Ma Vương

Chương 43: Cố sự


“Ông nội?” Người đàn ông họ Dương nhướng mày, quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Xác nhận một chút, ông nội tiếng địa phương là có ý gì…?”

Không đợi người phụ nữ mặc mặc đồng phục màu đen phía sau kịp trả lời, Kế Hoan đã nói:

"Ông nội... ở chỗ của chúng tôi... có nghĩa là ông nội."

"Người lúc nãy... bị ông nhốt vào l*иg... bị buộc tội bởi những tội danh không chính đáng... cố kéo ông ấy đi... là ông của tôi."

Thanh âm rách nát như vỡ bễ, Kế Hoan nói đứt quãng.

Thanh âm của anh không lớn, nhưng xung quanh lúc này yên tĩnh không tiếng động, mọi người có mặt đều nghe thấy rõ ràng.

Nhiều người mãi sau mới nhận ra: Không biết từ khi nào, con ma vật đập l*иg nãy giờ đã ngừng làm ầm ĩ, móng vuốt của nó bấu chặt vào lan can kim loại của chiếc l*иg, lặng lẽ đứng sau lưng cậu bé.

Bị thiếu niên che ở phía sau.

"Một mình ông nuôi chị gái và tôi... ông nội tôi không ăn thịt đã mười lăm năm rồi. Vậy nên... ma vật ăn thịt liên tiếp hai mươi người không thể nào là ông nội tôi được." Ánh mắt không chút sợ hãi, Kế Hoan nhìn thẳng đối phương.

"Mười lăm năm không ăn thịt. Mỗi ngày ông ấy chỉ ăn rau và cơm. Sau khi tôi đi học, cơm và rau ông ấy ăn đều bị nôn ra. Mười lăm năm nay, ông nội tôi ngày nào cũng sống như vậy. Nhìn ông ấy đi, nhìn kỹ ông ấy đi, đã gầy và mù rồi... đã là một ông già sắp chết rồi!"

"Khoan——" Kế Hoan còn muốn nói tiếp, người đối diện đột nhiên lên tiếng.

"Mười lăm năm không ăn thịt, chỉ ăn rau cùng cơm. Ha ha, đây là có ý gì? Chỉ có thể là vì tiểu tử cậu thịt không ngon, lão quái vật này không thích, lười ăn." Giọng nói lạnh lùng, nồng đậm ý mỉa mai.

"Ngươi ——" Hai mắt mở to, trong đôi mắt đen nhánh của Kế Hoan bừng lên lửa giận. Tuy nhiên, không cho anh cơ hội để nói, người đàn ông họ Dương tiếp tục.

"Bất quá, đối với lão quái vật mà nói, thịt cậu tuy rằng không ngon, nhưng mà. . . " Khóe miệng nhếch lên một vòng cung, nhìn chằm chằm Kế Hoan:

"Ba mẹ của cậu-"

"Rống ——————————" Một tiếng rống to vang lên sau lưng Kế Hoan, cùng với âm thanh trầm đυ.c khi cơ thể đập mạnh vào l*иg kim loại, con ma vật sừng dê vốn yên lặng đứng sau lưng Kế Hoan đột nhiên nổi điên hét lên.

Nó đâm mạnh đến nỗi lớp vảy xương màu trắng xám trên người vỡ vụn, bong ra khỏi cơ thể.

"Ông nội! Đừng đυ.ng mà ! Đừng đυ.ng mà!" Không còn quan tâm đến việc đối đầu với những người khác, Kế Hoan quay người lại, những người lính xung quanh chưa kịp ngăn cản, anh đã vươn tay vào trong l*иg, cố gắng dùng sức mình để ngăn chặn hành động hung bạo của con ma vật.

Nhìn một màn này, khóe miệng người nọ càng lúc càng rộng, không để ý đến động tác to lớn của ma vật trong l*иg, hắn chậm rãi tiến lên một bước, nói xong lời còn chưa nói xong:

"Đối với con ma vật này, thịt của cậu không ngon, nhưng thịt của cha mẹ cậu thì lại rất ngon đấy."

"Mười lăm năm trước, nạn nhân thứ ba và thứ tư vừa vặn lại là cha mẹ của cậu."

Khóe miệng nhếch lên đến cực điểm, nụ cười châm chọc pha lẫn ác ý!

Kế Hoan sửng sốt.

Con ma vật có sừng trong l*иg cũng sững sờ.

Động tác vừa rồi tựa hồ chỉ là ảo giác, trong viện nháy mắt trở nên yên lặng.

“Ông. . . Ông nói cái gì?” Kế Hoan chậm rãi quay đầu lại, đôi tay phủ lên vảy xương màu xám trắng.

“Ha ha.” Người đàn ông họ Dương cười cười, giơ tay trái lên, lộ ra tờ giấy trắng bên trên: “Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, thuộc hạ của ta đã đi kiểm tra tư liệu rồi, xem ta phát hiện được cái gì ——”

"Hai trong số các nạn nhân trong vụ án mười lăm năm trước chính là cha mẹ của cậu đấy~"

“Không thể nào, cha mẹ tôi qua đời vì tai nạn xe cộ.” Hai tay ôm chặt đôi bàn tay lạnh lẽo của ông nội, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, sắc mặt Kế Hoan từng chút tái nhợt.

"Đúng là họ đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, nhưng thủ phạm là con ma vật cậu đang ôm trong tay đấy. Trên đường chạy trốn khỏi truy bắt, nó đã đâm vào một chiếc xe hơi và gây ra các vụ tai nạn giao thông liên hoàn. Thật đáng tiếc. Chiếc xe gặp nạn lại là của bố mẹ cậu, khi bọn ta đến nơi, nó đã ăn được một nửa cơ thể nạn nhân rồi."

Chiếc xe bị lật ngửa, hai đứa trẻ còn sống ngồi ở ghế sau xe ô tô, máu... nhỏ giọt từ trên cao.

Chất lỏng nóng bỏng từng giọt từng giọt chảy xuống.

Theo thời gian, chất lỏng trở nên sền sệt, biến thành tiếng tí tách...tích...tích...tách... lạnh băng.

Cho đến khi không còn gì để nhỏ xuống nữa.

Máu đông lại.

Cũng có thể là bị hút khô rồi.

Khi cảnh sát tìm thấy chiếc xe bị tai nạn ở đường sau thì cặp vợ chồng ngồi ở ghế trước đã mất nửa người. Con quái vật đó rất kén ăn, nó chỉ ăn những phần nó ưa thích, còn những phần không thích thì không động đến chút nào.

Lúc đó, hai đứa trẻ ngồi ở ghế sau vẫn bị đυ.ng đến, hai đứa trẻ, một hai tuổi và đứa còn lại bốn tuổi, toàn thân bê bết máu đã đông đặc, không thể phân biệt được là của mình hay của cha mẹ. Máu tươi nhớp nháp phủ kín khắp quần áo.

Tất cả những cảnh sát nhìn thấy cảnh tượng đó đều bị ám ảnh bởi thảm trạng của nạn nhân.

"Gọi ma vật đã ăn thịt cha mẹ mình là ông nội, nhận tặc là cha. Bất quá ta không trách cậu đâu, khi đó cậu còn quá nhỏ, cái gì cũng không nhớ."

Khi đó lẽ ra ông phải nhận ra Kế Hoan từ sớm mới đúng, nhưng nhiều năm tham gia phá án truy vết, ông nhớ rõ mặt của tất cả các nạn nhân nhưng lại quên mất dáng hình của đứa trẻ.

Nhưng nhớ lại cũng vô ích, mười lăm năm đã trôi qua, đủ để một đứa bé trở thành một người đàn ông trưởng thành.

Kế Hoan ngây dại.

Một giọt nước lớn đột nhiên từ trên trời rơi xuống, Kế Hoan ngẩn người ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên má con ma vật phía sau xuất hiện hai vệt nước dài.

Giọt nước vừa rơi là nước mắt của con ma vật già.

“Ông nội, tại sao ông lại… khóc?” Kế Hoan theo bản năng chạm nhẹ vào cánh tay của con ma vật có sừng: “Ông nội, mắt ông không tốt, ông không thể khóc…”

Dường như điều này đã trở thành một bản năng của Kế Hoan, in sâu vào tiềm thức. Cho dù ông nội đột nhiên biến thành ma vật, cho dù vừa rồi có người nói cho anh biết, ông nội là ma vật đã ăn thịt ba mẹ...

"Không tin sao? Cậu có muốn xem tư liệu lưu trữ năm đó không? Ta còn có ảnh chụp đấy, cậu cũng sắp mười tám tuổi rồi nhỉ? Mười tám tuổi là trưởng thành rồi, nhìn những thứ này cũng sẽ không bị dọa sợ, phải không?" Người đàn ông họ Dương nói, tiến lên vài bước, tựa hồ muốn đưa tờ giấy trong tay cho Kế Hoan.

Lúc này, Kế Hoan cảm thấy thân thể lạnh lẽo dưới lòng bàn tay đột nhiên run lên.

“Không thể nào, không thể là ông nội…” Nắm chặt cánh tay bên cạnh, Kế Hoan muốn nói gì đó, nhưng——

Lại thêm những giọt nước mắt lăn dài trên đỉnh đầu, rồi không trào ra thêm được nữa.

Quá lâu không ăn không uống, lão ma vật cũng không có bao nhiêu nước mắt để rơi.

Cơ thể cao lớn ầm ầm ngã xuống đất, giây tiếp theo, con ma vật có sừng quỳ xuống trước mặt Kế Hoan.

Hèn mọn quỳ gối với cậu thanh niên cao gầy, một tiếng gầm chói tai phát ra từ l*иg ngực của nó.

Tiếng hí của con ma vật là một âm thanh vô nghĩa chói tai đối với con người, nhưng Kế Hoan không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc.

Sao nghe quen tai vậy?

Rõ ràng, hôm nay... là lần đầu tiên anh nhìn thấy ông nội dưới hình dạng ma vật.

Đúng rồi, tại sao anh lại cho rằng đây là lần đầu tiên nhìn thấy ông nội dưới dạng ma vật? Tương tự như vậy, rõ ràng hôm nay cũng là lần đầu tiên anh chạm vào vảy của ông nội.

Rõ ràng là lần đầu tiên, tại sao...

Cảm giác quen thuộc... Kế Hoan cảm thấy, ông nội như thế này khiến anh thấy rất quen.

Cho dù là thanh âm xuyên thấu ruột gan, hay những chiếc sừng lớn, hay... cái vảy lạnh giá...

Kế Hoan cảm thấy như thể mình đã nhìn thấy hình ảnh này từ rất lâu rồi.

“Ho-ho-ho!” Tiếng gầm như vậy có nghĩa tức giận.

“Hô hô hô ~~~~” Tiếng rống vội vàng có nghĩa là nhanh lên.

Bên cạnh đó:

"Hô hô~ Hô hô~" Đây là của Tiểu Hoa nha~

Ban đầu, ông nội không thể biến thành hình dạng con người, nên đã sử dụng giọng nói này để nói chuyện với mình mỗi ngày.

Bản thân Kế Hoan thậm chí có thể gầm gừ theo hai tiếng.

Không học ngôn ngữ của con người trước, câu đầu tiên Kế Hoan học được là một loại tiếng gầm kỳ lạ.

"A~~Hô~" Đây là cách Tiểu Hoa muốn gọi ông nội.

Mười lăm năm trước, Kế Hoan, mới 2 tuổi, đã bắt được con ma vật lần đầu tiên trong đời.

Khi con ma vật đang ngấu nghiến phần còn lại của cha mẹ mình ở ghế trước, cậu bé Kế Hoan đã nhoài người về phía trước, dùng đôi tay nhỏ bé quơ qua quơ lại giữa không trung. Chỉ với một động tác đơn giản như vậy, một con ma vật toàn thân đẫm máu bỗng xuất hiện trước mặt hai chị em Kế Hoan.

Năm đó, Tiểu Hoa 2 tuổi và Tiểu Hắc 4 tuổi.

Tất nhiên, lúc đó, Tiểu Hoa không được gọi là Tiểu Hoa, Tiểu Hắc cũng chưa được gọi là Tiểu Hắc.

Lúc đó, Tiểu Hắc vô cùng sợ hãi.

Theo bản năng, cô nhóc muốn tóm lấy em trai mình, nhưng dây an toàn bị khóa quá chặt, nên cô bé không chạm được vào em trai mình.

Vì vậy, Tiểu Hắc chỉ có thể trơ mắt nhìn con ma vật to lớn đột ngột xuất hiện, khuôn mặt mảnh khảnh phủ đầy vảy tiến lại gần em trai, cái miệng đẫm máu há to, kẽ hở giữa hai hàm răng vẫn còn vương vãi thịt vụn.

Đó là khuôn mặt ghê rợn khiến ai ai cũng phải sợ hãi.

Tiểu Hắc sợ đến mức không dám động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn con ma vật ngày càng đến gần.

Cô bé vô cùng sợ hãi.

Tuy nhiên, em trai cô lại không sợ chút nào.

Đứa trẻ hai tuổi cái gì cũng không hiểu, nhìn ma vật cũng không sợ, miệng nhỏ há ra rồi ngậm lại, nó đang đói bụng.

Sau đó, con ma vật không biết nghĩ gì, thực sự đưa một bàn tay đầy máu đến miệng cậu nhóc, chiếc nhẫn vàng mỏng đeo trên ngón áp út sắp đứt lìa của bàn tay lung lay như sắp rớt.

Đó là nhẫn cưới của mẹ họ.

Cô bé có ấn tượng về chiếc nhẫn, nhưng cậu bé lại không hiểu gì cả.

Nó rất không hài lòng với đồ ăn được đưa tới miệng, đứa nhỏ duỗi ra ngón tay nhỏ ra, chỉ vào bình sữa lăn lốc ở dưới đất.

Đối với một đứa trẻ mới hai tuổi, đây là thứ mà nó coi là "thức ăn".

Sau khi do dự một lúc, con ma vật thực sự nhặt chai sữa lên, đưa cho cậu nhóc.

Cậu bé nhanh chóng cầm bình sữa lên bắt đầu uống sữa.

Vừa gặm lòng bàn tay, ma vật sừng dê vừa ăn vừa nhìn cậu bé uống sữa.

Cho đến khi cậu bé uống đủ, lòng bàn tay nhỏ đầy thịt cầm lấybình sữa, đột nhiên đưa đến cái miệng đẫm máu của ma vật sừng dê.

“A!” Thanh âm trẻ con thanh thúy dễ nghe vang lên.

Sau khi liếʍ sạch chất lỏng còn sót lại trên núʍ ѵú giả, quái vật sừng dê nhổ nước bọt hai lần rồi đột ngột bỏ đi.

Sau đó, cậu bé đưa chiếc bình sữa mà con ma vật ghét bỏ cho chị gái mình.

Cô bé bị dọa không dám ghét bỏ, “Ục ục”, cô bé cũng bắt đầu uống sữa.

Sau đó, lực lượng cứu hộ đến.

Đôi vợ chồng tội nghiệp ngồi ghế trước được đưa đi, hai đứa nhỏ ngồi ghế sau thì được đưa đến bệnh viện, sau đó được gửi về ngôi nhà không người. Công an phụ trách có việc phải giải quyết nên vội vàng rời đi. Họ nhờ hàng xóm trông hai đứa trẻ hộ, ban đầu thì không sao nhưng sau một thời gian thì mọi chuyện thay đổi.

Cảnh sát nghĩ rằng hàng xóm sẽ giúp chăm sóc bọn trẻ, hàng xóm lại nghĩ rằng cảnh sát sẽ chăm sóc hai đứa trẻ đáng thương này, rồi cuối cùng-

Hai đứa trẻ cô đơn trong căn phòng trống.

Không có "người", nhưng có một con ma vật.

Vì một số lý do không rõ, con ma vật đã ghé thăm thêm hai lần nữa.

Lần thứ ba đến đây, nó tình cờ gặp hai tên trộm.

Đây là hai nạn nhân cuối cùng của vụ gϊếŧ người hàng loạt năm đó.

Sau hôm đó, hai đứa trẻ bỗng biến mất khỏi phòng.

Trên núi bỗng xuất hiện thêm một gia đình kỳ lạ, một con ma vật sừng dê đáng sợ và hai đứa trẻ.

Tiểu Hắc thường mặc một chiếc váy đen nhỏ, vì vậy được gọi là Tiểu Hắc;

Tiểu Hoa mặc quần đùi có in hoa, vì vậy nhóc được gọi là Tiểu Hoa.

Ông ơi... à, con ma vật nọ không có tên! Vì vậy chỉ được gọi là ông nội!

Chuỗi ngày bình yên trôi qua như vậy...

Lỗ hổng tâm linh trong đầu như đột nhiên được mở ra, những mảnh ký ức chôn sâu trong trí nhớ bỗng nổi lên, chậm rãi chắp nối thành một câu chuyện chưa hoàn chỉnh.

“Rầm————” Tiếng rống dài đằng đẵng vang lên, là ông nội đang nói xin lỗi.

Kế Hoan sững người tại chỗ.

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông họ Dương truyền đến từ phía sau:

“Ta không biết tại sao nó không ăn thịt cậu trong mười lăm năm, nhưng…”

"Ma vật dù sao cũng là ma vật, không phải sinh vật giống con người."

"Đặc biệt là những con từng ăn thịt người."

"Một khi ngửi thấy hương vị máu tươi của nhân loại, cho dù là ma vật giỏi ngụy trang đến mấy cũng không nhịn được. Du͙© vọиɠ sâu thẳm nơi huyết mạch nhất định sẽ áp đảo hết thảy, lập tức khôi phục nguyên hình."

"Vì thế--"

"Tránh ra."

Người đàn ông đưa tay trái ra, hất nhẹ, Kế Hoan ngã vào giữa hai tên lính bên cạnh.

Những người lính còn lại lập tức bao vậy l*иg giam ma vật sừng dê, lần này, con ma vật sừng dê hoàn toàn không có phản ứng.

Nó tựa đầu vào vết nứt trên lan can l*иg, dùng đôi mắt to tròn nhìn Kế Hoan.

Trong mắt có một tia cực kỳ phức tạp.

Hối hận, áy náy, yêu thương... và, còn có chút nhẹ nhõm?

Không dám nhìn tiếp, mấy tên lính kéo l*иg lên. Nhưng mà, bọn họ còn chưa kéo được mấy vòng, một lực mạnh níu giữ cái l*иg lại, bọn họ ngước mắt lên, lại là cậu bé ban nãy!

“Đừng, động, ông nội, tôi!” Hai tay nắm chặt lấy thanh kim loại trên l*иg sắt, dùng trọng lượng toàn thân ngăn cản đối phương mang l*иg đi.

"Tiểu tử này, ngươi không hiểu lời ta nói hay quên mất gốc gác rồi? Nó rõ ràng cũng đã thừa nhận, ngươi còn bảo vệ nó?"

Lần này, ngay cả người đàn ông họ Dương cũng bị phản ứng của anh chọc tức, không thèm nói nhảm với Kế Hoan nữa, đại tá Dương lập tức ra lệnh cho thuộc hạ đi bắt Kế Hoan, những người còn lại chuyển con ma vật sừng dê đi càng sớm càng tốt.

Lúc này, đột nhiên——

Vệt máu đỏ bỗng lóe lên.

Một dòng máu bất ngờ phun mạnh khắp chiếc l*иg, tưới lên người con ma vật bị giam giữ bên trong.

Các vảy xương trắng nhuốm đậm màu đỏ của máu.

Bên ngoài l*иg, cổ tay phải của Kế Hoan không ngừng phun máu.

Anh tự cắt cổ tay phải của mình để bắn máu lên con ma vật trong l*иg!

Không biết Kế Hoan dùng bao nhiêu sức mà máu không chỉ phun lên trên người ma vật, mà còn bắn lên rất nhiều vào cái l*иg bên cạnh, thậm chí ngay người họ Vương đứng ở đằng kia cũng bị dính máu!

"Ngươi làm gì vậy? Tiểu Tạ, mau cầm máu đi." Không tưởng được cảnh tượng vừa diễn ra, môi đại tá Dương run lên.

Trầm mặc trong chốc lát, hắn không bỏ qua Kế Hoan, mà định phái người đi băng bó vết thương.

Tuy nhiên--

Nữ thuộc hạ được cử đi băng bó vết thương đột nhiên bị Kế Hoan tránh ra, khi mọi người đang ngây người, Kế Hoan lại đột nhiên lên tiếng:

"Ông vừa mới nói với tôi: ma vật dù sao cũng là ma vật, chúng không phải loại sinh vật giống con người. Đặc biệt là loài ma vật chuyên ăn thịt người—"

"Ông nói một khi ngửi thấy mùi máu người, ma vật có có giỏi ngụy trang đến đâu cũng không nhịn được, du͙© vọиɠ trong huyết mạch nhất định sẽ áp đảo hết thảy, lập tức hiện nguyên hình. "

"Vì thế--"

Đặt cánh tay phải đang chảy máu vào chiếc l*иg giam, vẻ mặt Kế Hoan bình tĩnh đến đáng sợ.

Tác giả có lời muốn nói:

Sau đó, khi " Kế Hoan" lại bị ma vật sừng dê cõng vào nhà chơi ếch, đột nhiên anh không thấy sợ nữa.

Nhìn ma vật sừng dê, Kế Hoan thấy mình đưa cho hắn bình sữa.

Con ma vật sừng dê không hiểu tại sao, sau đó, Kế Hoan nhìn thấy “mình” lại dí núʍ ѵú giả vào bộ râu trắng của con ma vật.

Con ma vật sừng dê cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên khuôn mặt cực kỳ xấu xí của nó đột nhiên nở nụ cười.

Mặc dù xấu xí, nhưng Kế Hoan chắc chắn đó là một nụ cười.

Sau đó, cùng với Hắc Đản trong giấc mơ, anh nghe thấy con ma vật vui vẻ nói:

" Hắc Đản, con thật là một đứa có hiếu, giống như chú Tiểu Hoa của con vậy! Ông nội thật hạnh phúc——"

Vì vậy, Kế Hoan và Hắc Đản trong giấc mơ đã cùng nhau cười..

——Trích từ Chương 31 của "Ma Vương"