Hệ Thống Nữ Phụ

Quyển 5 - Chương 40: Nhân vật phản diện là hồn ma (8)

Nhan Bộ Thanh mang theo cô đi ra khỏi địa phương đó, đều tràn ngập một loại lạnh băng mà dính nhơm nhớp hơi thở. Phảng phất nó đến từ vực sâu lạnh lẽo trùng trùng điệp điệp mà quấn quanh mắt cá chân, vẫn luôn lan tràn đến đỉnh đầu, đem cả người bao phủ trong vũng bùn tuyệt vọng.

Ngữ Kỳ cho rằng ý chí của mình cũng đủ kiên định, nhưng là nếu không có Nhan Bộ Thanh vẫn luôn lôi kéo tay cô, dẫn cô từng bước một hướng đến biệt thự, cô có lẽ cũng sẽ bị lạc trong làn hắc khí dày đặc bên trong.

Từ lần đầu tiên gặp được hắn tới bây giờ thì sức mạnh của hắn đã tăng hơn lúc đầu rất nhiều.

Tỷ như giờ này khắc này, hắn nắm tay cô, chậm rãi đi qua một rừng cây, cho dù không nói một lời, trên người đã có một loại uy nghiêm giống như là vương tử,

Mọi âm thanh đều tĩnh, lá cây được gió vuốt ve như âm thanh hồi lâu không có vang lên, tựa hồ là gió cũng đình chỉ bắt đầu khởi động. Một mảnh tĩnh mịch bên trong, duy nhất tiếng vang chỉ xuất hiện qua mỗi bước đi của họ, tiếng lá khô vỡ vụn phát ra âm thanh sàn sạt lại làm cho bốn phía càng thêm an tĩnh.

Đi một lúc thì họ về đến biệt thự.

Trần Văn cùng Thư Mạn hơi thở sớm đã âm u mà lâm vào hôn mê, đạo sĩ kia còn miễn cưỡng vẫn duy trì thanh tỉnh, chỉ là thân thể đã không còn nhúc nhích. Bọn họ ba người hiện tại đều là đang đợi làm thịt, sinh tử của họ đều đang phụ thuộc vào ý niệm của Nhan Bộ Thanh.

Ngữ Kỳ không phải ngốc tử, tự nhiên biết dưới loại tình huống này, chờ đợi Trần Văn cùng Thư Mạn sẽ là điều gì. Bất luận là xuất phát từ mục đích hoàn thành nhiệm vụ hay là sự cảm kích xuất phát từ việc bọn họ mạo hiểm quay lại để cứu cô, Ngữ Kỳ đều không hi vọng sẽ nhìn thấy bọn họ xảy ra chuyện.

Nhưng là nếu trực tiếp ngăn cản hắn, lấy tính cách của Nhan Bộ Thanh như vậy, chỉ sợ sẽ đem cô ngăn lại và trực tiếp cho rằng cô phản bội, đến lúc đó chỉ biết đem tình huống trở lên càng trầm trọng hơn.

Cô cần nói để hắn thả bọn họ đi mà lại không đem bản thân vào nguy hiểm. Nếu đối mặt với tình huống này mà kinh nghiệm không đủ chỉ sợ sẽ cảm thấy chân tay luống cuống, nhưng mà Ngữ Kỳ đã rèn luyện nhiều năm, cái ngành diễn xuất có để tính là làm trưởng lão, trung trưởng lão, ứng phó lên còn không tính quá phí tâm tư.

Mắt thấy Nhan Bộ Thanh buông tay cô ra, liền hướng ba người đi đến, Ngữ Kỳ nhẹ giọng mở miệng, " Chờ một chút."

Hắn hơi tạm dừng một chút, cười khẽ một tiếng," Ân?" Hắn ý cười có chút lạnh, mang theo ý vị cảnh cáo.

Ngữ Kỳ tiến một bước, thử nắm tay phải của hắn, ngoài dự đoán, lần này thế nhưng không có trực tiếp xuyên qua mu bàn tay của hắn, mà chạm đến hắn cảm giác làn da lạnh thấu xương. Cô sửng sốt, nhưng rồi bình tĩnh lại, hạ giọng chậm rãi nói, " Đánh cuộc được chứ, anh thắng liền tùy ý xử trí bọn họ, tôi thắng, thỉnh thả bọn họ rời đi."

Nhan Bộ Thanh trở tay cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng cười khan " Tôi chưa nói, sẽ đối với bằng hữu của cô như thế nào, cô đừng quá khẩn trương."

Ngữ Kỳ tự nhiên không có khả năng sẽ tin lời hắn nói, chỉ là nắm chặt tay hắn, " Đáp ứng tôi, được chứ?"

Nhan Bộ Thanh trầm mặc một lát, bất đắc dĩ mà đáp ứng: "Đánh cuộc cái gì?"

Đánh cuộc gì cũng là một vấn đề, cần phải chọn một cái gì đó mà hắn cho rằng bản thân không có khả năng, nhưng việc đánh cuộc này nhất định phải thành công. Mà Nhan Bộ Thanh từng bị mẹ ruột vứt bỏ, chỉ sợ cái không tín nhiệm nhất chính là tình cảm, mà Thư Mạn cùng Trần Văn hai người này lại là nam nữ chính của bộ tiểu thuyết, có thể chịu được khảo nghiệm cũng là do bọn họ thật sự có cảm tình.

Cho nên, Ngữ Kỳ cùng hắn đánh cuộc, gặp được liên quan đến tánh mạng nguy cấp phía trước, Thư Mạn cùng Trần Văn đều sẽ đem sự sống và hy vọng để lại cho đối phương.

Trước tiên Nhan Bộ Thanh liền tỏ vẻ khinh thường, nguyên bản hắn đáp ứng đánh đố cùng cô nhưng vẫn còn có chút ý vị không tình nguyện, nhưng là hiện tại hắn tiếp nhận việc đánh cuộc gần như là sung sướиɠ, tựa hồ đã xác định thắng được người nọ. Nhưng mà kết quả cuối cùng, tự nhiên là Ngữ Kỳ thắng.

Thư Mạn cùng Trần Văn không có có để cho cô thất vọng, bọn họ đều thủ vững tình yêu ở chính mình, sống chết trước mắt lựa chọn người chết là mình và cho đối phương có cơ hội sống sót.

đánh cuộc đã có kết quả, Nhan Bộ Thanh lâm vào trầm mặc, nhưng ngoài dự đoán, hắn thế nhưng tuân thủ hứa hẹn, thả Thư Mạn cùng Trần Văn từ trong giấc mơ ra.

Bọn họ từ hôn mê tỉnh lại, mang chút hồi hộp liếc nhau, sau đó thập phần ăn ý mà cầm tay đối phương. Ngữ Kỳ dùng ánh mắt ý bảo bọn họ thừa cơ rời đi, sợ đến cuối Nhan Bộ Thanh tùy thời lại đổi ý.

Trần Văn trầm mặc một lát, nhanh chóng quyết định mà kéo Thư Mạn đi ra ngoài, mà Thư Mạn lại không muốn cứ như vậy rời đi, kiên trì muốn mang theo cô cùng nhau đi. Ngữ Kỳ hơi có chút bất đắc dĩ, vì làm cho bọn họ an tâm rời đi, cô nhẹ nhàng kéo tay Nhan Bộ Thanh, phóng tới bên môi hắn nhẹ nhàng hôn, sau đó nhìn bọn họ trấn an cười cười.

Thư Mạn kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, phảng phất người cô hôn đến là một xác ướp ngàn năm, Trần Văn tuy rằng cũng kinh ngạc, nhưng là phản ứng rốt cuộc bình tĩnh rất nhiều, hắn thả đạo sĩ kia ra rồi lôi kéo Thư Mạn nhanh chóng rời đi.

Ngữ Kỳ nhìn bóng dáng bọn họ biến mất trong rừng cây, mới thu hồi tầm mắt, lúc này mới phát hiện chính mình vẫn nắm tay trái Nhan Bộ Thanh, mà đối phương giờ phút này nhìn cô với ánh mắt rất phức tạp.

Kỳ thật cô nhiều ít có thể đoán được một ít ý tưởng của hắn giờ phút này, đại khái là thật không dễ chịu, rốt cuộc Thư Mạn cùng Trần Văn có thể vì đối phương làm được trình độ như thế, mà mẹ hắn với hắn có máu mủ tình thâm lại đem vứt bỏ hắn. Ngữ Kỳ khẽ than nhẹ một hơi, nắm lấy tay hắn rồi nói, "Tuy rằng bà rời đi, nhưng là tôi sẽ nơi này bồi anh"

Nhan Bộ Thanh tự nhiên biết "bà"trong miệng cô là ai, hắn nghe vậy bình tĩnh nhìn cô một lát, lại là chậm rãi dời đi tầm mắt. Ngữ Kỳ không để bụng, chỉ nhẹ nhàng cười, "Cám ơn anh thả bọn họ rời đi."

Nhan Bộ Thanh cũng không lên tiếng, chỉ là thái độ rất là lãnh đạm mà đem tay từ trong tay cô rút về, xoay người đi lên lầu, thanh âm thấp thấp mà truyền đến, "Không cần cố tình lấy lòng tôi, muốn chạy hiện liền có thể rời đi, tôi sẽ không ngăn trở."

Ngữ Kỳ đương nhiên không có khả năng rời đi, mà là trầm mặc đi phía sau cùng hắn lên lầu.

Cô đi vào phòng, Nhan Bộ Thanh như thường lui tới giống nhau trạm phía trước cửa sổ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, thanh thanh lãnh lãnh, nhìn từ sau hắn đường cong hoàn mỹ sườn mặt rất đẹp làm nổi bật đến biểu tình trên mặt lãnh đạm.

Hắn nghe được thanh âm Ngữ Kỳ đi vào, lại không có quay đầu lại, mà ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, trên người mang theo hơi thở đen tối âm lãnh.

Ngữ Kỳ chậm rãi đi lên trước, từ sau lưng nhẹ nhàng nâng tay ôm lấy eo hắn, sau đó chậm rãi đem sườn mặt tựa vào bờ lưng đơn bạc của hắn. Chung quanh một mảnh yên tĩnh, cô không có lên tiếng, chỉ là lẳng lặng mà ôm hắn, cho dù hai người tứ chi tiếp xúc bộ phận truyền đến từng trận đông lạnh thấu xương, cô cũng không có buông tay.