngoài cô sẽ gϊếŧ chết con nhỏ dám cười vào mặt cô đầu tiên, mối thù này cô sẽ ghi nhớ nhất định sẽ có ngày cô tính sổ lên đầu con nhỏ đó.

Minh Thư cười khinh bỉ:

"Mày tưởng chỉ có pháp sư Mộc Khải thối tha đó có năng lực phong ấn mày thôi hả? Hahaha, thật ngu ngốc! Cái lão già thối đó chả là cái đinh gì ở trong mắt tao cả, nếu ông ta còn xía mũi vào chuyện của tao thì tao sẽ gϊếŧ chết lão già khốn kiếp đó luôn!"

Minh Thư nói xong thì cô vẽ ra một lá phù cổ xưa rồi đọc chú, dán lêи đỉиɦ đầu ngọn núi bên cạnh quy thổ. Phong ấn ngày càng chắc chắn hơn và mạnh hơn khiến Yến Loan đau đớn, lá bùa của Minh Thư mạnh gấp mười lần quy thổ của Mộc Khải. Cô khai triển lá bùa hỏa để thiêu đốt đạo hạnh của Yến Loan, khiến cho Yến Loan vô cùng đau đớn.

"Á á á con nhỏ điên chết tiệt kia mau dừng tay lại!"

Tiếng la thất thanh của Yến Loan phát ra từ trong phong ấn, chỉ có Minh Thư mới có thể nghe được tiếng la đó thôi. Cô mỉm cười lạnh lùng.

"Tao sẽ thiêu đốt tu vi của mày một nửa cho mày xuống cấp lệ quỷ luôn, để xem mày còn dám đấu với tao nữa không Yến Loan!"

Yến Loan đau đớn cơ thể của cô quằn quại bò lê bò lết như bị lửa thiêu đốt vậy, ánh mắt cô long lên sòng sọc đỏ rực. Người của cô bốc lên khói đen nghi ngút cô đau đớn ôm toàn thân lăn qua lăn lại không làm gì được, vì phong ấn này đã hạn chế tu vi của cô khiến cô không thể khai triển phép thuật. Minh Thư mỉm cười nhếch mép, cùng lúc đó Xuân Hạc mới đi mua nước về nhìn thấy Minh Thư đang đứng khoanh tay mỉm cười đắc ý. Nhìn chằm chằm vào ngọn núi với khuôn mặt hả hê, Xuân Hạc ngạc nhiên hỏi.

"Minh Thư em đang cười gì thế?"