"Quần áo lao động" mà Kế Hoan nhận từ Vương Minh Tình đều là màu trắng, được làm từ cotton và vải lanh, trên người không có một mảnh kim loại nào, những chỗ thắt nút cũng được làm bằng chất liệu tương tự.
Người ở đây kỳ lạ thật, đồng phục của nhân viên vệ sinh cũng là màu trắng - đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Kế Hoan khi mặc bộ đồ này.
Kế Hoan đang suy nghĩ nên làm thế nào để đồng phục trắng sạch sẽ không bị bẩn, vừa đi không bao lâu, hai người lúc nãy đi cùng anh bắt đầu tán gẫu:
"Nhà họ Vương đúng là lì lợm, con gái thì không nói làm gì, bọn họ còn tìm đưa đàn ông vào nữa."
"Con trai cũng vô dụng, lão nhân gia vô cùng chán ghét nhà kia, ta vừa chỉ hắn đến chỗ hẻo lánh nhất, ai cũng không gặp được..."
Kế Hoan không biết mình bị ghét bỏ, cứ như vậy bị lạnh nhạt rồi.
Trên đường, anh cố hết sức để không nheo mắt hay nhìn ngắm xung quanh, nhưng những cảnh tượng trên đường đi lại tự động in vào tâm trí.
Ở đây đẹp thật đấy - Kế Hoan không nhịn được nghĩ.
Sau khi vào cổng, thứ xuất hiện trước mặt Kế Hoan là một khu vườn cực kỳ tinh xảo!
Một vùng đất rộng lớn, có con đường đá trắng ngoằn ngoèo đan xen ở giữa, hoa cỏ cây cối cao thấp bổ sung cho nhau, hoàn toàn không phải do thợ thủ công cắt tỉa mà Kế Hoan nhìn thấy ven đường, mà là một loại ... ờ... nói thế nào nhỉ? Cực kỳ tao nhã tinh xảo, cách sắp xếp bày biện rất có dụng ý.
Kế Hoan chậm rãi đi theo những người trước mặt, con đường ngoằn ngoèo dẫn đến một nơi hẻo lánh, bọn họ đi qua một cánh cửa thấp mọc đầy dây leo hoa màu hồng, sau đó cảnh sắc bên trong lại thay đổi, hóa ra là một hồ sen lớn. Kế Hoan không biết đây có phải mùa hoa sen nở hay không, nhưng những bông sen này nở rất đẹp! Khi đi ngang qua một cây cầu, lúc nhìn xuống ao, anh thấy một chiếc đuôi cá lớn lấp lánh giữa những chiếc lá sen, anh khẽ liếc nhìn một cái, không ngờ kích thước của chiếc đuôi cá kia khiến anh vô cùng kinh ngạc!
Đó là cá hả? Cá mà to được vậy sao?
Mỗi sân đều có dòng nước, nếu không biết còn tưởng khu vườn này được xây trên hồ. Men theo dòng nước uốn khúc, đám người Kế Hoan đi qua mấy cánh cửa thấp, nơi này còn lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của anh, dường như càng đi càng sâu, nhưng Kế Hoan không nhìn thấy nhiều nhà cửa, nhiều nhất là thoáng thấy mái hiên ở phía xa xa, rất cổ điển, ẩn mình giữa các tầng cây cối, Kế Hoan căn bản không có cơ hội tới gần.
Đi lâu như vậy, ngoài người trước mặt ra, Kế Hoan không nhìn thấy người thứu ba!
Trong lòng Kế Hoan đột nhiên bất an.
Mãi cho đến khi người hướng dẫn đưa Kế Hoan đến một khu vườn xanh tươi tốt, Kế Hoan mới nhìn thấy một số người mặc đồng phục quét dọn màu trắng giống anh, chỉ định một nơi để Kế Hoan dọn dẹp. Yêu cầu không được gây ồn ào, không được đi lung tung, tất cả những người dọn dẹp đều tập trung lại với nhau, rất kỳ lạ là những người dọn dẹp này đều là những cô gái trẻ, và họ đều có cái gì đó ... khá giống Vương Minh Tình, không phải ngoại hình mà là cảm giác.
Trong lòng thầm nghĩ, Kế Hoan không nói gì, lông mi rũ xuống, cúi đầu tránh đi ánh mắt tò mò thăm hỏi của những nữ sinh kia.
"Xin chào! Nơi tôi phụ trách đã được dọn dẹp sạch sẽ, tôi có thể rời đi được chưa?" Sau khi hướng dẫn viên chỉ đạo xong, một cô gái không kìm được mà tiến đến. Theo sau cô ấy là bốn cô gái còn lại, họ cũng mở miệng, chẳng qua là làm xong việc rồi định rời đi, chờ người đưa họ ra ngoài.
Vì vậy, khi người dẫn đường rời đi, một nhóm các cô gái trẻ cũng theo sau anh ta.
Khu vườn yên tĩnh chỉ còn lại một mình Kế Hoan, không gian rộng lớn bỗng trống trải lạ thường, nhìn xung quanh, Kế Hoan thầm thở dài: Đây cũng gọi là quét dọn sao? Nếu nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy tất cả đã được làm sạch, chẳng có gì để dọn dẹp cả!
Anh thực sự không biết mấy bình tẩy rửa này dùng để làm gì nữa.
Về bản chất, tính cách Kế Hoan vẫn có chút nghiêm cẩn, cẩn thận nghĩ lại, những người quét dọn vừa rồi đều còn rất trẻ, khí chất khá giống Vương Minh Tình, có lẽ đều là con của gia đình giàu có trong thành phố, nhưng cũng tương tự Vương Minh Tình và những người khác, đều bị người lớn buộc phải "làm việc" ở đây. Mỗi người bọn họ ai không phải là thiên chi kiêu nữ, sống trong nhung lụa, tay không chạm vào nước, sao có thể mong đợi họ dọn dẹp cẩn thận được. Chính anh cũng là người được hai người kia thuê để thay thế dọn dẹp, lương cũng gấp ba lần bình thường, vì vậy phải làm việc tử tế mới được.
Thế là, Kế Hoan bắt đầu nghiêm túc dọn dẹp.
Từ khi còn nhỏ anh đã làm mọi việc ở nhà, sau đó còn được đào tạo trong viện dưỡng lão, bản thân Kế Hoan cũng giỏi dọn dẹp, tính tình tinh tế tỉ mỉ, mặc dù chính Kế Hoan không ý thức được. Với tính cách này, một khi khi đã quyết định làm gì thì phải làm đến cùng, bao gồm cả việc dọn dẹp, sau khi cẩn thận ước lượng khu vực cần xử lý, Kế Hoan bắt đầu chuyên tâm vào việc chính. Sau đó, ngay khi mồ hôi đầm đìa lau đi vết bẩn trên một phiến đá xanh, một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh.
"Thật sạch..."
Duy trì tư thế ngồi xổm chà đá, Kế Hoan lập tức ngẩng đầu lên, ngay sau đó, anh nhìn thấy một người không thể tưởng tượng được.
Đúng, không thể tin được.
Khoảnh khắc Kế Hoan nhìn thấy người đó, đầu óc Kế Hoan bỗng trở nên trống rỗng.
Đó là một người đàn ông với mái tóc đen ngắn và đôi mắt đen, không phải kiểu tóc đen và mắt đen thường thấy ở người châu Á bình thường, mà là một màu đen thuần khiết hơn, giống như màn đêm vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy người kia , Kế Hoan cảm giác như mình bị hút sâu vào hố đen.
Ngay lập tức, bị nhấn chìm——