Hiệu suất làm việc của bạn học Vương Tiểu Xuyên rất cao!
Ngày hôm sau, Kế Hoan đã nhận được liều vắc xin BCG và viêm gan B đầu tiên, cùng với vài ống tiêm. Biết gia đình Kế Hoan sống trên núi, Vương Tiểu Xuyên còn chuẩn bị băng, bông gòn và các vật dụng y tế gia dụng cần thiết khác cho anh.
"Cảm ơn. Những thứ này giá bao nhiêu?" Cẩn thận cất mọi thứ vào ba lô, Kế Hoan ngẩng đầu rồi hỏi.
"Không, không! Những thứ này miễn phí, miễn phí..." Dưới ánh mắt của Kế Hoan, giọng của Vương Tiểu Xuyên càng lúc càng nhỏ, đầu cũng rũ cụp xuống.
Nói cũng lạ, cậu có chút sợ Kế Hoan. Thực ra Vương Tiểu Xuyên không phải là người duy nhất nghĩ như vậy, trong lớp có lẽ tất cả mọi người đều không dám đến gần Kế Hoan. Không phải vì vẻ ngoài hung dữ hay tính cách lạnh nhạt của anh, thực ra Vương Tiểu Xuyên đã bí mật quan sát nhiều lần, rõ ràng cũng là mặc bộ đồng phục học sinh như những người khác, nhưng "khí chất" của Kế Hoan lại hoàn toàn khác biệt.
Ừm, đây là tính từ duy nhất có thể xuất hiện trong đầu cậu lúc này.
Không giống như những cậu con trai cùng trang lứa mặt đầy mụn với tàn nhan, làn da Kế Hoan lại khá trơn mịn, dù rằng chẳng bao giờ thấy anh đeo ô, anh cũng chẳng giống tuýp người sẽ bôi kem chống nắng, nhưng Kế Hoan vẫn trắng hơn hẳn tất cả những cô gái trong lớp. Công bằng mà nói, đó không phải kiểu da trắng bợt không chút máu, mà là kiểu trắng trong bóng nhuận, giống như ... giống như chiếc tách trà bằng sứ men trắng mà ông nội cậu thường nâng niu. Ngũ quan của Kế Hoan rất đẹp, không thuộc kiểu thanh tú của con gái, mà là một vẻ đẹp trung tính kết hợp giữa nam và nữ, vẻ đẹp này bị khí chất lạnh lùng bẩm sinh của Kế Hoan áp chế lại, biến thành một loại khí thế sắc bén - uy nghi.
Đúng, "uy nghiêm", rõ ràng là cùng tuổi với mọi người, nhưng Kế Hoan lại sở hữu một loại uy nghiêm chỉ người lớn mới có.
Vương Tiểu Xuyên thật sự nghĩ như vậy, không chỉ có mình, hắn đoán những học sinh khác cũng như thế. Thậm chí ngay cả giáo viên cũng có chung cảm nhận với bọn họ, vậy nên hầu như không có giáo viên nào yêu cầu Kế Hoan trả lời câu hỏi trong giờ học, cũng không có giáo viên nào nói gì khi Kế Hoan trốn biệt tăm không thấy mặt mũi trong lớp.
Vừa "cao cấp" (←khí chất) vừa "uy nghiêm" (ngoại hình), đánh nhau rất lợi hại (←xuất hiện trên bản tin địa phương vì làm việc tốt), rõ ràng là thường xuyên trốn học (← con nít ngoan không được học theo) mà thi lần nào cũng đứng đầu lớp ... Đối với một người như vậy, cho dù người khác có muốn tiếp xúc gần đến mấy cũng không nhịn được mà thấy tự ti khi đứng ngay cạnh.
Orz
Lần cuối Vương Tiểu Xuyên tiếp xúc với Kế Hoan là khi được anh cứu thoát khỏi một đám lưu manh, trên đường về nhà họ không nói một lời. Bỏ lỡ cơ hội lớn như vậy, lần này Kế Hoan tự mình đến nhờ Vương Tiểu Xuyên giúp đỡ, cậu rất vui mừng!
"Tớ cũng chuẩn bị cho cậu một bản hướng dẫn sử dụng vắc-xin của trạm phòng dịch, khi nào có thời gian, cậu cứ việc tìm tớ! Không! Cậu không cần tìm đâu, tớ sẽ chuẩn bị trước rồi đưa cho cậu! Yên tâm đi, mấy thứ tớ mang đến đều là vắc xin miễn phí tốt nhất ở trạm phòng dịch, loại này rất ít bị kích ứng, cũng chỉ có nhân viên nội bộ mới có thể sử dụng..." Vương Tiểu Xuyên đang rất kích động, thanh âm cũng run run rẩy rẩy.
Mặc dù cha mẹ đều là nhân viên của trạm y tế, thậm chí còn thuộc tầng lớp lãnh đạo, nhưng Vương Tiểu Xuyên chưa bao giờ có hứng thú với công việc của cha mẹ mình, đối với việc tiêm phòng cho trẻ sơ sinh lại càng không biết gì. Lần này chủ yếu là để giúp đỡ Kế Hoan nên mới tìm hiểu, hỏi thăm những vấn đề liên quan đến tiêm phòng cho trẻ sơ sinh một lượt, tuy có hơi lộn xộn nhưng Kế Hoan vẫn nhận ra được cậu đã nỗ lực rất nhiều.
Vì vậy, Kế Hoan cẩn thận lắng nghe những gì Vương Tiểu Xuyên nói, trong đầu dần sắp xếp lại các ý chính, từ từ hình thành ý tưởng.
"Cám ơn cậu. Về sau, tớ chắc phải tiếp tục làm phiền cậu rồi." Chờ Vương Tiểu Xuyên giải thích xong, Kế Hoan nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Chạm mắt với đôi thu thủy trong trẻo của Kế Hoan, Vương Tiểu Xuyên đỏ bừng mặt! Cậu ta đứng ngây ra đó một lúc, hồi lâu sau mới vẫy tay nói: "Tớ thực sự rất vui vì có thể giúp được cậu, thật đó..."
Câu này là sự thật.
Hai người trò chuyện một lúc rồi chia tay, Vương Tiểu Xuyên trước khi đi còn hỏi Kế Hoan một số bài toán mà hắn không biết làm. Thấy Kế Hoan nháy mặt đã giải quyết xong bài toán bản thân suy nghĩ mấy ngày cũng không ra, trong lòng Vương Tiểu Xuyên vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.
“Lần tiếp theo là mũi thứ hai của vắc-xin viêm gan B, đến lúc đó tớ sẽ gọi trước cho cậu!” Sau khi hẹn Kế Hoan lần sau gặp mặt, Vương Tiểu Xuyên bất đắc dĩ nói lời tạm biệt với Kế Hoan.
Trước khi đi, Kế Hoan cười với hắn. Mặc dù nụ cười có hơi cứng ngắc, nhưng đối với một Kế Hoan luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, Vương Tiểu Xuyên bị nụ cười này làm cho đắc ý đến ngây người, khi định thần lại thì phát hiện Kế Hoan đã biến mất.
Sau khi chào tạm biệt các bạn học, Kế Hoan không trực tiếp về nhà mà đến trạm phòng chống dịch bệnh trong trấn. Ở đây có rất nhiều gia đình dắt con đi tiêm, trong trường hợp này, sự hiện diện của Kế Hoan không mấy bắt mắt.
Mối liên kết giữa những đứa trẻ khá kỳ lạ, chỉ cần một đứa khóc là mấy đứa xung quanh sẽ méo miệng theo. Lúc đầu, Kế Hoan còn lo lắng rằng Hắc Đản cũng sẽ khóc, nhưng rõ ràng anh đã suy nghĩ nhiều. Nhớ lại lúc Kế Hoan đang chăm chỉ học tập, Hắc Đản cứ chăm chú nhìn ra bên ngoài qua bộ đồng phục của Kế Hoan, vì để giúp thằng nhóc con dễ thở hơn, Kế Hoan đã cố tình kéo khóa đồng phục xuống, để áo khoác độn bên ngoài được nới lỏng.
Kế Hoan thỉnh thoảng sẽ quan sát tình hình của Hắc Đản, lúc này lực chú ý của Hắc Đản rõ ràng tập trung ra thế giới bên ngoài, thằng bé yên lặng nhìn bốn phía xung quanh, khi những đứa trẻ khác khóc, miệng Hắc Đản sẽ há ra một chút.
Hình như nó đang cười...
Dù kỳ lạ đến đâu, trong mắt Kế Hoan thì Hắc Đản vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, anh hơi lo lắng rằng thằng bé sẽ bị nhiễm một số bệnh truyền nhiễm nếu ở lâu trong một nơi như thế này, vậy nên Kế Hoan chỉ ở lại quan sát tầm một tiếng rồi quyết định trở về nhà.
Lúc anh tìm Vương Tiểu Xuyên để xin vắc-xin, Vương Tiểu Xuyên đề nghị Kế Hoan tiêm luôn tại trạm phòng dịch địa phương, nhưng Kế Hoan từ chối với lý do "có một bác sĩ già trên núi".
Kỳ thật trên núi không có vị bác sĩ nào, chỉ có một bác sĩ thú y sống ở dưới chân núi. Lão nhân gia đã về hưu, chọn sống dưới chân núi cho dễ đi lại, chân ông không còn tốt, không đi được đường núi cao. Vậy nên mỗi lần Kế Hoan nhờ ông đến tiêm thuốc cho heo ông đều không đến được, mà anh cũng chẳng thể đuổi đàn heo xuống núi, hết cách, bác sĩ thú y già đành dạy Kế Hoan cách tiêm cho động vật. Vì vậy, từ lúc Kế Hoan nuôi lợn đến giờ, tất cả vắc-xin đều là anh tự tiêm.
Lần này anh vẫn quyết định tự mình chiến đấu.
Sau khi Kế Hoan về đến nhà, ông nội đang ngủ ở phòng sách phía sau, anh mở cửa kiểm tra để chắc chắn rằng ông cụ sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn, Kế Hoan bế Hắc Đản trở về phòng của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Kéo Hắc Đản ra khỏi vòng tay, đặt thằng bé nằm ngay ngắn lên giường, anh xếp thêm một chiếc gối vào bên cạnh, hơi quay mặt Hắc Đản về phía mình.
Đứa trẻ này rất thích nhìn người - quả nhiên, sau khi được Kế Hoan đặt xuống, đôi mắt vòng trắng của Hắc Đản lập tức chuyển hướng về phía anh.
Khẽ nở một nụ cười gượng gạo, Kế Hoan chuyển sự chú ý sang chiếc ba lô của mình.
Anh lấy ra những công cụ chốc nữa sẽ phải sử dụng ra.
Ngoại trừ những thứ Vương Tiểu Xuyên đưa cho, thì trên đường đến nhà Vương Tiểu Xuyên, anh còn đi hiệu thuốc mua thêm mấy thứ: mấy cái ống tiêm, cùng một lọ nước muối sinh lý lớn.
Đây là để thực hành tiêm.
Đúng vậy, Kế Hoan quyết định tự mình tiêm phòng cho Hắc Đản, nhưng trước khi hành động, anh quyết định tự mình thực hành trước.
Theo phương pháp tiêm bản thân quan sát tại trạm phòng dịch trong một giờ, Kế Hoan trước tiên dùng cồn sát trùng một miếng da trên cánh tay, sau đó dùng ống tiêm rút một lượng nước muối sinh lý nhất định từ chai nước muối, cân nhắc một hồi rồi đâm vào cánh tay của mình bằng ống tiêm——
Đây là lần đầu tiên tự tiêm cho chính mình, tốc độ của Kế Hoan quá chậm, anh không khỏi nhíu mày, một giọt máu lớn chảy ra từ cánh tay, anh lập tức dùng bông tẩm cồn lau đi.
Quay đầu nhìn về phía Hắc Đản, Hắc Đản vẫn đang nhìn anh chằm chằm, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại không ngừng nhếch lên.
Chà, không biết tật xấu này có phải học từ khi ở trong trạm phòng chống dịch hay không, thằng nhóc này dường như rất hay cười khi thấy người ta rút kim tiêm ra.
Kế Hoan nhún vai, lập tức lấy một ống nước muối sinh lý khác, sau đó tiếp tục đâm vào cánh tay của mình.
...
Sau cùng, cánh tay trái của Kế Hoan chi chít lỗ kim với tổng cộng bốn mươi lăm lần thử.
Vắc xin BCG* được tiêm vào da và vắc xin viêm gan B được tiêm vào bắp. Kế Hoan đã thử hai phương pháp này hàng chục lần trên chính người mình, và chỉ dừng lại cho đến khi cảm thấy rằng kỹ năng đã tạm ổn.
(BCG*: vắc xin phòng bệnh lao)
Lúc này, cánh tay trái của anh đã sưng vù lên.
Duỗi lòng bàn tay trái ra, Kế Hoan cảm thấy tình trạng vẫn khá ổn, vì vậy liền đứng dậy thu dọn rác đã sử dụng sau mấy lần thử nghiệm vừa rồi, rửa tay một lần nữa rồi lấy vắc xin và ống tiêm mà Vương Tiểu Xuyên đã chuẩn bị cho Hắc Đản ra.
Chuẩn bị xong những dụng cụ cần thiết, Kế Hoan nâng Hắc Đản đang nằm giữa gối lên, ôm vào lòng.
Hắc Đản nhìn thẳng vào Kế Hoan.
Kế Hoan buông lỏng trói buộc bên ngoài khăn cuốn, cánh tay nhỏ màu đen của Hắc Đản vươn ra, đúng lúc bị Kế Hoan bắt lấy!
Sau đó, Kế Hoan cười cứng ngắc với Hắc Đản, nhanh chóng chuẩn bị vắc xin cần tiêm, vững vàng giữ chặt một cánh tay của thằng nhóc con.
Giống như khuôn mặt đen kịt, hai cánh tay của Hắc Đản như ẩn hiện trong màn sương đen, hiệu ứng hình ảnh vô cùng kỳ lạ. Người bình thường đừng nói là tiêm, chỉ nhìn thấy thôi đã đủ để gọi cảnh sát! Chính vì điều này nên Kế Hoan mới nhất quyết tự mình tiêm cho Hắc Đản.
Kế Hoan lại cười với Hắc Đản lần nữa, trong khi Hắc Đản vẫn đang chăm chú nhìn thẳng vào mình, anh xác định vị trí cần tiêm, sau đó quyết đoán đâm vào cánh tay đen tuyền của Hắc Đản.
Kế Hoan thở phào nhẹ nhõm, dùng ngón tay xác nhận rằng có một cục u nhỏ nổi lên trên da của Hắc Đản.
Ánh mắt Kế Hoan quay lại trên mặt thằng cháu, anh phát hiện không biết từ lúc nào, Hắc Đản đã không còn nhìn vào mình nữa, quả nhiên....:
"Oa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Một tiếng hét lớn long trời lở đất phát ra từ trong vòng tay của Kế Hoan, Kế Hoan hoảng hốt ôm Hắc Đản lên dỗ. Khi anh đứng dậy, Kế Hoan bất ngờ sửng sốt: Vẫn là một đôi mắt với hai vòng tròn trắng, nhưng giờ đây lại đong đầy nước mắt ——
Phụt——chịu không nổi nữa, Kế Hoan cười phá lên.
"Được rồi! Được rồi! Lúc nãy hưng phấn nhìn người khác bị kim tiêm đâm vào người, giờ cũng cảm thấy đau phải không?" Vừa an ủi tiểu quái vật trong lòng, Kế Hoan lại giơ lên
một cái kim tiêm khác, suy nghĩ rất đơn giản: Dù sao kiểu gì cũng khóc, khóc một lần thì tiết kiệm công sức hơn.
Tính toán lập tức nhảy số trong đầu, bàn tay hành động cũng rất nhanh, Kế Hoan một lần nữa dứt khoát đâm kim vào cánh tay của Hắc Đản.
Kết quả là Hắc Đản hoàn toàn khóc thành cái bình tưới.
Tiếng khóc của cậu lớn đến mức vượt xa âm lượng mà một đứa trẻ bình thường có thể phát ra, nhưng Kế Hoan lại không biết điều này, ngược lại, tâm trạng anh bây giờ rất vui vẻ.
Anh vô cùng hài lòng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Hắc Đản, bé mít ướt cứ uất ức nhìn chằm chằm vào anh, cuối cùng Kế Hoan nhấc cậu lên, áp môi mình vào màn sương đen, hôn chụp một cái.
Cảm xúc lạnh băng.
Trơn mịn.
Nhưng khóe miệng Kế Hoan lại cong lên, sau đó lại tiếp tục hôn thêm cái nữa, giống như mấy bà mẹ ở trạm phòng chống dịch an ủi con mình, anh ôm Hắc Đản hôn nhẹ dỗ dành.
Tiếng khóc của Hắc Đản cuối cùng cũng yếu đi, mà ông nội ở phòng bên cạnh cũng bị đánh thức. Dò dẫm từ bước sang phòng bên, câu đầu tiên ông hỏi là:
"Vừa nãy là âm thanh gì vậy? Đáng sợ quá—"
"À, Hắc Đản đang khóc. Buổi chiều cháu đưa nó đến trạm y tế để tiêm vắc-xin, nó đã khóc suốt cả quãng đường về nhà."
Sau đó, anh thấy ông nội thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là khóc! Khóc chút cũng không sao!"
Ông nội mỉm cười, một lúc lâu sau mới cảm thấy lời mình vừa nói có gì đó không đúng lắm, vì thế lại bổ sung: “Ý ông là, thằng nhóc Hắc Đản này ít nói quá, cần phải khóc nhiều hơn chút, như vậy mới tốt. Khóc được càng to nghĩa là càng khỏe, sau này nói chuyện cũng sẽ không sợ hãi, nhát gan. . ."
“Ông nội nói đúng.” Kế Hoan cũng cười.
Có lẽ, ông nội biết đứa nhỏ này có gì đó kỳ quái, đúng không?
Nhưng anh không nói gì.
Bởi vì nó là con của chị anh, bởi vì nó là đứa con mà Tiểu Hắc đã để lại, ông nội cũng giống như anh vậy, đều lựa chọn im lặng mà thôi.
Vì vậy, theo từng tiếng nức nở khụt khịt của Hắc Đản, hai ông cháu không ngừng thảo luận về kế hoạch tiêm phòng vắc-xin tiếp theo.