Chương 55 Rời đi
Khi ông nội tỉnh lại, Kế Hoan nói cho ông nội quyết định của mình.
Ma vật sừng dê khó khăn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt dường phủ lớp màng xám nhìn sang, như muốn hỏi: "Tiểu Hoa Nhi, con không đi học đại học à?"
Kế Hoan im lặng một lát, đặt Hắc Đản về phía trước, Hắc Đản lập tức lăn vào trong lòng ông nội, nhét một viên kẹo xanh vào miệng ông. Ma vật sừng dê tặc lưỡi hồi lâu, ông không nếm được vị. Cuối cùng, Kế Hoan cũng phát hiện vấn đề, bóc vỏ kẹo ra, lúc này ông nội mới cảm nhận được vị ngọt của kẹo.
Nép mình trong hõm cổ của ông nội, Hắc Đản mỉm cười khúc khích.
"Ông nội, ông yên tâm, người nọ sẽ không lừa chúng ta, hơn nữa chúng ta... cũng không có gì để lừa gạt." Biết được sự lo lắng của ông nội, Kế Hoan thấp giọng nói.
"Hôm qua anh ấy đã ký lời thề với cháu, rằng anh ấy sẽ không làm hại gia đình chúng ta."
"Ngoài ra, anh ấy còn nói sẽ cung cấp chỗ ở. Cấp độ của lũ ma vật xung quanh cũng ngang bằng với ông. Ông nội, ông phải khỏe lại càng sớm càng tốt. Khi đó chúng cháu chỉ có thể trông cậy vào ông. “
Chậm rãi truyền đạt thông tin về “Thế giới bên kia” cho ông nội nghe, cũng là anh tự nhắc nhở bản thân mình.
Đối với một “thế giới khác” hoàn toàn không biết gì cả, một con ma vật sừng dê rơi vào trạng thái suy yếu chỉ có thể đi săn hai chú hổ con mà thôi.
Nhưng bắt đầu hôm nay, ông cố ý ăn nhiều một chút, đến nơi đó ông phải bảo vệ cháu trai và chắt của mình, lỡ như ông không kịp khỏi bệnh thì sao?
Sau khi đặt Hắc Đản vào phòng ông nội, Kế Hoan bận rộn chạy ra ngoài.
Đúng như những gì đã nói, anh bắt đầu thực hiện lời hứa của mình, bắt đầu công cuộc chăm sóc A Cẩn.
Trong suy nghĩ của Kế Hoan, cả gia đình anh đều được A Cẩn cứu, hắn không chỉ cứu người mà còn giúp đỡ sắp xếp đích đến tương lai cho họ, anh cảm thấy mình nên trả ơn A Cẩn. Không chỉ pha trà và dọn dẹp bộ trà mỗi ngày, mà sau khi nhận ra đồ ăn mình nấu rất hợp khẩu vị của A Cẩn, Kế Hoan chỉ đơn giản chuẩn bị thêm một phần cho A Cẩn mỗi lần vào bếp, đặc biệt hơn cả nồi cơm lớn của ông nội. Thỉnh thoảng A Cấn sẽ ăn một ít, phần lớn thời gian hắn thường không hề chạm vào, dù vậy, Kế Hoan chưa bao giờ thất bại khi mang đồ ăn kèm đến;
Ngoài ra, Kế Hoan còn chủ động đảm nhận toàn bộ công việc dọn dẹp trong nhà, trước kia ở đây có rất nhiều người chỉ để phục vụ A Cẩn, bây giờ những người đó đều đã rút lui, Kể Hoan liền chủ động tiếp quản tất cả công việc, may mắn thay, anh không phải lo lắng về toàn bộ ngôi nhà, chỉ cần chịu trách nhiệm về khoảng sân nhỏ nơi họ ở.
A Cẩn không nói gì nhưng có vẻ như khá hài lòng với những gì anh làm.
Kế Hoan sau đó càng làm việc chăm chỉ hơn.
Ông nội ngày càng khỏe hơn, vết thương trên người cũng từ từ lành lại, thậm chí mỗi ngày ông còn có thể biến thành hình người trong một thời gian!
Đối lập với tình trạng của ông nội là A Cẩn, người ngày càng yếu đi.
Trà cũng không giấu được mùi thối rữa đang dần nồng lên.
Cùng lúc đó, động tĩnh của lũ ma vật bên ngoài sân ngày càng lớn.
Ông nội và Hắc Đản rất khẩn trương, trong khoảng thời gian ngắn, người bình tĩnh nhất trong sân chính là Kế Hoan và A Cẩn.
“Hôm nay mọi người có thể cùng nhau ra ngoài.” Ngày này, khi Kế Hoanh ra ngoài mua sắm thường lệ, A Cẩn đột nhiên nói: “Mấy ngươi đều đi đi, vết thương của Karas vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng vẫn khỏe hơn người bình thường. Như vậy có thể mang theo nhiều đồ hơn nếu đi cùng nhau."
"Mang theo bất cứ thứ gì em muốn và mua ngay hôm nay. Sau ngày hôm nay, em không thể ra ngoài."
Lúc này Kế Hoan mới ý thức được: Hôm nay là ngày áp chót của hai mươi tám ngày!
Đột ngột mở mắt, A Cẩn vươn tay ra, giữa hai ngón tay lại có thêm hai tấm thẻ ngân hàng: “Cầm lấy cái này và sử dụng.”
Bắt gặp ánh mắt của A Cẩn, Kế Hoan giật mình, một lúc sau định thần nhận lấy tấm thẻ từ tay đối phương: "A Cẩn, có thứ gì cần tôi mua về không?"
A Cẩn lặng lẽ liếc nhìn anh: "Không, nhưng..."
"Em nhất định phải trở về trước mười giờ tối, muộn hơn thời gian này mà không về thì cũng không được quay lại."
"...Tạm biệt." Sau khi thu dọn những thứ cần thiết và đặt Hắc Đản lên lưng, Kế Hoan chào tạm biệt A Cẩn như thường lệ.
Nhưng lần này A Cẩn không nói lời tạm biệt với anh, hắn chỉ cười nhẹ rồi nhắm mắt lại.
Kế Hoan nghĩ rằng A Cẩn đang gợi ý cho anh một cơ hội cuối cùng để rời đi.
Nếu em muốn ở lại thế giới con người thì không sao. Gia đình ba người của em đã có khả năng rời đi, vì vậy hãy tiếp tục rời đi. A Cẩn cũng đưa cho họ ba tấm thẻ ngân hàng;
Nếu em vẫn quyết định đi cùng anh thì hãy quay lại.
Vì lý do nào đó, Kế Hoan có linh cảm: ngày hai tám là ngày A Cẩn rời đi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay sẽ là ngày cuối cùng bọn họ ở đây.
Mang theo ông nội và Hắc Đản, Kế Hoan nhanh chóng đi đến thị trấn tiếp theo để mua những vật dụng cần thiết. Nhận ra hôm nay là ngày cuối cùng, Kế Hoan không mua quá nhiều đồ ăn cho ông nội mà mua những thứ thiết yếu anh đã lên kế hoạch từ lâu và cần thiết cho cuộc sống ở nơi mới. Anh cẩn thận suy nghĩ, chuẩn bị một ít kim tiêm, chỉ và các loại thuốc, sau đó là đồ của Hắc Đản, trùng hợp là hai người, cả anh và ông nội đều dành phần lớn vật tư cần thiết cho Hắc Đản. Ngoài sữa bột, viên canxi, bún gạo và những thứ lặt vặt khác, Kế Hoan mua một thêm thịt, trứng gà vì không biết ở đó có hay không, trứng gà từ đây có kích thước lớn và trông rất ngon.
Bởi vì trên đường đi bọn họ đã lên kế hoạch, mua những thứ này cũng không mất nhiều thời gian, quay về Bade Town vẫn còn sớm nên họ quyết định dạo một vòng cuối cùng.
Mang theo những chiếc túi lớn nhỏ, Kế Hoan ôm Hắc Đản, đi dạo với ông nội trên con đường vắng vẻ.
Thị trấn nhỏ từng không thịnh vượng nhưng sôi động đã suy tàn nhanh chóng khi không còn bóng người.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Kế Hoan.
Ông nội không có tiếng bước chân.
Xoạch, xoạch.
"Tiểu Hoa Nhi, tại sao chúng ta không đi?" Ông nội đột nhiên nói: "Con ma vật to lớn đó cố ý muốn ba người chúng ta cùng rời đi hôm nay sao?"
Ông nội không hề bối rối chút nào.
Bata, bah, tiếng bước chân của Kế Hoan đang không ngừng tiến về phía trước.
Sau đó, tiếng bước chân đột ngột dừng lại, Kế Hoan bỗng nhiên nói:
"Ông ơi, cháu suy nghĩ nãy giờ. Cháu lớn đến tuổi này rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta công khai đi cùng nhau phải không?"
Ma vật sừng dê giật mình.
"Đây cũng là lần đầu tiên cháu mang Hắc Đản đi trên đường thế này."
“Cháu cũng muốn được nắm tay ông rồi đi lại tự nhiên như thế này, chỉ vậy thôi.”
"Cho nên, cháu muốn đi."
Ma vật sừng dê lại sửng sốt, cúi đầu một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Vậy chúng ta cùng đi thôi.”
Sau đó, trên mặt hai người đều lộ ra nụ cười, không hiểu tại sao ông nội và chú lại cười, Hắc Đản cũng cười theo.
——
Kim giờ đã chỉ số "mười", kim phút sẽ đến vị trí "mười hai" trong năm phút nữa. Đã gần mười giờ nhưng ba người vẫn chưa về, A Cẩn nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, híp híp mắt.
Rốt cuộc, hắn là người duy nhất còn lại.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, đúng lúc đang định nhắm mắt lại thì cửa trượt phòng ngủ đột nhiên mở ra, một con ma vật sừng dê nhanh chóng lao vào, cõng một thanh niên trên lưng! Ngoài người trên vai, ông còn ôm... một con lợn bên tay trái?
"Xin lỗi! Bởi vì chúng tôi mua đồ xong sớm nên ghé qua nhà cũ để thu dọn đồ đạc. Đang định về thì phát hiện Đại Bạch đang ở trên núi... Đây là lợn nhà tôi, tôi có thể mang đi cùng được không?"
Còn chưa kịp xuống khỏi lưng ông nội, Kế Hoan đã bắt đầu giải thích, chỉ vào con lợn trắng đang bị dây thừng trói cổ, ngoan ngoãn lẽo đẽo đi theo, có chút ngại ngùng nói: "Bọn tôi không mua quá nhiều đồ, không biết ba người và một đầu heo có quá..."
A Cẩn: ...Hắn đường như đã mường tượng đến hình ảnh bản thân cõng cả một “đại gia đình” trên lưng đi đến một thế giới khác rồi?
Kế Hoan đang nói bỗng nhiên dừng lại, anh chú ý tới: sắc mặt A Cẩn lúc này trông rất không tốt.
Dù khuôn mặt A Cẩn luôn nhợt nhạt nhưng chưa bao giờ đầy vẻ chết chóc như bây giờ.
Ngay lúc Kế Hoan đang bất an thì A Cẩn đột nhiên mỉm cười.
Thay vì cười nhẹ như thường lệ, hắn lại cười lớn, cười đến mức ho ra máu.
"Đừng lo lắng, tôi không sao." A Cẩn lấy chiếc khăn tay từ dưới gối ra, nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng.
Nhưng... ngươi thoạt nhìn không giống không sao - vẻ mặt của Kế Hoan đã nói rõ điều này.
Nhìn thấy vẻ chần chờ của anh, A Cẩn đột nhiên chỉ vào hành lang trước mặt: “Bất cứ thứ gì em muốn cứ mang đi, chỉ cần đặt nó trên sàn hành lang trước phòng ngủ của tôi. Nhớ kỹ, chúng phải được đặt ở vị trí của em thường chịu trách nhiệm dọn dẹp. Phần sàn hành lang đó và không nơi nào khác.
Đương nhiên, Kế Hoan cũng không xa lạ gì nơi bản thân đã dọn dẹp mấy tháng nay, Kế Huan liếc nhìn A Cẩn, tay phải nắm tay ông nội, Hắc Đản trên lưng, một tay khác dắt A Bạch đi đến khu vực chỉ định. Ra hiệu ông nội ôm Đại Bạch đứng yên, Kế Hoan đi sang phòng bên cạnh vài lần, không bao lâu anh đã thu dọn mấy va ly hành lý lớn, cất những thứ này vào một chỗ, Kế Hoan đi sang đứng yên bên cạnh ông nội.
"Được rồi, ở chỗ đó, em có thể ngồi xuống, nhưng sau đó không được cử động." Chỉ vào hành lang sàn nhà, A Cẩn lại cảnh cáo: "Từ giờ trở đi, đừng rời khỏi dù chỉ là một bước trong phạm vi dưới chỗ chân em, ngay cả khi có chuyện xảy ra cũng đừng rời khỏi."
"Được rồi, bây giờ em có thể đóng cửa." A Cẩn nhẹ nhàng nói, nhắm mắt lại.
Kế Hoan đóng cửa theo lời hắn, trong ngoài lập tức chia làm hai thế giới.
Một ánh sáng, một bóng tối.
Trong nhà không có ánh sáng, trong phạm vi trăm dặm, chỉ có duy nhất phòng ngủ của A Cẩn là phát ra luồng sáng yếu ớt.
Trên hành lang hơi lạnh, ma vật sừng dê hóa nguyên hình, ôm chặt cháu trai và chắt trong tay, còn dùng đuôi móc chặt đồ đạc của gia đình: mấy bọc lớn và con lợn Đại Bạch.
Kế Hoan đưa mắt nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, đếm ngược thời gian.
Anh biết: thời điểm phải ra đi đang đến.
Có gió--
Kế Hoan chú ý tới bộ râu treo lơ lửng của ông nội đột nhiên rung lên, ánh mắt dời từ mặt đồng hồ điện tử về phía trước, Kế Hoan liếc nhìn từng hàng lá cây đang khẽ đung đưa.
Đầu tiên là tiếng xào xạc nhẹ nhàng, sau đó là rung chuyển dữ dội!
Mặt nước yên tĩnh bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, Kế Hoan lập tức cảm giác được mặt đất bên dưới bắt đầu rung chuyển.
Móng vuốt của ông nội vòng quanh người anh siết chặt hơn, cơ thể nhỏ bé của Hắc Đản đang vùi trong ngực cũng khẽ run lên.
Tới--
Trong lòng chấn động, Kế Hoan lập tức dựng lên tinh thần.
Kế Hoan theo bản năng nhìn lên.
Là nhân loại, lẽ ra anh không thể nhìn thấy gì, nhưng vào khoảnh khắc này, lúc chợt ngẩng đầu lên, Kế Hoan liền biết: có thứ gì đó từ bên ngoài nhảy vào.
Quả nhiên--
Một tiếng nứt lớn vang lên, mái nhà phía trên Kế Hoan đột nhiên vỡ nát! Đồng thời--
"Răng rắc"!
Cùng với âm thanh trầm đυ.c ẩm ướt, một mùi rỉ sét tanh tưởi tỏa ra từ căn phòng.
Kế Hoan kinh hãi ngoảnh đầu lại, không biết lúc nào, trên cánh cửa giấy trắng vốn trống rỗng bỗng hiện ra hai cái bóng, một cái gầy gò trông giống như con người, còn cái kia thì khá to lớn, nó duỗi móng vuốt đè lên dây xích đang trói buộc phần con người ở dưới nó, cái bóng với cái đầu khổng lồ kề sát, há to cái miệng, cắn xuống!
Đôi mắt mảnh khảnh của Kế Hoan chợt mở to!
Cái bóng khổng lồ gặm nhấm thân thể con người bên dưới, con người hoàn toàn bất động, giống như đã chết...
Tuy nhiên, vào lúc này, ngay lúc Kế Hoan không biết nên lao lên hay xông vào, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra: đầu quái vật kia đột nhiên biến mất!
Một chất lỏng màu đen đập vào cánh cửa giấy trước mặt Kế Hoan, anh giật mình, chỉ biết trân trân nhìn cái bóng to lớn dần biến mất...
Nó không biến mất như tan biến thành bụi tro màu đen xám, mà càng giống như đang bị cắn nuốt hơn, kèm theo âm thanh ướŧ áŧ và phân hủy khiến người ta tê dại, thân hình con quái vật dần dần biến mất.
Ngay sau khi nó biến mất, một bóng người gầy gò đột nhiên xuất hiện bên dưới.
A Cẩn————
Kế Hoan quên việc quay đầu lại.
Còn chưa kịp hoàn hồn, cùng với tiếng nửa mái nhà sập xuống, một con ma vật to lớn khác từ bên ngoài xông vào, sau đó là con thứ ba, thứ tư...
Ngay khi ma vật tràn vào càng ngày càng nhiều, khu vực Kế Hoan đang đứng bắt đầu rung chuyển dữ dội, anh nghe thấy tiếng đất nứt vỡ, mặt đất bắt đầu chìm xuống!
Không sai! Mặt đất đang thực sự chìm xuống!
Lúc này Kế Hoan chú ý xung quanh đột nhiên sáng lên, không phải là do đèn, Kế Hoan không biết thứ ánh sáng đó là gì, nhưng những ánh đèn đó đồng thời sáng lên từng hàng một, rất có trật tự, tạo nên đồ án hoa văn phức tạp, chiếu sáng bốn phương tám hướng khắp ngôi nhà. Đến khi dâng lên vừa đủ, chúng không còn đơn thuần là những điểm sáng nữa. Quầng sáng! Chúng cấu thành một bức tường với quầng sáng vĩ đại!
Nó không chỉ giới hạn trong khoảng sân nhỏ nơi Kế Hoan đang ở mà còn vươn ra một khu vực rộng lớn hơn, xuyên qua bức tường phía xa, những màn sáng khổng lồ bao trùm toàn bộ sân!
Những con ma vật khổng lồ vô hình lần lượt xuất hiện trong những màn sáng này, chúng hú lên đau đớn, bay về phía phòng ngủ của A Cẩn phía sau Kế Hoan.
Không… nói “bay” thì không đúng, “hút” có lẽ sẽ phù hợp hơn.
Toàn bộ sân dường như chỉ còn lại một mảng ánh sáng khổng lồ, phòng ngủ của A Cẩn phía sau lưng Kế Hoan chính là “ mắt trận", những con ma vật chờ đợi đã rất lâu bên ngoài mảng ánh sáng đã bị "hút" vào phòng của A Cẩn .
Kế Hoan tưởng rằng mình nghe thấy tiếng hú.
Rất lớn, thống khổ, đau đớn...
Ông nội không khỏi run rẩy, Kế Hoan ôm chặt cánh tay ông, yên lặng an ủi.
Phòng ngủ dù lớn đến đâu cũng không thể chứa được nhiều ma vật như vậy, không lâu sau, căn phòng phía sau Kế Hoan cuối cùng cũng đạt đến giới hạn, không chịu nổi được nữa đổ ầm xuống đất, những gì xảy ra trong căn phòng cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Kế Hoan:
Vô số ma vật đang kêu la, đầu vẫn đang gào thét, nhưng thân thể đã sớm bị chặt thành từng mảnh, lơ lửng trong phòng, khi từng miếng thi thể biến mất, Kế Hoan lập tức nhận ra: chúng đang bị "ăn thịt".
Đây là cảnh ăn uống tàn bạo nhất mà Kế Hoan từng thấy.
Hắc Đản trong ngực và ông nội bên cạnh đều nhắm chặt mắt lại, Đại Bạch đã ngất đi, Kế Hoan tưởng rằng mình sẽ không thể chống cự được, nhưng sự thật là anh vẫn kiên trì không chớp mắt. Kế Hoan đã chứng kiến
sinh vật vô hình trong kia ăn thịt con ma vật cuối cùng.
Giọt máu cuối cùng từ giữa không trung nhỏ xuống, Kế Hoan biết sinh vật này đã ăn xong.
Một áp lực mạnh mẽ bao trùm lấy anh!
Nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó trong phòng, Kế Hoan vẫn bất động.
Anh không nghe thấy tiếng bước chân của đối phương, nhưng anh biết đối phương đang hướng về phía mình.
Một bước, hai bước, ba bước...
Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên chạm vào vai, sắc mặt Kế Hoan tái nhợt ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy khuôn mặt A Cẩn chậm rãi hiện lên giữa không trung.
Cơ thể hắn sạch sẽ, không một vệt máu, A Cẩn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi về phía anh, tất cả da thịt thối rữa trên cơ thể đều đã mọc lại, mặc dù trông cực kỳ gầy nhưng giờ đây trông hắn không khác gì một người bình thường.
Tuy nhiên, vào lúc này, A Cẩn lần đầu tiên mang đến cho Kế Hoan ý nghĩ "Đây không phải là con người".
Trước đây, ngay cả khi chính bản thân A Cẩn thừa nhận mình là ma vật, nhưng trong mắt Kế Hoan, A Cẩn vẫn trông giống một con người, cho đến tận bây giờ.
Luồng áp khí kinh người tràn khắp cơ thể, A Cẩn nắm lấy cổ tay Kế Hoan, nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt đen tuyền của mình:
"Tôi đã để em đợi lâu rồi. Hiện tại, chúng ta có thể rời đi."