Một lần nữa tỉnh lại, trên làn da vẫn lưu lại cảm giác đau đớn. Có điều thân thể lạnh như băng đã xoa dịu bớt sự đau đớn này. Thậm chí nó còn đem đến cho ta một cảm giác an tâm.
Ngữ Kỳ chậm rãi đánh giá bốn phía xung quanh một chút, phát hiện mình đang nằm trong một chiếc quan tài màu đen, tinh xảo. Nắp quan tài khá nặng bị đẩy ra một phần ba. Ánh nến mờ ảo từ bên ngoài chiếu vào giữa sự tĩnh lặng tô điểm cho bầu không khí nét thần bí và mông lung.
Chống thân thể có chút cứng ngắc đứng dậy, cô từ từ ngồi dậy. Đập vào mắt cô đầu tiên là một đôi giày da màu đen dùng tư thế mạnh mẽ gác lên nắp quan tài khảm hoa văn màu vàng, theo hướng giày lên trên là bàn tay phải tùy ý đặt lên trên đầu gối. Đó là bàn tay tái nhợt, khớp xương rõ ràng và trên ngón giữa đeo một chiếc nhẫn ruby rất lớn.
Ngữ Kỳ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy vị Thân vương Huyết tộc kia cười mà như không nhìn mình. Đôi mắt đỏ sậm cùng chiếc nhẫn bảo thạch trên tay hắn như hoà lẫn vào nhau, mang theo một cảm giác thối nát, chán nản và mị hoặc.
Mái tóc vàng nhạt được buộc lỏng lẻo bằng sợi tơ tằm, tao nhã tùy ý rủ xuống vai phải. Hắn ngồi nghiêng người, nửa đùi phải cong lại đạp vào nắp quan tài, chân trái để tự do. Một tư thế thô lỗ như vậy, nhưng hắn làm thì lại vô cùng ung dung cao quý, không tiếng động mà tự tỏa ra khí thế.
Dường như tâm tình hắn rất tốt. Hắn hơi cúi đầu, vươn tay chạm vào mái tóc đen trên vai cô. Giọng nói thì thầm, trầm ấm vang lên: "Công chúa xinh đẹp ngủ say trăm năm, chờ đợi hoàng tử hôn lên đôi môi đỏ mọng như đóa hoa của cô." Dứt lời, hắn như bị thần kinh, cúi đầu bật cười. Ngón tay tái nhợt lướt dọc theo hai má cô đi xuống, rơi trên cái cổ trắng mỏng manh: "Đáng tiếc ở đây không có hoàng tử nào cả, chỉ có ác ma thôi."
Ngữ Kỳ không biết nên nói gì, chỉ im lặng.
Hắn dường như không hài lòng với sự im lặng của cô, dần dần siết chặt cổ cô: "Không thèm mỉm cười, không vui khi thấy ta sao?" Dừng một chút, hắn nheo mắt lại đầy nguy hiểm: "Cô có ý kiến với ta, đúng không?"
Cô lập tức mỉm cười: "Không có, ngài hiểu lầm rồi."
"Cười lên thật sự rất xinh đẹp ——" Sự tối tăm trong mắt hắn dần dần tan đi, trên cổ cô cũng được thả lỏng đôi chút. Hắn như si mê di chuyển dọc theo động mạch ở cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Giọng nói nhẹ nhàng từ tốn: "Cô phải nhớ kỹ —— dù có như thế nào, dù ta có làm gì, dù ta đối xử với cô ra sao, ta vẫn là phụ thân của cô, bậc cha chú của cô, người tạo ra cô. Ta đảm bảo cô sẽ bất tử, ta sẽ dẫn đường cô đi đến một cuộc sống mới vinh quang. Phục tùng ta chính là ý nghĩa tồn tại duy nhất của cô."
Sau khi im lặng một lúc, Ngữ Kỳ rũ mắt xuống, yên lặng nhìn lên chiếc nhẫn màu máu trên tay hắn: "Vâng thưa phụ thân đại nhân."
Hắn cúi đầu cười, vươn tay nâng cằm cô lên: "Tốt lắm, cứ như thế." Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve hai má bóng loáng, lạnh như băng của cô: "Cô phải yêu ta, với tất cả tâm hồn và lòng trung thành của mình."
Nghe vậy, Ngữ Kỳ không khỏi ngẩn ra. Kể từ khi nhận nhiệm vụ tới nay, đây là lần đầu tiên cô bị yêu cầu, ép buộc bởi một đối tượng như vậy. Dù sao cũng không gây trở ngại gì, dù là chủ động hay bị động, đều có ích cho nhiệm vụ sớm hoàn thành.
"Vâng, tôi sẽ vĩnh viễn yêu ngài, bằng toàn bộ linh hồn và lòng trung thành."
Hắn chậm rãi nở nụ cười. Con ngươi đỏ sậm lóe lên ánh sáng chói mắt hơn cả đá quý, yêu dị mà động lòng người.
"Ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ta sẽ không nỡ nổi giận với cô." Hắn thở dài, nói, "Nhưng nếu tha thứ cho cô quá mức đơn giản, sẽ làm hư cô mất."
Nghe câu này, hiển nhiên Ngữ Kỳ chắc chắn chờ đợi bị trừng phạt. Trong khoảng thời gian ngắn mà gặp thật nhiều việc đau đầu. Nếu trong mắt hắn, tất cả mọi thứ trước kia cô trải qua trong mắt hắn chỉ là "quá đơn giản", thì cái "không đơn giản " chắc sẽ làm người ta khó có thể chấp nhận?
Tuy rằng để hoàn thành nhiệm vụ, cô không ngại chịu đựng một chút khổ cực, nhưng đôi khi sự hi sinh là vô ích. Ví dụ lần này, cứ tránh đi là được tha thứ.
Ngữ Kỳ ngồi thẳng dậy: "Phụ thân đại nhân, van xin ngài tha thứ cho tôi. Tôi nhất thời lỗ mãng, không phải cố ý mạo phạm ngài, mà là —— "
Ngón trỏ của hắn đặt trên môi của cô. Ngón tay tái nhợt, lạnh lẽo và cứng rắn như đá cẩm thạch, ngăn cô mở miệng giải thích: "Suỵt". Thấy cô nhất thời không mở miệng, hắn thu hồi ngón tay, cười cười, "Sợ hãi sẽ làm cô muốn chạy trốn."
Trong nháy mắt, hắn tươi cười, mang đến cho ta sự dịu dàng hiếm thấy. Ngữ Kỳ rất sửng sốt, sau đó hơi chần chờ gật gật đầu.
"Không nghi ngờ gì nữa, các người đều có rất nhiều lý do để giải thích cho lỗi lầm của mình. Đúng, nhiều lý do đến nỗi người ta không thể không tin." Hắn nhíu mày, làm như tiếc hận lắm:"Nhưng sai lầm đã gây ra, thì phải có người phải trả giá vì nó."
Hắn bỏ đùi phải xuống, tùy ý gác lên chân trái. Ngồi thẳng lưng, cách cô một khoảng cách nhỏ, khóe môi hắn chậm rãi gợi lên độ cong lạnh lẽo: "Cô nghĩ ta không đủ dịu dàng sao?"
Ngữ Kỳ lặng im. Người cô dựa vào quan tài lạnh như băng trên vách đá, ngước mắt nhìn hắn.
"Bao nhiêu người nguyện ý, sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ để đổi lấy cơ hội được ta chọn làm người nối dõi. Chỉ riêng cô, ta đã đích thân chọn làm người thừa kế. Ta sẽ cho cô cuộc sống vĩnh cửu. Vậy mà cô lại phản bội ta, cố gắng bí mật chạy trốn." Mắt hắn nheo lại đầy nguy hiểm: "Những gì cô tự tiện làm giống như tát thẳng một cái vào mặt ta. Cô có biết không?"
Cô hơi mệt mỏi, lắc lắc đầu, "Tôi thực sự xin lỗi."
Hắn nhướn mày, khẽ vuốt mái tóc đen mềm mại của cô: "Cô làm thể diện của ta bị tổn hại. Nhưng công chúa nhỏ của ta ơi. Dù cô có làm tổn thương trái tim ta bao nhiêu, ta vẫn sẽ tha thứ cho cô."
Ngón tay thon dài, lạnh như băng xuyên qua mái tóc dài đen như mực của cô. Rồi hắn chậm rãi chạm nhẹ vào sau gáy từ từ vén lên trên, khi đến điểm cao nhất thì dứt khoát rụt tay về. Mái tóc óng ả sáng bóng như tơ lụa bay lên rồi hạ xuống, tạo thành một đường cong cực kỳ xinh đẹp giữa không trung.
Mỉm cười thưởng thức hết một màn này, hắn tao nhã vươn tay. Ngữ Kỳ không rõ nên ngẩng đầu lên. Cô thấy một bên cánh của chậm rãi mở ra. Người hầu tuấn tú nghiêng người đi vào. Trong chớp mắt đã đi tới trước mặt hai người, cung kính khom người đặt khay gỗ cầm trên tay xuống.
Dưới ánh nến, hai cốc thủy tinh chân dài phản chiếu thứ ánh sáng lành lạnh. Song hai chiếc lại hoàn toàn trái ngược nhau, một ly đỏ tươi như máu, một ly trong suốt không màu.
Sau khi người phục vụ lặng lẽ rời khỏi, hắn nhíu mày, tự tay đặt chiếc cốc không màu kia trước mặt cô. Còn mình cầm một ly khác, ngón giữa và ngón áp út kẹp chặt phần chân ly, hướng về phía cô, từ từ nâng lên.
Ý tứ rõ ràng như thế, Ngữ Kỳ chẳng thể chần chờ, cầm chiếc ly chân dài trước mặt lên.
"Uống xong ly này, ta sẽ tha thứ cho sự mạo phạm của cô." Hắn nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly, khoé môi nhếch lên, hiện rõ nụ cười lạnh như băng.
Không hề nghi ngờ, chất lỏng trong ly không hề đơn giản. Trong tình huống như vậy, cô chỉ nghĩ đến một khả năng: đây chính là nước Thánh —— ẩn chứa lời chúc phúc của thần thánh. Đối với Huyết tộc, nó có lực thương tổn vô cùng lớn.
Thấy mặt cô dần dần đanh lại, hắn sung sướиɠ, nhếch khóe môi lên: "Xem ra tiểu công chúa của chúng ta muốn biết đó là thứ gì, phải không?" Dừng một chút, hắn nhướn mày, thấp giọng, chậm rãi nói, "Không cần sợ hãi. Sau khi sự đau đớn trong nháy mắt qua đi, cô vẫn sẽ là con nối dòng duy nhất của ta, sẽ là người thừa kế, và là đứa con được ta sủng ái nhất trong tương lai."
Hiểu được rằng dù sao cũng không trốn thoát, Ngữ Kỳ nghe lời, chậm rãi vươn tay, cầm ly rượu đặt bên môi...
...
"Choang" một tiếng, ly thủy tinh rơi xuống. Cô gái có mái tóc đen đau đớn gập người lại.
Hắn mỉm cười. Ngón tay không nhanh không chậm để cốc sang một bên, tao nhã vươn tay xoa đầu cô, giọng thương xót khẽ nói, "Bé con, ta sẽ tha thứ cho cô."
Từ từ nhìn xuống, hắn ôm thân thể đang đau đớn và run nhè nhẹ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, khẽ nói với cô như một tiếng thở dài: "Chỉ lần này thôi...... cô phải trân trọng sự khoan dung của ta."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngữ Kỳ thật không may, những BOSS khác phần lớn có độ hảo cảm bắt đầu từ 0 cọ lên, lần này phải cọ lên từ số âm. Có điều tin tốt là bây giờ độ hảo cảm của Thân vương từ số âm đã biến thành số dương → →