Sau khi xé xác thêm vài con ma vật gian xảo bò tới, không có con nào dám tiến lại gần nữa.
Những con ma vật bị xé nét và hai con ma vật bị ném vào cùng với Hắc Đản và ông nội đã trở thành mục tiêu của những con ma vật còn lại, chỉ trong nửa giờ đã bị ăn sạch.
Với chút sức lực cuối cùng, ông nội cố đưa Hắc Đản đến góc tối kín đáo, quay sang nhìn vào cảnh ăn uống đẫm máu trong bóng tối đối diện, bụng sôi ùng ục.
Hắc Đản ngẩng cái đầu lên, đưa bàn tay nhỏ của mình về phía ông nội.
Bụng kêu = đói bụng, Hắc Đản vẫn biết điểm này, giờ phút này, trên bàn tay nhỏ màu đen của nhóc xuất hiện một quả trứng gà hình bầu dục.
Nhóc không biết vừa rồi mình đã giấu quả trứng này ở đâu, nhưng nó đã được bảo quản rất tốt. Giơ cao quả trứng, Hắc Đản ra hiệu cho ông nội ăn nó.
Ông nội không nói nên lời, chỉ khẽ liếʍ vỏ trứng gà, sau đó tiếp tục bất động nhìn chằm chằm Hắc Đản, khóa chặt Hắc Đản vào giữa hai cánh tay.
Hắc Đản tưởng rằng ông nội đã ngủ nên thu hồi móng vuốt, kẹp ở dưới cổ của ông nội, Hắc Đản cũng đói bụng nên cẩn thận liếʍ một ngụm trứng gà.
Một ngụm, một ngụm khác.
Hắc Đản không biết bóc vỏ trứng gà!
Vậy nên nhóc chỉ có thể liếʍ nó.
Tiếng nhóp nhép nhanh chóng biến mất, thanh âm trong bóng tối trở lại tĩnh lặng. Một lần nữa, "những ngọn đuốc nhỏ" lại sáng lên ở xung quanh, nếu ai đó từ bên ngoài nhìn vào góc mà Hắc Đản và ông nội đang nằm, chắc hẳn sẽ phát hiện ra rằng đôi mắt của ông nội cũng phát sáng như bóng đèn trong bóng tối.
Những con ma vật đang quan sát lẫn nhau.
Đây là cuộc sống mà ma vật nên có, chúng sẽ không buồn ngủ và luôn ở trong trạng thái cảnh giác, đề phòng trở thành thức ăn cho đồng loại.
Ban đầu khi mới đến thế giới này, Hắc Đản không ngủ được, thằng bé sẽ mở to mắt nhìn Kế Hoan suốt đêm, đây là ý thức đề phòng khắc sâu trong bản năng.
Tuy nhiên, bây giờ Hắc Đản đã học được cách "ngủ", Kế Hoan đã điều chỉnh cuộc sống sinh hoạt của nhóc rất đều đặn: khoảng 6 giờ sáng thức dậy, ăn sáng, sau đó ông nội sẽ đưa nhóc ra ngoài đi dạo, ngắm nhìn bầu trời và cây cối. Bàn chân nhỏ cũng có thể chạm vào dòng nước. Khoảng chín giờ sáng ăn thêm một bữa nữa, sau đó đúng mười hai giờ ăn cơm trưa với ông nội, sau khi ăn no, Hắc Đản bắt đầu chơi trên giường đất của ông nội. Sau khi chơi xong, Hắc Đản sẽ ngủ thϊếp đi, nhóc có thói quen ngủ trưa cùng ông nội trên giường đất, ánh sáng ấm áp bao phủ cả hai người.
Ma vật kỳ thực không ghét mặt trời, ngược lại, phần lớn ma vật đều khát khao ánh mặt trời.
Đôi mắt trắng dã nhìn vào khoảng không, Hắc Đản muốn ngủ, nhóc nhớ chú, cũng nhớ con búp bê ếch nhỏ màu xanh lá cây.
Người ngủ cùng nhóc mỗi đêm là chú, búp bê ếch nhỏ ngồi đối diện Hắc Đản, đôi mắt vòng trắng của con ếch hướng về phía Hắc Đản, đôi mắt vòng trắng của Hắc Đản cũng hướng về phía con ếch, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Hắc Đản thật sự ngủ thϊếp đi, trong giấc mơ, nhóc trở lại chiếc giường nhỏ của mình, với con búp bê ếch nằm ngay cạnh, đột nhiên——
Một con quái vật tròn trịa từ trên giường lao tới, đè lên người Hắc Đản và chú!
Hắc Đan chợt bừng tỉnh.
Nhóc thực sự đang bị đè, Hắc Đản theo thói quen muốn khóc hai lần, nhưng rất nhanh nhóc đã phát hiện ra là cái đầu to của ông nội đang gục xuống. Nỗ lực duỗi thân mình để cơ thể được thoải mái hơn, Hắc Đản ngay lập tức phát hiện ra rằng ông nội đã ngủ mất đi.
Con quái vật sừng dê bị thương nặng đến mức không giữ được tỉnh táo nữa.
Trước khi ngất đi, ông dùng hai chân giữ chặt l*иg ngực, đặt Hắc Đản ở nơi an toàn nhất. Cho dù có bị những quái vật khác ăn thịt trong lúc hôn mê, thì cũng mất một khoảng thời gian, thậm chí nếu may mắn, Hắc Đản còn có thể trốn được.
Nhưng... Tiểu Hoa thì sao?
Hình ảnh cháu trai và chắt vẫn còn trong tâm trí, con quái vật bất đắc dĩ rơi vào bóng tối.
Hắc Đản duỗi bàn tay nhỏ của mình ra, chạm vào người ông nội, một lúc sau thấy ông nội không có phản ứng, Hắc Đản bắt đầu vỗ vỗ nhẹ.
Giống như cáhc chú dỗ mình ngủ mỗi tối, nhóc cũng vỗ nhẹ vào người ông.
Sau đó, đôi mắt vòng trắng của Hắc Đản bắt gặp cái nhìn chằm chằm của những con ma vật bên ngoài——
Cơ thể nhỏ bé run lên vài cái, ánh mắt của Hắc Đản trợn ngược, dần dần, nhóc lấy lại được bình tĩnh, hai cặp móng vuốt nhỏ màu đen chộp lấy cánh tay của ông nội, thay thế cho ông nội cảnh giác quan sát xung quang.
Nếu như ở nhà, Hắc Đản thường sẽ ngủ với chú hoặc ông của mình.
Tuy nhiên, khi ở bên ngoài, ông và chú không bao giờ ngủ, Hắc Đản lại ngủ được rất say, nhưng mỗi khi thức dậy, ông và chú đều đang thức, điều này khiến Hắc Đản cảm thấy rất an toàn.
Ma vật sơ sinh bắt chước hành vi của người lớn theo bản năng, nên Hắc Đản đã học cách "bảo vệ".
Trước khi hiểu ý nghĩa của từ này, Hắc Đản đã hành động theo bản năng như một "người bảo vệ".
Im lặng và nín thở, Hắc Đản cảnh giác nhìn bốn phía bằng đôi mắt vòng trắng.
Con ngươi của quái vật không có tiêu cự, giống như một ngọn đèn, một khi đã khóa chặt mục tiêu thì mọi thứ của đối phương đều nằm trong mắt, ai nhắm trước thì thua.
Đêm đầu tiên khi ông nội ngất đi, Hắc Đản đã trải qua thời gian khó khăn với những kẻ săn mồi chực chờ xung quanh.
Sau đó, hết đợt này đến đợt khác, những con ma vật lại đói bụng.
Vẻ uy mãnh còn sót lại của quái vật sừng dê vẫn còn đó, cùng với sự cảnh cáo không ngừng của Hắc Đản, không có con ma vật nào đến đắc tội với họ lần này, Hắc Đản và ông nội may mắn vượt qua vòng săn thứ hai.
Hắc Đản lại liếʍ trứng gà trong tay, thực ra nhóc muốn uống sữa hơn, nhưng cái chai nhỏ màu xanh lá cây đã biến mất.
Sau khi liếʍ hai miếng trứng gà, Hắc Đản giơ trứng gà lên, chạm vào cái miệng lớn của ông nội, nhưng ông nội không có ý mở miệng, vì vậy Hắc Đản cẩn thận giấu nó lại.
Sau đó, nhóc tiếp tục tập trung vào việc nhìn chằm chằm vào quá trình ăn uống của những con quái vật bên ngoài.
Sau một hồi lâu, cùng với tiếng vang trong bụng của ông nội, lượt săn thứ ba của lũ ma vật đã bắt đầu.
Lần này, hai người không may mắn như trước nữa: một con ma vật đã tiến về phía họ!
Đó là một con ma vật nhỏ, thân hình tròn trịa ẩn hiện trong màn sương đen, không thể phân biệt được đầu và thân, thậm chí không thể nhìn thấy tứ chi của nó, chỉ có hai con mắt ma trơi hướng về phía trước. Tuy kích thước khiến nó không thể giành được lợi thế trong cuộc cạnh tranh của đồng loại, thậm chí nó còn không dám đến gần những con khác, bởi nếu không chú ý, nó sẽ biến thành con mồi.
Nhưng có một điểm khiến nó khác biệt so với ma vật trong phòng, nó khá thông minh.
Nó nhớ đến con quái vật bất động với cặp sừng và móng vuốt.
Vì vậy, khi những con quái vật khác đang chiến đấu với nhau, nó đã âm thầm di chuyển về phía Hắc Đản và ông nội, tuy nhiên Hắc Đản đã ngay lập tức phát hiện ra nó.
Hắc Đản cố gắng đẩy ông nội, nhưng ông nội không di chuyển, vào lúc này, con quái vật đã đáp xuống cơ thể phủ đầy vảy cứng của ông, nhắm vào vị trí vết thương đang hở ra, đột ngột há miệng——
Đôi mắt to tròn trắng dã kinh hãi nhìn chằm chằm vào hàm răng đều tăm tắp của đối phương, trước khi cái miệng to đáng sợ kia cắn vào vết thương của ông nội, Hắc Đản cũng đột nhiên mở miệng——
Nhóc hú hét ầm ĩ!
Kế Hoan chợt tỉnh khỏi giấc mộng.
"Kế Hoan, cậu sao vậy? Lại gặp ác mộng à? Trán cậu đổ nhiều mồ hôi quá..." Anh tỉnh dậy đã hét rất to, Vương Tiểu Xuyên đang ngủ bên cạnh cũng bị đánh thức.
“...Tớ nghe thấy tiếng kêu của Hắc Đản.” Khuôn mặt vốn nghiêm túc nay lại lộ ra vẻ kinh ngạc, thật lâu sau mới nói với Vương Tiểu Xuyên.
Trận động đất xảy ra vào buổi chiều ngày hôm kia, đến nay đã gần hai ngày, họ mới dọn dẹp di chuyển được một nửa. Hiện tại phần lớn mọi người đang sống tập trung trong phòng tập thể dục của trường tiểu học thị trấn. Núi Bát Đức, nơi gia đình Kế Hoan sinh sống và những người dân thị trấn bị ảnh hưởng bởi thảm họa cũng đến từ khu vực này, nhưng khu vực phía tây nơi gia đình Vương Tiểu Xuyên sống thì hầu như không bị ảnh hưởng.
Tuy nhiên, lo ngại sẽ có dư chấn nên hầu hết người dân vẫn ở trong các tòa nhà công cộng có khả năng chống động đất cao.
Vương Tiểu Xuyên khẽ mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Đội trưởng đội tìm kiếm cứu hộ là một người rất trung thực, sau khi nghe về tình hình nhà Kế Hoan thì đã ngay lập tức đến gặp Kế Hoan và giải thích rõ tình hình, Vương Tiểu Xuyên ở bên cạnh Kế Hoan trong những ngày qua, cậu tự nhiên nghe thấy bên kia nói gì.
"...Chú không tìm thấy ông nội cháu và đứa bé nào hết, hỏi đội tìm kiếm cứu nạn khác cũng không có thông tin, chỉ tìm thấy một số người lân cận còn sống sót, nhưng.....họ đều nói trong núi này không có người già nào, cũng không có con nít, chỉ có một đứa bé trai mười mấy tuổi hiện đang học cấp ba trong thị trấn..."
Nói đến đây, khuôn mặt người nọ hiện lên vẻ thăm dò.
Những người dân được giải cứu cũng nói rằng trước đây còn có một cô gái, sau này đến một thành phố lớn để làm việc thì bị tai nạn xe hơi qua đời, năm ngoái có một nhóm người đến báo tang và hỏi thăm địa chỉ thì mới biết, gia đình đó chỉ còn lại một đứa con trai duy nhất...
Tuy nhiên, đồng nghiệp phụ trách công tác tìm kiếm và cứu hộ trên núi đã tìm thấy rất nhiều đồ dùng trẻ em và ba bài vị.
Vấn đề này bỗng trở nên có chút bí hiểm.
Các đồng nghiệp của ông đều cho rằng, có lẽ thiếu niên quá mức đau buồn, tưởng tượng người nhà vẫn còn sống. Ban đầu tổ trưởng cũng chấp nhận lý do này, nhưng vì chức vụ nên kiểm tra thêm một số việc. Sau đó, ông phát hiện ra rằng mười lăm năm trước vợ chồng chủ nhà đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, chỉ để lại hai đứa trẻ.
Khi đó, một đứa mới hai tuổi, một đứa chưa đầy tháng, không có người lớn chăm sóc, làm sao sống được đến bây giờ? Trừ khi đúng là có một " người ông " như cậu bé nói. Tuy nhiên những người dân miền núi gần đó nói rằng họ chưa từng nghe thấy thanh âm nào như tiếng người già, cũng như chưa từng thấy ai ngoài cậu bé bước ra từ căn nhà đó!
Sự việc hoàn toàn không có thật.