Ma Vương

Chương 33: A Cẩn Nhận Được Thẻ Người Tốt

  Đôi mắt vẩn đυ.c đã lâu nhìn về phía Kế Hoan, dù thế nào cũng không chịu uống cháo.

“Ông nội, sao ông không uống?” Kế Hoan bình tĩnh uống một thìa cháo có máu của mình.

"Không uống! Không uống! Ông dù thế nào cũng không uống." Ông nội hôm nay tính tình không tốt, mặc kệ Kế Hoan thuyết phục thế nào cũng không chịu ăn. Cuối cùng, Kế Hoan cũng “nổi trận lôi đình”, đột nhiên đứng dậy, trực tiếp cởi băng quấn trên cổ tay trái, đưa tới trước mặt ông nội.

“Không uống cháo cũng được, vậy ông uống cái này đi.” Trên cổ tay trái của Kế Hoan xuất hiện một vết thương, còn rất mới, khi Kế Hoan tháo băng ra, còn có một tia máu chảy dọc theo cánh tay.

Mùi máu....đậm đà, tươi mới.

Ông nội muốn lui về phía sau, nhưng Kế Hoan căn bản không cho ông cơ hội này, trực tiếp đem cổ tay đè lên môi ông, kiên trì ép ông uống máu của mình.

“Ăn ngon không?” Cuối cùng, anh vẫn hỏi câu này, giống như mỗi lần anh làm món ăn mới rồi để ông nếm thử vậy.

“Tiểu Hoa… ngon quá!” Ông nội kêu lên.

Kế Hoan: ...

Tất cả những điều này đều bị Hắc Đản trong lòng ông nội nhìn thấy, bây giờ lớn hơn một chút, nó rất thích bắt chước người lớn.

Người mà Hắc Đản thích bắt chước nhất chính là chú của mình.

Thế là Hắc Đản cũng duỗi bàn tay nhỏ ra, kéo râu ông nội để ông phải cúi đầu, ông nội bị hành động của nhóc làm cho bối rối, sau cuối khi hiểu ý cậu, liếʍ liếʍ cái móng nhỏ hai lần, ông nội khóc lóc thảm thiết:

"Hắc Đản cũng ngon! Tốt hơn chú..."

Sau đó, Hắc Đản cười.

Dọn dẹp bàn ăn xong, Kế Hoan xách cặp đi học, ông nội ôm Hắc Đản “ngon lành” tiễn cậu ra ngoài.

Đây là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình—Kế Hoan đã tự nói với bản thân như vậy khi nhìn thấy Hắc Đản với vẻ mặt ngơ ngác bị ông nội kéo bàn tay nhỏ vẫy tay tạm biệt.

Sau đó anh nhanh chóng chạy đến xe buýt.

“Chào buổi sáng!” Tài xế xe buýt sáng nay trùng hợp lại là người anh gặp tối hôm đó, nghĩ đến việc người nọ từng động viên mình, Kế Hoan hiếm khi chủ động chào hỏi.

“Chào buổi sáng.” Tài xế mặc áo thun uể oải nhìn Kế Hoan, thấy tâm tình anh không tồi liền hỏi: “Đêm đó về có bị đánh không?”

Kể từ đêm hôm đó, hai người không gặp nhau trong nhiều ngày vì lịch trình không giống nhau.

“Không, ông nội sẽ không đánh cháu đâu.” Kế Hoan có chút đắc ý nói, khó có khi lộ ra bộ dáng thiếu niên.

Từ nhỏ đến lớn, ông nội chưa bao giờ đánh Kế Hoan, bởi vì "Tiểu Hoa lúc nào cũng rất ngoan nha !" Ngược lại, chính chị gái Tiểu Hắc mới là ngươi suốt ngày làm đủ mọi trò nghịch ngợm, thành ra không ít lần phải ăn chổi lông vũ của ông nội. Điều này khiến ông luôn cảm thấy biệt danh mình đặt cho cháu trai cháu gái quá hợp. Tiểu Hắc, được gọi biệt danh của con trai, nghịch ngợm hơn cả con trai, trong khi Kế Hoan, được gọi biệt danh của con gái, dễ thương như một con búp bê, ngày nào cũng dính vào người ông nội, chỗ nào cũng không chịu đi.

Ông nội yêu Tiểu Hoa nhất!

"Hừ, thấy chưa, chú đã nói rồi mà. Thú nhận cũng chả sao, cuối cùng đều là người một nhà, chỉ cần nói rõ ra thì có chuyện gì chứ?" Không biết rõ chân tướng sự tình, lái xe cảm khái nói.

Kế Hoan cũng gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ừm, đều là người một nhà, chuyện gì cũng sẽ qua."

Biết được thân phận thực sự của ông nội, Kế Hoan không những không sợ hãi, xa lánh ông mà ngược lại càng trân trọng cuộc sống hơn.

Hôm nay A Cẩn mang đến trà măng tím, nhưng người pha trà hôm nay lại là Kế Hoan. Anh đã nhìn thấy vài lần trước kia, cũng đã học được đại khái cách pha trà.

Trong khi Kế Hoan đang pha trà, A Cẩn cầm một cuốn sách bài tập trên tay, đó là vở bài tập của Kế Hoan, bây giờ thỉnh thoảng có những bài toàn khó giải, anh sẽ nhờ A Cẩn giúp đỡ.

Nhưng anh không đến tay không, thường thường sẽ mang cho A Cẩn một số món quà bên ngoài. Đương nhiên, tuy nói tùy theo sở thích mà tặng quà, nhưng từ trước đến nay, anh chỉ biết sở thích duy nhất của A Cẩn " là uống trà", mà trà ngon thì cần có mối để mua, anh không nghĩ mình có thể mua được, vậy nên Kế Hoan phải chọn cái khác.

Theo gợi ý của Vương Tiểu Xuyên, Kế Hoan bắt đầu mang đĩa CD cho A Cẩn.

Tất cả đều là CD của các nghệ sĩ nổi tiếng hiện nay, theo Vương Tiểu Xuyên, phần lớn người tầm tuổi này đều thích nghe hát, tuy không xác định được họ thích nghe thể loại nào, nhưng tặng nhiều thì kiểu gì cũng được ít nhất một bài.

Kế Hoan đồng ý với câu này, đúng vậy, ngay cả anh, người chưa bao giờ quan tâm đến nhạc pop, cũng có ca sĩ nhạc pop yêu thích, chẳng hạn như Tống Minh Anh, các bài hát của cô ấy thực sự rất hay!

Vương Tiểu Xuyên: A...đó là ca sĩ nhạc pop cách đây mấy chục năm.

Vì vậy, A Cẩn lần lượt nhận được đĩa CD từ Kế Hoan, nhưng không phải lần nào anh cũng tặng CD mà còn tặng những thứ khác. Tuy những thứ này không đáng bao nhiêu nhưng chúng đều phổ biến trong giới trẻ ngày nay. Suy xét đến việc A Cẩn " đã tốt nghiệp đại học", anh và Vương Tiểu Xuyên còn bàn bạc với sở thích của sinh viên tốt nghiệp là gì, vì vậy những thứ A Cẩn nhận được ngày càng phong phú hơn.

A Cẩn thậm chí còn nhận được một album ảnh của loạt người mẫu nổi tiếng.

Khụ khụ!

Không hề tỏ ra ghét bỏ, hắn cười cười nhận lấy tất cả.

“Có cảm giác… gần đây em rất nhiệt tình nhỉ?” Uống trà do Kế Hoan pha, A Cẩn đưa cuốn vở bài tập đã ghi rõ bài giải đưa cho Kế Hoan.

“Phải, bị anh nhìn ra rồi?” Đôi mắt đen láy lướt qua mặt hắn, sau đó cúi xuống nhìn xuống vở bài tập.

Hiếm, đúng là rất hiếm.

Khi hắn đang ngồi trước mặt, vậy mà có người lại không nhìn mình, lực sự chú ý lại dồn hết vào thứ khác.

Vừa uống trà, A Cẩn vừa cúi đầu nhìn Kế Hoan đang nghiên cứu các bước giải toán.

Tầm mắt lơ đãng hạ xuống, khi thấy cổ tay băng bó của đối phương, hắn không nói lời nào.

“Em dự định thi vào Đại học Thanh Hoa, nhất định phải đậu.” Sau khi cẩn thận làm xong các bước giải đề, Kế Hoan ngẩng đầu lên, đột nhiên nói ra lời này.

"Em muốn ông nội hạnh phúc. Ông vẫn luôn muốn em thì vào Thanh Hoa. Đó là nguyện vọng lớn nhất của ông ấy." Khóe miệng cong lên, Kế Hoan lập tức phát hiện trà trong cốc của A Cẩn đã cạn, vội rót đầy cho hắn.

Thấy thanh niên nghiêm túc rót trà cho mình, khóe miệng A Cẩn hiện lên một nụ cười.

Thú vị, thực sự thú vị--

Thật sự đã lâu lắm rồi không gặp được một con người thú vị như vậy!

Không chỉ được một Callas nuôi dưỡng, hiện tại còn nhận nuôi thêm một con quái vật cấp thấp mới sinh, hắn còn tưởng cậu đưa ra quyết định "sai lầm" này vì không biết gì về ma vật. Nhưng sau khi biết rõ chân tướng, vốn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại người thanh niên này nữa, ai ngờ ngày hôm sau, bên kia vẫn đến như thường lệ!

Không chỉ như vậy, cậu thậm chí còn không ngại hỏi về sở thích ăn uống của Callas, sau khi phát hiện máu và thịt của gia súc bình thường không thể đáp ứng nhu cầu của đối phương, cậu thậm chí còn tự mình cung cấp máu cho Callas đang đói!

Nụ cười trên khóe miệng vẫn không thay đổi, A Cẩn nhẹ nhàng nói: “Mong muốn lớn nhất của ông nội em là em thi đỗ vào Đại học Thanh Hoa sao?”

Một Callas, mong muốn lớn nhất là để một con người vào trường đại học?

Đùa kiểu gì vậy?

Chẳng phải ước muốn lớn nhất của Callas là nạn đói, thảm họa, chiến tranh sao?

Đối với một Callas, đó là thời đại tốt nhất để phát triển, thời đại mà nó có thể thỏa mãn cơn thèm ăn mà chẳng phải kiêng dè.

Không ngờ Kế Hoan cũng cười: “Ừm, ông nội trước đây muốn chị gái thi vào, nhưng chị ấy học không giỏi thi không đỗ, bây giờ chỉ còn một mình em. Được nhận vào Đại học Thanh Hoa, em sẽ đưa ông nội đến thủ đô."

Gần thủ đô cũng có suối nước nóng, đến lúc đó anh sẽ thuê một căn nhà ở nơi có suối nước nóng, ban ngày đi học, ban đêm đi làm, cả nhà lại tiếp tục sống cùng nhau. Hơn nữa anh nghe nói bài tập về nhà ở Đại học dễ hơn nhiều so với cấp 3. Cuộc sống lúc đó sẽ chỉ thuận lợi hơn thôi.

"A Cẩn, rất vui được gặp anh. Khoảng thời gian này... em đã học được rất nhiều từ anh. Nếu... Nếu như em thật sự trúng tuyển Đại học Thanh Hoa, anh có muốn tới nhà em chơi không?" Hắn cúi đầu sờ soạng hồi lâu, đến khi ngẩng đầu lên, sắc mặt Kế Hoan đã có chút ngượng ngùng.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh mời ai đó đến nhà mình.

Anh đã hạ quyết tâm, nếu vượt qua kỳ thi, anh muốn mời A Cẩn và Vương Tiểu Xuyên đến nhà mình chơi, nhân tiện để ông nội gặp bạn bè của mình. Dù biết nhau chưa được bao lâu, nhưng Kế Hoan thật sự rất biết ơn hai người này.

Vương Tiểu Xuyên đã giúp anh rất nhiều trong việc nuôi dạy Hắc Đản, ngoài ra cậu ấy còn là một người rất thẳng thắn, nếu cậu sợ hãi khi nhìn thấy Hắc Đản ... anh sẽ giải thích cặn kẽ cho cậu nghe. Nếu thực sự không thể chấp nhận được, anh cũng sẽ rời đi cùng ông nội và Hắc Đản, không bao giờ trở lại;

Về phần A Cẩn, mặc dù anh vẫn chưa biết gia đình của A Cẩn như thế nào, nhưng người nọ đã giúp đỡ anh rất nhiều trong học tập, còn về việc hắn có sợ hãi khi nhìn thấy Hắc Đản và ông nội hay không... Kế Hoan không cho là vậy.

A Cẩn nhất định cũng biết một số chuyện, lúc trước hắn còn nhắc tới ma vật như Callas... chắc là cố ý?

Đúng vậy, sau khi suy nghĩ một chút, Kế Hoan cảm thấy rằng những lời của A Cẩn ngày hôm đó không phải là không có mục đích, hắn chắc đã nhận ra dấu hiệu của Callas xung quanh mình, vì vậy nên mới đặc biệt nhắc nhở, phải không?

Đôi mắt đen trong trẻo nhìn A Cẩn, Kế Hoan nói ra lời bản thân muốn nói bấy lâu nay:

"A Cẩn, cảm ơn anh, anh thật sự là một người dịu dàng và tốt bụng."

Vì vậy, sau khi nhận đĩa CD, truyện tranh và sách ảnh thần tượng, A Cẩn đã nhận thêm được một thẻ người tốt từ Kế Hoan.

Dịu dàng... tốt bụng?

Lời của Kế Hoan cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn, lần đầu tiên giữa hai người họ, Kế Hoan là người rời đi trước. Vừa dứt lời không bao lâu, thời gian tan ca của Kế Hoan đã đến, quy tắc ở đây là sau khi tan sở phải lập tức rời đi, không được ở lại lâu. Sau khi nhắc nhở A Cẩn chú ý thời gian tan ca, Kế Hoan vội vã nói lời tạm biệt.

Chỉ còn lại một mình A Cẩn tiếp tục ngồi trong hành lang im lặng, một lúc lâu sau, hắn mới khẽ cười cười.

Không dịu dàng chút nào, không giống nụ cười của người tốt chút nào.