Trở lại lâu đài,hắn thẳng tay xách cô ném vào đại sảnh rồi quay người định rời đi.
Ngữ Kỳ ngã thật mạnh xuống nền đất, gượng giọng kêu hắn: " Phụ thân đại nhận–"
Thân hình cao gầy kia khựng lại trong giây lát, chậm rãi xoay người, rồi dùng dùng giọng nói có phần hơi khàn, mềm nhẹ mà lười biếng đáp: "Mới như vậy đã không nỡ xa ta rồi sao?"
Ngữ Kỳ cười cười, từ từ đi đến chỗ hắn, làn váy đen ở phía sau bồng bềnh uốn lượn: "Nếu như mãi vẫn không thấy được ngài, tôi phải làm sao mới có thể hiểu được lòng mình đây,?"
Hắn vuốt ve chiếc nhẫn bảo thạch trên tay mình, tao nhã nở nụ cười: " Margaret, ngươi dường như cũng không thể hiểu được, đối với ta mà nói lại càng có lợi,chính là ngươi vẫn tiếp tục bị mê hoặc_" Ngừng một lát, thấy cô vẫn không hiểu được, hắn không để ý tiếp tục giải thích:" Như vậy ngươi sẽ khăng khăng một mực ở bên cạnh ta."
" Nhưng nếu như ngài không thích những gì tôi nói, thì việc tôi đi theo ngài đâu còn nghĩa lý gì?"
Sau một hồi im lặng, hắn cười khẽ một tiếng, đôi đồng tử màu đỏ sậm hơi nheo lại: " Ta cũng không thích gia tộc Lancaster, nhưng ta vẫn không muốn đem nó giao cho người khác –" Hắn nhìn vào mắt cô, chậm rãi thấp giọng nói:"
Đồ ta thật sự muốn đã vĩnh viễn mất rồi, cho nên hiện tại, cho dù ta chẳng còn cảm thấy hứng thú với thứ gì đó, ta cũng sẽ nắm chặt nó trong tay."
" Ý của ngài là- – cho dù không cảm thấy hứng thú với tôi, ngài vẫn–"
Ngữ Kỳ mới nói được một nửa thì bị hắn cắt ngang.
Ngón tay thon dài tái nhợt nhẹ nhàng đặt lên môi cô, mang theo nhiệt độ lạnh lẽo,hắn cúi xuống, cười nắm lấy cằm cô: " Không, ta đối với ngươi cảm thấy rất hứng thú, ngươi là người duy nhất trong mấy trăm năm qua làm cho ta thực sự cảm thấy thú vị." Ngừng một lát, hắn dường như rất tiếc nuối nói tiếp:" Đáng tiếc là, ta biết rõ là ta sẽ không yêu ngươi."
Yên lặng nhìn hắn một hồi, cô nhẹ giọng mở miêng: "Nếu tôi có thể khơi dậy sự thú vị trong ngài, cũng đồng nghĩa với việc tôi có thể vinh dự bầu bạn bên ngài?"
Hắn dường như hắn có chút bất dắc dĩ, liếc cô một cái bất đắc dĩ,liếc mắt nhìn cô một cái, rồi nhẹ nhàng cười rộ lên: " Tiểu công chúa cố chấp." Hắn chậm rãi đứng thẳng dậy, lười biếng nhếch mép:" Ngươi thắng, my sweet heart."(1)
1: tình yêu của tôi
Từ ngày đó trở đi, cô bắt đầu được cho phép tự do ra vào phòng hắn.
Làm tộc tưởng gia tộc Lancaster, phòng của hắn tất nhiên toàn bộ đều là những thứ hoa lệ nhất ở cổ bảo–hai cánh cửa sổ sát mặt đất ngày ngày đóng chặt bị tầng tầng lớp lớp rèm đỏ che lại, dưới ánh sáng rõ rành của ngọn nến, có thể thấy trên mặt đất được bao phủ bởi tấm thảm lông dài màu trắng mềm mại mà rực rỡ, nếu đặt chân trần lên mặt thảm, lớp lông dài mềm mại này có thể bao kín đến mắt cá chân người.
Bức tường quanh phòng toát lên sự tinh xảo của những tấm thảm treo tường(2),ngay chính giữa phòng lại bày một cổ quan tài vừa sang trọng mà tao nhã,nằm trên nền thảm trắng như tuyết kia càng làm tăng thêm sự nặng nề.
2:
Ngoại trừ tủ quần áo bằng gỗ lim nổi bật ở trong góc phòng tối với cái ghế bành được trải thảm lông trắng bày bên ngoài, căn phòng không còn bất kì đồ vật nào khác, nhìn thật tráng lệ nhưng lại cực kì trống trãi.
Chiếc ghế bành thoải mái kia được đặt ở chổ rất gần lò sưởi, nhưng vì Vampire cũng không để ý tới thời tiết có lạnh hay không nên lò sưởi đã lâu rồi chưa được đốt lên, bên trong đã phủ một lớp mỏng bụi..
Đối với việc lò sưởi không được dùng nhưng vẫn đặt trong phòng thì thân vương tóc vàng đã giải thích thế này: "Trái tim của bọn ta đã sớm chết lạnh rồi,không còn đập nữa,vì thế đối với bọn ta mà nói cũng không còn ý nghĩa, nhưng trong huyết tộc không một ai từng có ý định sẽ lấy nó ra khỏi người mình cố gắng móc nó từ trong thân thể của mình ra cả." Lúc hắn nói những lời này hai mắt lười biếng híp lại, nói như đang bàn luận về lò sưởi hay trái tim, hay như đang bàn luận về đồ vật gì khác vậy.
So với thời điểm lúc mới quen, hắn hình như không còn dùng thái độ đối đãi với con mồi để đối đãi với cô nữa — cho dù có đôi khi hắn vẫn dùng thái độ xấu xa để đùa giỡn cô, nhưng trong giọng nói cô vẫn cảm nhận được sự khác biệt rất rõ ràng. Lúc mới bắt đầu, cho dù hắn có mỉm cười, trên người vẫn thường xuyên toát ra sát khí lạnh lẽo, còn bây giờ hắn có đùa giỡn cô thế nào thì hơi thở cũng rất bình thản, giống như một con sư tử dũng mãnh ngẫu nhiên đùa giỡn với con sư tử con, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hắn không có ý định làm tổn thương mình.
Trừ lần đó ra, hình như hắn đã dần dần cho phép cô hiểu được suy nghĩ của hắn, thỉnh thoảng còn cùng cô bàn luận một số chuyện, liên quan đến Vĩnh sinh, đến Huyết tộc,đến cái chết, thậm chí còn nói về cái lò sưởi– bởi vì mang giọng điệu của quý tộc Huyết tộc, nên những ngôn luận này đều mang đậm hơi thở của văn chương,phải phân tích từng câu chữ mới thật sự hiểu được ý hắn muốn nói.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, hắn bắt đầu từ từ trở thành bậc cha chú đúng tiêu chuẩn, hắn dạy cô hết các kĩ năng mà người Huyết tộc nên biết, hắn còn nói cho cô biết làm thế nào để trải qua những ngày nhàm chán lặp đi lặp lại này– hắn dạy cô khiêu vũ, từ kiểu xếp theo hàng cho đến kiểu nhảy vòng tròn, dạy cô vẽ tranh, chơi nhạc cung đình, thậm chí là cưỡi ngựa– cách mà tất cả các quý tộc nhàn rỗi làm để trải qua từng ngày tháng.
Cuộc sống dài đằng đẳng của Huyết tộc chỉ có thể dựa vào những thứ như vậy mà trôi qua, mà cái gọi là sự tao nhã của quý tộc, ở nơi này đã ngày ngày khắc sâu vào xương tủy của mỗi người trong Huyết tộc, hòa vào trong từng cái giơ tay nhấc chân,từng lời nói, hành động
Cho nên nếu như muốn biết một người Huyết tộc có lai lịch và địa vị như thế nào, có một bí quyết chính là nhìn vào lời nói hành động của hắn có tao nhã cao quý hay không– nếu không, như vậy người ta hầu như đều có thể khẳng định hắn chỉ là một thành viên Huyết tộc mới mà thôi.
Trở lại đề tài chính.
Không có gì phải bàn cãi, Ngữ Kỳ là một đệ tử giỏi,chẳng những dạy 1 hiểu 3, quan trọng hơn là thái độ của cô rất nghiêm túc– cho nên đệ tử vừa có thiên phú dị bẩm lại không ngừng cố gắng, đệ tử như vậy tất nhiên là sư phụ vô cùng yêu thích– dù cho sư phụ này có nghiên khắc đi chăng nữa.
Kỳ thưc hắn lúc đầu chỉ nổi hứng chỉ dẫn vài câu, sau đó lại phát hiện ra dạy một đệ tử thông minh như vậy sẽ không nhàm chán giống như tưởng tượng, vừa có thể gϊếŧ thời gian,cho nên dần dần liền thành dạy thật– mà có thể làm cho một người bắt đầu bỏ tâm huyết ra dạy bảo, thì địa vị của cô ở trong lòng người đó sẽ bất tri bất giác tăng lên.
Không những cùng họ tạo dựng mối quan hệ, mà ngay cả việc làm cũng như vậy, ví dụ như– việc mà ngươi phải bỏ ra nhiều công sức và tâm huyết hơn người khác, thì tất nhiên việc này ở trong lòng ngươi trọng lượng sẽ nặng hơn những thứ khác, bỏ càng nhiều tâm sức, vị trí của nó ở trong lòng ngươi độ quan trọng càng cao.
Nếu lúc trước Ngữ Kỳ ở trong lòng hắn chỉ được coi như một sủng vật thú vị hoặc một món đồ chơi, thì bây giờ, Ngữ Kỳ đối với hắn mà nói là một đệ tử mà hắn rất đắc ý, một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ mà hắn tự tạo ra.
Trước đây từng hòm từng hòm lễ phục hắn đưa đến đều chưa được chọn lựa, mà giờ đây hắn lại bỏ ra giá cao, mời những thợ may giỏi nhất để bọn họ dựa theo những trào lưu thời thượng nhất may những bộ lễ phục hoàn toàn chỉ dành cho cô. Lúc không có gì làm, hắn uể oải ngồi tựa lưng vào ghế bành, tình cờ nhìn những bộ lễ phục của cô trong tủ quần áo, hình ảnh mềm mại xinh đẹp đang xoay vòng như hiện ra trước mắt hắn.
Hắn vẫn gọi cô là "Tiểu công chúa", nhưng cho đến thời điểm này cô mới chính thức biến thành nàng công chúa mà hắn cưng chiều nhất, là thứ tồn tại trong cổ bảo quan trọng nhất với hắn.
Ước chừng khoảng ba tháng sau, Ngữ Kỳ đoán tình cảm đã đến mức rất tốt rồi, có thể thử bày tỏ tình cảm của nình với hắn một lần nữa, thì hắn lại đột nhiên rời khỏi cổ bảo, mấy ngày không thấy trở về.
Cũng may tính cô trước nay đều luôn rất nhẫn nại, nếu hắn không trở lại, vậy cô đành nằm vùi ở ghế bành yên tĩnh mà đợi hắn, nếu buồn chán thì giở sách ra đọc, đọc mệt rồi thì ngồi nhìn lò sưởi ngẩn người cả ngày.
Rốt cuộc bảy ngày sau, hắn đã trở lại vào lúc trời mới tờ mờ sáng.
Vào lúc này, toàn bộ huyết tộc đều đã nằm trong quan tài của mình say giấc chờ đợi màn đêm buồng xuống– Ngữ Kỳ vận may rất tốt, cô đang đọc sách thì không biết từ lúc nào ngủ gục trên ghế dựa, vì vậy nên khi hắn về đến lập tức liền thấy cô.
Thật ra lúc cô đang ngủ của phòng mở ra cô ngay tức khắc thức dậy, nhưng mà cô vẫn nhắm mắt lại giống như đang ngủ say–cũng may trái tim huyết tộc không đập mà cũng chẳng có hô hấp nên hắn không thể biết được cô đang giả bộ ngủ.
Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng gãy nhẹ sau gáy cô,âm thanh khàn khàn quen thuộc vang lên bên tai,mang theo chút thờ ơ lười biếng: "Đứng lên, con mèo nhỏ lười biếng, trời sắp sáng rồi– mau trở về quan tài của ngươi đi."
Cô khẽ nhíu mày, không mở mắt ra, chỉ mơ mơ màng màng gọi: "Phụ thân đại nhân?"
Hắn mỉm cười, giơ tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của cô.
Dường như không có phản ứng lại, cô chầm chậm mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn:" Ngài trở lại rồi ạ?"
"Ừ." Hắn tùy ý đáp một tiếng,tiện tay lấy quyển sách dày mà cô đang cầm ném sang một bên: "Sao tự dưng lại ra đây ngủ?"
Ngữ Kỳ không lên tiếng mà nửa quỳ nửa ngồi ôm chặt hông hắn–đôi khi, một cái ôm đơn giản so với "ta nhớ ngài" càng thể hiện sự nhớ nhung mạnh mẽ hơn.