Làng Âm Dương

Chương 5

Xuân Hạc nghe xong cảm động muốn khóc, cậu khóc nức nở.

"Huhuhu, cháu nhớ ông bà lắm! Cảm ơn ông bà đã cứu cháu một mạng!"

Ông bà nội mỉm cười hiền từ đưa cho cậu một tấm danh thϊếp.

"Đây là danh thϊếp của vị pháp sư đó, cháu mau quay về làng rồi liên hệ vị pháp sư này đến cứu dân làng!"

"Vâng, cháu biết rồi ạ!"

Nói xong ông bà mỉm cười xoa đầu cậu rồi từ từ biến mất trong không khí, ngôi nhà đang sang trọng từ từ biến thành ngôi nhà âm u đáng sợ. Ngôi nhà không còn sạch sẽ nữa mà thay vào đó là bụi bẩn đã bám từ lâu, đèn điện đã tắt vì không đóng tiền điện nữa nên đã bị cúp điện từ lâu rồi. Xuân Hạc ôm di ảnh của ông bà bỏ vào vali, rồi cậu xách hành lý lên đường quay về làng.

Ngồi trên xe khách quay về làng, cậu lấy tấm danh thϊếp ra gọi điện cho pháp sư Du Hải.

"Alo!"

"Alo, có phải là pháp sư trừ tà Du Hải không ạ?"

"Đúng rồi! Cậu là ai? Tìm tôi có việc gì?"

"Tôi là Xuân Hạc, dân làng của tôi đang gặp nguy hiểm! Nên tôi gọi điện nhờ thầy giúp, giá cả thương lượng!"

Đầu dây bên kia trả lời:

"Được, nói địa chỉ cụ thể ra tôi sẽ đến đó trong chiều nay!"

Xuân Hạc vui mừng cậu đọc địa chỉ:

"Làng Hành Sơn ở dãy núi phía bắc núi Hành Sơn!"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc sau rồi mới nói:

"E hèm...sao lại là cái làng đó chứ! Thật phiền phức mà, haizz coi như cậu có duyên mới có danh thϊếp của tôi để gọi. Nên tôi sẽ giúp đỡ làng của cậu lần này...nhưng mà tôi không chắc sẽ trị được con quỷ đó đâu!"

Xuân Hạc như cá gặp nước:

"Không sao đâu, dân làng của chúng tôi xin đội ơn thầy!"

Đầu dây bên kia trả lời:

"Được rồi, khoảng 5 giờ chiều tôi sẽ đến nơi! Đây là những đồ vật cần thiết, dân làng mấy người nhớ phải chuẩn bị đầy đủ trước khi tôi đến đó!"

Nói xong pháp sư Du Hải gửi tin nhắn những đồ vật cần mua cho Xuân Hạc, cậu ghi chép cẩn thận vào một quyển sổ tay. Về đến nhà, cậu nhìn thấy ba của mình đã trở nên gầy gò xanh xao thiếu sức sống. Xuân Hạc đau lòng lắm, cậu chạy lại hỏi han.

"Ba ơi, con về rồi! Mấy ngày nay ba sống có khỏe không? Sao nhìn ba tiều tụy vậy?"

Xuân Bá nhìn thấy con trai mình đã về bình an thì ông vừa lo vừa giận

"Cái thằng này, sao dám quay về đây?"

Xuân Hạc khóc nức nở lấy di ảnh của ông bà từ trong vali ra đưa cho Xuân Bá xem.

"Ông bà...hức hức...ông bà đã mất rồi!"

Xuân Bá nhìn di ảnh ông bà nội xong ông ta ngã quỵ xuống đất.

"Không...ba quên mất là ông bà đã ra đi khoảng vài tuần trước, tiếc là ba không có mặt để đưa ông bà đi chôn cất, là do ba bất hiếu. Mấy cô chú của con làm đám tang rồi chôn cất ông bà, mà đến giờ ba vẫn chưa đến thăm mộ. Haizz ba đúng là đứa con bất hiếu mà, mau đặt di ảnh của ông bà con lên bàn thờ này. Rồi đi ra chợ mua hương hoa, trái cây, bát nhang về để ba thờ ông bà nội của con!"

Xuân Hạc nghe lời ba đi ra chợ mua những đồ đạc cần thiết về thờ ông bà, cậu cũng không quên mua những thứ mà pháp sư Du Hải đã dặn. Mua xong cậu đem về nhà, đặt di ảnh lên bàn thờ, châm nước, bát nhang, hoa quả, rồi thắp 3 nén nhang tỏ lòng thành kính.

"Cảm ơn ông bà đã giúp cháu!"

Xuân Bá thắp nén nhang xong thì khóc nức nở, cậu biết bây giờ ba cậu rất đau lòng nên cậu bước đến an ủi.

"Không sao đâu ba, mọi việc đã qua rồi! Ba cũng đừng tự trách mình nữa!"

Xuân Bá ôm con trai vào lòng khóc to hơn.

"Ba khóc là vì tối nay con quỷ đó sẽ tìm đến con, ba thực sự rất muốn bảo vệ con. Ba đã cố đưa con đi xa khỏi làng rồi, nhưng con lại còn dám quay về!"

Xuân Hạc ôm ba vỗ về:

"Không sao đâu ba, ông bà có đưa danh thϊếp của pháp sư trừ tà Du Hải đến giúp dân làng của mình rồi. Nên ba yên tâm đừng lo lắng quá, con đã liên hệ với pháp sư đó rồi, khoảng 5 giờ chiều nay pháp sư đó sẽ đến đây!"

Xuân Bá như trút khỏi được gánh nặng trên vai, ông thở phào nhẹ nhõm rút ra một điếu thuốc để hút cho bình tĩnh lại.

"Có lẽ dân làng đã biết được con là người được nữ quỷ đó chọn rồi!"

Xuân Hạc cười nói:

"Ba yên tâm đi, con đã mua xong hết những thứ mà vị pháp sư đó đã liệt kê ra danh sách. Giờ chỉ cần đợi pháp sư đó đến nữa là xong!"

Xuân Bá hút thuốc nhả khói phì phèo:

"Hầy, xem ra lần này phải nhờ pháp sư ra tay tiêu diệt con quỷ đó rồi! Không thể để nó làm hại dân làng được nữa, mỗi ngày người dân đều sống trong lo sợ vì con quỷ này lộng hành. Đã đến lúc phải xử lý sạch sẽ gọn gàng, chấm dứt mọi chuyện từ đây!"

Giờ lành đã điểm, 5 giờ chiều, đúng như lời hẹn pháp sư trừ tà Du Hải đã đến làng Hành Sơn. Mọi người dân trong làng đều tập hợp có mặt đầy đủ để hóng hớt, trưởng làng Xuân Bá bước ra đón chào pháp sư rồi giới thiệu trước dân làng.

"Tôi xin giới thiệu đây là pháp sư trừ tà Du Hải do đích thân thằng con Xuân Hạc của tôi mời đến, để giúp dân làng thoát khỏi ma quỷ quấy phá!"

Thẩm Vân bước ra rồi nói:

"Hừ, giờ đến lượt con trai ông nên ông mới giúp dân làng chứ gì? Trước giờ ông đều làm ngơ, nay ông lại tự dưng giúp đỡ tôi thấy thật ngạc nhiên đó!"

Trưởng làng Xuân Bá hét lên:

"Thẩm Vân bà im đi, nếu không phải con tôi thì tôi cũng sẽ giúp dân làng thôi! Bây giờ con trai tôi tìm được pháp sư trừ tà về thì cũng là công lao của nó, mắc mớ gì tới lượt bà nói công kích con tôi?"

Thẩm Vân cười khinh bỉ:

"Vậy sao lúc con tôi bị nữ quỷ đó chọn, ông không giúp nó? Giờ đến lượt con ông, cái là ông xoắn đít đi tìm thầy đến giúp? Ông chẳng xem mạng người ra gì cả!"

Trưởng làng Xuân Bá chỉ tay vào mặt bà ta:

"Thẩm Vân, bà quá đáng lắm rồi! Tôi là trưởng làng mới nhậm chức có vài năm đổ lại thôi, tôi còn chưa có những chính sách tốt để giúp đỡ người dân. Nhưng không phải tôi đang cải thiện lên từng ngày hay sao? Bà không đổ lỗi cho những người trưởng làng trước, mà bà chỉ chăm chăm đổ thừa cho kẻ tay ướt chân ráo mới nhậm chức như tôi à?"

Thẩm Vân cười nhếp mép:

"Chỉ có con trai ông gặp chuyện thì ông mới giúp người dân thôi, còn con trai tôi gặp chuyện thì ông nhắm mắt làm ngơ! Mặc kệ sống chết của nó, ông là một con người lòng dạ độc ác chỉ biết nghĩ đến bản thân mình!"

Xuân Hạc hét lên:

"Thôi đủ rồi, mấy người im hết đi! Thẩm Vân, dì lớn rồi nên ăn nói đàng hoàng lại một chút! Tại sao những người khác mất con trai người ta không trút giận, chửi mắng trưởng làng giống như dì? Dì có bao giờ suy nghĩ không? Nếu như dì không hy sinh con trai dì thì dân làng này sẽ gặp họa, bây giờ ba tôi cũng thế. Ba tôi mặc dù muốn bảo vệ tôi đưa tôi đi thật xa nơi này, nhưng tôi vẫn quay lại vì yêu thương dân làng sợ nơi này sẽ gặp họa. Tôi mới mời pháp sư trừ tà về giúp dân làng, để sau này không có ai phải chết oan uổng nữa! Nếu dì sống ích kỷ muốn tôi chết như thế, thì sau này cái làng này sẽ còn có nhiều người vô tội khác phải chết dưới tay nữ quỷ đó. Dì muốn như thế sao?"

Thẩm Vân nghe nói xong thì bà ta cười độc ác:

"Hahaha...tại sao lúc con trai tôi bị nữ quỷ đó chọn, các người không mời pháp sư tới? Các người để con tôi chết thảm như thế, bây giờ đến lượt các người bị chọn thì các người lại sợ hãi quắn đít lên để đi tìm pháp sư cầu cứu? Hahaha...thật nực cười"