Có thứ gì đó kêu ùng ục rồi lăn tới chân người đàn ông, đập vào ngón chân hắn trước khi dừng lại.
Đó là...quả trứng gà.
Một quả trứng trắng, bẩn thỉu, trên đó có in dấu tay nhỏ, tùy theo kích cỡ... Đôi mắt của người đàn ông lại chuyển đến con ma vật nhỏ đang trốn dưới cổ con ma vật màu trắng xám.
Con ma vật nhỏ bẩn thỉu nhìn thẳng vào hắn.
Khóe miệng hơi cong lên, người đàn ông thật sự nở nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của hắn, con ma vật nhỏ trở nên cảnh giác hơn.
Người đàn ông từ từ cúi xuống, đưa ngón tay trỏ ra rồi đẩy nhẹ quả trứng lại.
Quả trứng lăn hai lần rồi dừng lại chính xác vị trí giữa người đàn ông và con ma vật màu trắng xám.
Con ma vật nhỏ vẫn đang nhìn chằm chằm không chớp.
Quay sang tiểu ma vật, ánh mắt dừng lại trên cổ tay phải của nó một chút, sau đó hắn xoay người rời đi.
Nhìn người nọ từng bước rời đi, ánh mắt tiểu ma vật đầy cảnh giác.
Khi bóng dáng kia đã biến mất ngay sau cổng, con ma vật nhỏ đột nhiên di chuyển thân thể: nó nhanh chóng bò ra khỏi vòng tay của con quái vật màu trắng xám, dùng móng vuốt chộp lấy nó quả trứng trắng trên mặt đất rồi ngay lập tức quay trở lại. Nhìn con ma vật màu xám trắng "đang ngủ", nó dùng móng vuốt chạm vào miệng con ma vật màu trắng xám, rồi sau đó lại tự mình liếʍ liếʍ, quả trứng vốn đã bẩn nay lại càng bẩn hơn, nhưng con ma vật nhỏ không quan tâm, nó cẩn thận giữ quả trứng trong móng vuốt, thân hình nhỏ bé gác lên vai con ma vật màu trắng xám, đặt hai bàn chân gầy guộc lên cánh tay của đối phương, nó điều chỉnh tư thế thoải mái trong vòng tay của ma vật màu trắng, sau đó bắt đầu vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào quả trứng màu trắng trong tay, như thể đó là cả thế giới của nó.
Thu hết cảnh này vào mắt, người đàn ông mới thực sự bỏ đi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối sẽ không tin có ma vật ăn trứng!
Nhân tiện, không chỉ trứng, mà còn cả sữa bột và bánh quy.
Nghĩ đến đây, hắn chợt nhớ đến một cậu nhóc đã mấy ngày không gặp.
Rõ ràng chỉ là một con người bình thường, nhưng lại sống với hai con ma vật.
Thật không thể tưởng được rằng lại có người có thể sống một cuộc sống bình thường với hai con ma vật, nhưng cậu ấy lại làm được, thậm chí... còn hơn cả thể. Học tập, chuẩn bị cho các kỳ thi, làm việc bán thời gian mỗi ngày ...
Là ngây thơ? Hoặc đang tự huyễn hoặc chính mình.
Con người và ma vật vốn khác biệt.
Hắn bỗng nghĩ về một số chuyện trong quá khứ.
Bất quá chung quy vẫn nhớ tới Kế Hoan.
Khi hắn nghĩ đến người nào đó, đều sẽ có một đống người giúp hắn đi tìm.
Người đàn ông cứ thế chậm rãi bước đi, nhiều ma vật còn sống dọc đường đã thức dậy.
Điều đầu tiên những con ma vật này làm sau khi thức dậy không phải là chạy trốn mà là ăn xác đồng loại xung quanh chúng.
Khi người đàn ông đi ngang qua, những con ma vật dường như cảm thấy điều gì đó. Chúng run rẩy và sau đó cắn xé cơ thể của đồng loại tàn nhẫn hơn.
Đây mới là cuộc sống của ma vật bình thường.
Thiếu niên đó chỉ là chưa nhận ra, một trong hai con ma vật xung quanh cậu sẽ không chấp nhận một cuộc sống bình thường quá lâu, còn thứ còn lại từ khi sinh ra đã bị cho ăn không đúng cách, nó chỉ đang tạm che đi bản năng của mình mà thôi.
Nhưng bản năng là bản năng, sao có thể quên được?
________
Rất nhiều người lặng lẽ tiến vào khu nhà, những người ngã xuống bên đường lần lượt được khiêng đi, những người mặc đồng phục lập tức thế chỗ, tiếp quản hoạt động hàng ngày của khu nhà một cách toàn diện.
Điều đầu tiên cần làm là tra xét số quái vật còn sót lại ở đây.
Khu vực sinh sản tạm thời giờ phủ đầy tro đen do quái vật chết để lại, mọi người đều mặc quần áo bảo hộ nặng nề.
Một bên kiểm kê, một bên âm thầm kinh hồn táng đảm.
“Vương gia rốt cuộc nuôi ra thứ gì rồi, chết nhiều ma vật như vậy.” Người đi cuối thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh.
Vừa nói, hắn vừa cảnh giác nhìn xung quanh, trong tay cầm một công cụ giống như cái kẹp, thỉnh thoảng sẽ nhanh chóng thò cái kẹp ra, phần trước của cái kẹp sẽ lập tức tách ra một bộ phận giống như khóa vòng, con ma vật lập tức bị mắc kẹt trong cái bẫy.
Hóa ra đây là cách họ bắt ma vật.
Dùng cái gắp đem ma vật để sát vào mắt, người dưới mặt nạ nhíu mày: "Đây là loại ma vật gì?"
Nó có dạng phẳng, trông giống như sâu bướm, nhưng cơ thể lại giống như một con Labrador Retriever, hơn nữa, thứ nhô ra từ cơ thể của con ma vật không phải là gai, mà là xúc tu!
“Thật ghê tởm.” Nhíu mày, hắn nhanh chóng ném con quái vật vào l*иg kéo.
"Nhìn dáng vẻ thì hình như là loại hỗn huyết, Vương gia vẫn luôn thích làm loại chuyện này, bọn họ không ngừng cướp đoạt, thậm chí còn tự tạo ra loài mới." Giọng nói là của một người phụ nữ.
Cô ta cũng chộp lấy một con ma vật rồi bước vào, nhưng lần này là một con ma vật trông giống như cái đĩa.
"Những con ma vật được nuôi trong khu vực này đều là thức ăn, dành cho ma vật cấp cao ăn. Chúng có trí thông minh thấp, không thể suy nghĩ, chỉ là một miếng thịt sống thôi." Giọng nói lạnh lùng pha chút giễu cợt.
Đội trưởng dẫn đầu quay lại liếc nhìn, hai người lập tức ngừng nói chuyện, đi theo phía sau những người khác, bắt đầu làm công việc một cách có trật tự.
Nhưng không lâu sau, người đàn ông lại hét lên, lần này không chỉ có đội trưởng mà tất cả mọi người trước mặt đều quay lại nhìn: hắn ta hét to quá.
"Xem tôi kẹp được gì này ? Một cái tã!" Giọng hắn đầy vẻ ngạc nhiên.
Mấy người tại chỗ "cạch" quay đầu đi, nhưng nữ đồng nghiệp trước mặt lại không nhịn được đến gần.
Nó đúng là một cái tã, hơn nữa còn rất bẩn.
Tuy nhiên, vấn đề không phải là tã. Sau khi nhìn kỹ, người phụ nữ càng thấy kinh ngạc, không khỏi nói: "Không... đây không chỉ là tã lót, cái này, cái này... là người sao?"
"Không! Không! Là ma vật!"
Một con ma vật nằm trong tã.
Như thể nhìn thấy điều gì đó rất khó tin, giọng nói của cô ta cao vυ't lên.
Lần này, những đồng nghiệp xung quanh cũng không nhịn được mà bước đến.
Con ma vật nhỏ mặc tã cuối cùng cũng lộ diện trước mắt mọi người.
Nó trông giống như một đám sương mù màu đen, điều này không có gì đáng ngạc nhiên, hầu hết ma vật khi mới sinh ra đều trông giống như một đám sương mù màu đen. Hình thể không quá lớn, chúng được sinh ra trong thế giới dưới dạng năng lượng, có lẽ đó là bản năng bẩm sinh, ma vật thích ẩn nấp trong bóng tối, cho dù đã trưởng thành, chúng vẫn thích môi trường có bóng tối.
Con ma vật nhỏ trước mặt cũng không ngoại lệ, bất quá, không giống với những đồng bạn khác, nó đang quấn một chiếc bỉm chỉ dành cho trẻ sơ sinh loài người, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên đó có những hình in nhỏ màu xanh lá cây và logo. Khung cảnh trước mặt thật kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên bị bao vây bởi nhiều người như vậy, con ma vật nhỏ vô cùng sợ hãi, co rụt lại, nhưng bị những người tò mò khống chế bắt lấy.
“Không chỉ có tã lót, trên chân nó còn có một chiếc vòng.” Người đàn ông đang nhéo một bên bắp chân trầm giọng nói: “Là của tiệm vàng Lục Tư.”
"Còn có trên cổ tay." Một người khác bắt lấy móng vuốt của nó, cũng báo cáo phát hiện của mình: "Trên đó có hai chữ, để ta xem. . . "
"Hắc Đản, hai chữ trên chiếc vòng vàng là Hắc Đản." Anh đọc to: " Hắc Đản? Đây là cái quái gì!"
Anh nhắc lại lần nữa.
Sau đó, con ma vật nhỏ bị họ bắt đột nhiên hét lên.
Đó không phải là âm thanh dạng tần số mà con người không thể nghe thấy, mà là thanh âm rất thấp, rất non nớt.
"Chíp! Chích!" Nó cố hết sức hét lên nhiều lần.
“Cái gì?” Người cầm nó cau mày.
"Không hiểu, ai biết nó gọi là gì? Tuy nhiên, nó có thể phát ra âm thanh con người có thể nghe thấy. Quả nhiên rất thú vị." Hắn bỏ bàn tay đang nắm móng vuốt nhỏ của con quái vật ra.
Tuy nhiên, ngón tay của hắn bỗng bị móng vuốt nhỏ của con quái vật tóm lấy.
“Chíp!” Con quái vật nhỏ lại hét lên.
Dường như âm thanh này đã vắt kiệt tất cả sức lực của nó, giọng nói đã khàn đi.
Nắm chặt ngón tay út của người đàn ông bằng móng vuốt của mình, đôi mắt tròn to nhìn thẳng vào người đàn ông.
Người đàn ông này rất giống với chú của mình.
Sau đó--
Bàn tay nhỏ bị ném ra một cách tàn nhẫn.
“Ném vào trong l*иg đi, chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian đâu.” Tiểu đội trưởng trầm giọng nói với mọi người.
Vì vậy, những người còn lại đành phải giải tán mà đi, người đàn ông ở cuối hàng kêu "ồ" một tiếng, đang định ném con quái vật nhỏ kỳ dị này vào trong l*иg phía sau.
Tuy nhiên, những điều kỳ lạ lại xảy ra.
“Trần Sinh, sao anh không đi theo?” Nữ đồng nghiệp đã đi xa khoảng mười mét phát hiện anh không đi tiếp, liền quay đầu lại hét lớn.
"Thật kỳ lạ, tôi không kéo lên được -" Người đàn ông tên Trần Sinh nói lớn.
"Một con ma vật nhỏ có thể nặng được bao nhiêu chứ? Nhìn xem có phải kẹt gì rồi không." Nữ đồng nghiệp nhắc nhở nói.
“Được.” Trần Sinh đáp ứng, vươn tay sờ xuống con ma vật nhỏ, đột nhiên ——
Nhìn bàn tay bị móng vuốt to lớn phủ đầy vảy xương màu xám phủ lên, hai chân hắn mềm nhũn ngã xuống đất!