Sau ngày hôm đó, Kế Hoan phát hiện Hắc Đản thay đổi – thằng bé bỗng "dính" mình vô cùng.
Như đã nói trước đó, Hắc Đản là một đứa trẻ trầm tính, mặc dù đã nắm vững "kỹ năng cần thiết" của trẻ sơ sinh loài người dưới sự "đào tạo" của Kế Hoan, nhưng về bản chất, cậu vẫn là một đứa trẻ với những cảm xúc rất trống rỗng.
Kế Hoan không muốn dùng từ "trống rỗng" để miêu tả Hắc Đản, nhưng đó đúng là cảm xúc thật sự của thằng bé.
Ông nội không nhìn thấy, nhưng trong lòng Kế Hoan lại biết rõ: Cách Hắc Đản nhìn mình và ông nội, giống như nhìn một bình sữa, hộp sữa bột hay bát rau củ xay nhuyễn.
Giống như một sự tồn tại không thuộc về thế giới này, Hắc Đản sống trong thế giới của riêng mình, không ai biết thằng bé đang nghĩ gì, hoặc có lẽ là không nghĩ gì cả. Dưới sự huấn luyện của Kế Hoan, thằng bé học được cách khóc hay cười khi muốn bày tỏ quan điểm của mình, nhưng chỉ có thế thôi.
Khóc hay cười, không có cách khác, Kế Hoan vẫn cảm thấy giữa mình và Hắc Đản rất khó để giao tiếp với nhau. Đây là điều mà Kế Hoan không thể dạy Hắc Đản.
Tuy nhiên, sau đêm đó, Kế Hoan đột nhiên phát hiện mọi thứ đã thay đổi.
Hắc Đản bắt đầu tích cực "giao tiếp" với anh!
Sau khi giặt quần áo xong, anh cho Hắc Đản ăn như thường lệ, Hắc Đản bỗng đưa bình sữa cho Kế Hoan.
Vì Hắc Đản chưa bao giờ làm điều này trước đây nên Kế Hoan rất ngạc nhiên. Anh đặc biệt quan sát bình sữa của Hắc Đản: trong suốt, 300ml, có nhãn dán màu xanh lá cây trên đó, điều đặc biệt hơn là, bên trong còn nguyên một nửa lượng sữa.
Cũng đâu phải là không đủ ăn.
Kế Hoan nhìn Hắc Đản mà không biết tại sao, nhưng phát hiện Hắc Đản vẫn đang nhìn mình chằm chằm, trông vô cùng nghiêm túc. Một lúc sau, Hắc Đản vẫn duy trì tư thế “dâng” bình sữa lên cho Kế Hoan, anh cầm lấy chai theo phản xạ, phát hiện Hắc Đản vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mình.
Có vấn đề gì với sữa bột hả? Hay hương vị không giống?
Kế Hoan nửa tin nửa ngờ mở núʍ ѵú cao su xuóng thử nhấp một ngụm sữa bột. Lúc cảm thấy mình đã nếm được thứ gì đó khác lạ, thì bên dưới truyền đến một tiếng cười "hô hô", ánh mắt anh chuyển từ cái chai sang khuôn mặt của Hắc Đản, Kế Hoan kinh ngạc phát hiện Hắc Đản đang mỉm cười.
Anh nhanh chóng kiểm tra tã của Hắc Đản: Chết tiệt.
Ngay khi tay của Kế Hoan đặt lên mông Hắc Đản, tay anh đột nhiên bị ướt, Hắc Đản bất ngờ đi tiểu vào tay anh.
Sau đó Hắc Đản càng cười tươi hơn nữa.
Buông thõng bàn tay ướt sũng, Kế Hoan có chút khó hiểu.
Ba giờ sau, khi Kế Hoan đang cho Hắc Đản ăn uống, tình huống tương tự lại xảy ra, sau bữa tối lại thêm lần nữa...
Khi Kế Hoan cầm bình sữa lên, dưới cái nhìn của Hắc Đản, anh khẽ nhấp một ngụm, Hắc Đản bỗng cười, sau ba lần, Kế Hoan dường như đã hiểu Hắc Đản muốn nói gì: thằng bé đang chia sẻ thức ăn với anh.
" Hắc Đản, mỗi ngày cháu nghĩ cái gì vậy..." Bị Hắc Đản "ép" uống thêm một hớp sữa bột trẻ con, anh nhìn Hắc Đản đang cười ha hả thì khẽ cau mày.
Tuy nhiên, ông nội nói rằng nên ủng hộ thói quen này, còn kiến nghị bất cứ khi nào Hắc Đản chia sẻ đồ ăn, Kế Hoan không những phải nhận mà còn phải cười vui hồi đáp. Với người không thích cười như Kế Hoan, yêu cầu này đúng là khó khăn nhất.
Chà, quả thật là cặp chú cháu không giỏi cười chút nào.
o(╯□╰)o
Nếu coi sự biến hóa này là bình thường, thì một sự biến hóa khác lại hơi phi thực tế.
Đêm đầu tiên nghỉ ốm ở nhà, nửa đêm Kế Hoan đột nhiên tỉnh giấc.
Anh đột nhiên cảm thấy mình bị ôm lên!
Vô cùng chắc chắn mạnh mẽ, hẳn là bị người ta xốc nách!
Lập tức mở mắt ra, Kế Hoan nhìn thấy được một người.
Đối phương giấu mặt trong bóng mờ, nhưng phần chạm vào anh lại mềm lạnh, ẩm ướt.
Mặc dù ở trong bóng tối, nhưng Kế Hoan phát hiện mình có thể nhìn rõ từng li từng tí đặc điểm của người này, cái miệng đang há rộng của đối phương cùng hàm răng dày đặc bên trong!
Những chiếc răng lớn đó đang tiến gần về phía anh, chất nhầy nhớp nhúa được bọc trong vòm miệng!
Nguy hiểm--
Kế Hoan lại đột ngột mở mắt, trên trán rỉ mồ hôi lạnh, tim đập mạnh.
Lúc này Kế Hoan mới biết, mọi chuyện vừa rồi chỉ là giấc mơ.
Ngực anh nặng trịch, Kế Hoan lúc này mới phát hiện Hắc Đản đã bò lên ngực mình từ lúc nào, cũng không biết làm thế nào mà chui vào áo phông của anh. Vì không thể nhìn thấy đôi mắt vòng trắng quen thuộc, Kế Hoan cứ nghĩ Hắc Đản vẫn đang ngủ, nhưng lần này rõ ràng có gì đó không ổn, sao Hắc Đản lại vừa khóc vừa ngủ rồi?!.
Hắc Đản cũng mơ? Chẳng lẽ cũng gặp ác mộng.
Trong lòng nghĩ vậy , Kế Hoan khẽ lay Hắc Đản tỉnh dậy, lúc Hắc Đản nhập nhèm mở mắt, Kế Hoan cảm thấy ngực mình một mảnh ấm nóng.
Hắc Đản lại đi tè.
Hắc Đản tè lên người chú mình mà không chút xấu hổ, cũng không có ý vui mừng, móng vuốt nhỏ nắm chặt lấy lòng bàn tay của Kế Hoan, trông cực kỳ căng thẳng.
Sau khi bị Hắc Đản chọc ghẹo, Kế Hoan không còn để tâm đến giấc mơ lúc trước nữa, anh ôm Hắc Đản vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó nhẹ nhàng bế Hắc Đản quay về, đi ngủ tiếp.
Sau đó, anh lại tiếp tục nằm mơ.
Lần này, hàm răng đối phương suýt chút nữa cắn vào cổ của anh, sau đó, Kế Hoan cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt mờ mịt.
Không biết có phải nhờ ánh trăng chiếu vào hay không, mà hàm răng đối phương bỗng trắng sáng dị thường, quả thực không giống nhân loại.
Hơn nữa, Kế Hoan còn nhìn thấy hầu kết của đối phương.
Đó là một người đàn ông.
Ngay khi Kế Hoan đang nghĩ như vậy, người đàn ông có khuôn mặt mờ ảo bên dưới đột nhiên chộp lấy anh, ngay khi Kế Hoan không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai bên bắt đầu tranh giành, cuối cùng, người đàn ông có khuôn mặt mờ mịt bỗng mạnh tay lên, anh vội dùng lòng bàn tay đẩy người nọ ra, ai ngờ lại đẩy ra được thật.
Cảm giác bình yên bỗng dâng lên trong lòng.
Sau đó, Kế Hoan để ý thấy người đàn ông nọ đang mặc một chiếc áo phông, có in hình con ếch nhỏ trên đó...
Cái??! Đây không phải là áo phông của mình sao?
Sau khi tỉnh lại, Kế Hoan cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, hoa văn trên áo phông anh đang mặc đúng y như con ếch nhỏ trong mộng.
Cái này...mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng...bóng người mờ ảo trong giấc mơ cực kỳ...giống mình.
Kế Hoan nhớ lại giấc mơ vừa rồi, lúc này, Hắc Đản lại bò lên ngực anh, rêи ɾỉ một tiếng rồi lại xi ra một bãi.
Kế Hoan: “......”
Sau khi đánh thức Hắc Đản dậy, khéo léo dọn dẹp sạch sẽ cho cả hai, Kế Hoan quyết định không ngủ nữa, anh cũng không dám để Hắc Đản ngủ, nhanh tay pha thêm một bình sữa cho thằng bé. Nhìn Hắc Đản cầm bình sữa hớp từng ngụm từng ngụm, Kế Hoan moi ra vài món đồ chơi nhỏ để chơi với Hắc Đản. Trong số các món đồ chơi, Hắc Đản thích con rối ếch nhất. Lý do rất đơn giản: con ếch toàn màu xanh lục. Kế Hoan vung con ếch trên không trung, Hắc Đản vươn móng vuốt nhỏ của mình ra tóm lấy nó. Loại trò chơi này được dùng để rèn luyện khả năng nhận thức của em bé, mẹ Vương Tiểu Xuyên nói cho anh biết.
Kết quả của trò chơi đương nhiên là Hắc Đản bắt được con ếch xanh, bởi vì rất lâu mới bắt được nên Hắc Đản trông có chút vui vẻ, đôi mắt không dời nhìn con ếch trong tay Hắc Đản, tự chơi một mình rất lâu.
Trò chơi này có thể thú vị đối với Hắc Đản, nhưng rõ ràng là nhàm chán với Kế Hoan, vì vậy trong lúc chơi, Kế Hoan vô tình ngủ quên.
Sau đó, anh lại nằm mơ.
Bối cảnh trong giấc mơ lần này vẫn là trong phòng của anh, Kế Hoan thấy mình đang chơi với một con ếch xanh.
Chơi rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Kế Hoan có chút không nói nên lời.
Nhưng niềm vui trong lòng là thật, ấm áp và mãn nguyện.
Đã lâu Kế Hoan không có cảm giác này.
Sau khi chị gái mất, Kế Hoan không lúc nào là không lo lắng cho ông nội và Hắc Đản, lo lắng sức khỏe của ông nội ngày càng sa sút, lo lắng liệu Hắc Đản có trở nên kỳ lạ hơn hay không. Cảm giác ấm áp và ổn định này anh vốn chỉ cảm nhận khi chị còn sống.
Kế Hoan lặng lẽ cảm nhận sự yên bình do con ếch đồ chơi mang lại.
Sau đó--
Anh nhìn thấy chính mình.
Anh nhìn thấy "bản thân" mình đang ngồi bên cạnh, khi anh nhìn lên, "bản thân" đó đang mỉm cười với anh một cách cứng nhắc.
Không còn là đường nét khuôn mặt mơ hồ như trong giấc mơ đầu tiên, tuy rằng vẫn không nhìn rõ, nhưng Kế Hoan có thể nhận ra rõ ràng người đó chính là mình, mà “bản thân” đó lại mặc một chiếc áo phông màu xanh lá cây và chiếc quần đùi cùng màu, Kế Hoan Hoan xác nhận trong tủ quần áo của anh chưa bao giờ có một bộ quần áo như vậy.
Sau đó, trong nháy mắt nhìn thấy chính mình, Kế Hoan đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng, sau đó trong lòng lại tiếp tục vui vẻ.
Chỉ là một giấc mơ đơn điệu, nhưng tâm trạng trong giấc mơ lại yên bình và vui vẻ, trong sự yên tĩnh này, Kế Hoan chìm vào giấc ngủ sâu, mãi đến khi giấc mơ kết thúc, ánh nắng ấm áp chiếu vào người thì anh mới tỉnh lại.
Hắc Đản vẫn đang chơi bên cạnh anh.
Cơ thể nhỏ bé màu đen tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nghiêm túc chơi với con búp bê ếch xanh lớn.
Sau khi chơi được một lúc, thằng bé lại nhìn qua, vừa vặn bắt gặp đôi mắt đang mở to của Kế Hoan.
Sau đó Hắc Đản liền cười.
Lúc này, Kế Hoan mới chợt hiểu giấc mộng đêm qua là chuyện gì:
Có lẽ... có lẽ... những gì anh trải qua là "giấc mơ" của Hắc Đản.
Sau khi uống chung một bình sữa, chẳng lẽ Hắc Đản có thể chia sẻ giấc mơ với mình...?
Đây là sự biến hóa kỳ lạ thứ hai bỗng hình thành giữa Kế Hoan và Hắc Đản, đến giờ anh mới nhận ra.