Mộ Tử Duyệt lấy lại bình tĩnh, đi thong thả vài bước trong phòng, từ trên giá sách rút ra một quyển, vờ như hăng hái lật vài tờ, thuận miệng nói: "Ồ, quyển sách này trông khá đẹp mắt, Diệc Hiên huynh ngủ trước đi..."
Lời còn chưa dứt, Hạ Diệc Hiên đã cởi xong áo ngoài, đang cởi nốt áo trong, da thịt màu mật ong bắt đầu lộ ra.
Mặt của nàng hơi nóng lên: "Ngươi làm cái gì vậy? Ngủ tạm một giấc là được, chẳng lẽ còn muốn có mỹ nhân xoa bóp cho ngươi?"
Hạ Diệc Hiên hờ hững nói: "Ta có thói quen ngủ thì không mặc áo, mặc áo trong ngủ không thoải mái."
Mộ Tử Duyệt thiếu chút nữa kinh hãi nhảy dựng lên, trách móc: "Ngươi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy, không nghĩ người khác thấy sẽ ngại sao."
Hạ Diệc Hiên liếc mắt nhìn nàng, cười nhạo nói: "Sao? Chẳng lẽ tám vị công tử trong phủ ngươi đều chỉ ăn không? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn là đồng tử?"
Mộ Tử Duyệt đổ mồ hôi lưng, hừ lạnh một tiếng: "Chê cười! Bổn vương đêm ngự tám người mà không mệt, thú sự khuê phòng cùng với nơi đây sao có thể so sánh được."
Hạ Diệc Hiên cũng không phản bác, chỉ là thản nhiên cởϊ áσ trong, chỉ mặc mỗi chiếc quần, bày ra toàn bộ khuôn ngực trần. Hắn trường kỳ tập võ, cơ bắp cuồn cuộn săn chắc, sáu khối cơ bụng rõ ràng, tràn ngập vẻ đẹp nam tính. Mộ Tử Duyệt chỉ liếc mắt một cái đã ngây người.
"Khuya khoắt còn đọc sách dạy nấu ăn, chẳng lẽ ngươi muốn đổi nghề làm đầu bếp?" Hạ Diệc Hiên cau mày hỏi.
Mộ Tử Duyệt cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện mình đã tùy tay rút ra một quyển sách dạy nấu ăn, trên mặt giấy là nguyên liệu nấu ăn màu sắc rực rỡ. Nàng trừng to mắt, già mồm át lẽ phải nói: "Sao lại không thể đọc? Chẳng phải có đạo lý rất hay: muốn giữ người thì phải đãi ăn ngon sao? Là người ai chẳng thích ăn ngon."
Hạ Diệc Hiên suy nghĩ một hồi, thế mà gật gật đầu: "Vậy ngươi từ từ nghiên cứu, đừng xem muộn quá, ngày mai còn nhiều việc đấy."
Nói xong hắn chui vào chăn mỏng, chỉ chốc lát sau đã ngủ say. Mộ Tử Duyệt làm gì có tâm tư xem sách dạy nấu ăn. Tiếng hít thở bên tai dần đều đặn, nàng ném sách qua một bên, đi tới trước giường.
Giường rất lớn, hai người nằm vẫn còn rộng. Hạ Diệc Hiên ngủ ở phía trong, tay chân giang ra thành hình chữ đại (大), hiển nhiên đối với nàng không chút đề phòng. Đôi mắt thường ngày sắc bén giờ nhắm chặt, nhất thời đánh bay vẻ lạnh lùng dọa người trên khuôn mặt, thay vào đó là vài phần nhu hòa. Chợt, không biết hắn ở trong mộng thấy cái gì, môi mỏng nhẹ cong lên, ý cười kia tràn vào l*иg ngực Mộ Tử Duyệt, làm tim nàng bỗng nhiên tăng tốc.
Mộ Tử Duyệt kìm lòng không được che ngực, nâng tay vỗ vỗ nhẹ mặt mình, lẩm bẩm: "Uy, tim ngươi đập nhanh như vậy làm cái gì? Ngươi không phải thích Thẩm Nhược Thần sao? Chẳng lẽ mới thấy chút nam sắc đã liền thay lòng đổi dạ?"
Nàng cố tìm kiếm trong đầu hình ảnh của Thẩm Nhược Thần, chợt phát hiện gương mặt tuyển tú kia trở nên rất mơ hồ, chỉ còn là một bóng dáng nhàn nhạt, mà hình ảnh Hạ Diệc Hiên lại ngang ngược tiến vào, rõ ràng, khắc sâu trong tâm trí.
Nàng hoảng sợ, lại vỗ vỗ mặt mình, tự nhủ nói: "Đúng rồi, nhất định là vì mấy hôm nay luôn ở cùng một chỗ với hắn."
Nàng không muốn nghĩ nữa, thuận tay dập tắt ngọn nến rồi nằm ở phía ngoài giường, cẩn thận giữ một khoảng cách nhất định với Hạ Diệc Hiên.
Không biết qua bao lâu, đêm càng về khuya, không gian càng yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng rả rích kêu. Thân mình Hạ Diệc Hiên khẽ động, chỉ chốc lát sau, hắn mở mắt, nghiêng người, nhìn bóng dáng trước mắt đang nằm đưa lưng về phía hắn.
Tướng ngủ của Mộ Tử Duyệt có thể nói là văn nhã, nàng hơi cuộn mình, hai tay mềm mại rũ xuống, đường eo cong cong hết sức rõ ràng.
Hạ Diệc Hiên khẽ chống tay, nhẹ nhàng ngồi dậy. Nương theo ánh trăng, hắn có thể nhìn rõ gương mặt nàng. Hắn si ngốc nhìn một hồi, đột nhiên hít sâu một hơi, cúi người, cách mặt nàng khoảng một tấc thì ngừng lại.
Hơi thở Mộ Tử Duyệt mềm nhẹ, quấn quanh trên da thịt hắn. Hắn tham lam hít một hơi, giống như muốn đem hơi thở kia nuốt vào cơ thể mình.
Dường như không thể khống chế cơn sóng tình đang mãnh liệt dâng lên trong lòng, lý trí hắn trống rỗng. Hắn vô thức cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi nàng.
Cánh môi của nàng mềm mại, làm người ta mê say. Dường như cảm nhận được điều gì, nàng khẽ cau mày, vô thức kêu một tiếng, đôi môi hé mở, đầu lưỡi khẽ đưa ra liếʍ liếʍ môi mình.
Cả người Hạ Diệc Hiên như hóa đá, một chút động đậy cũng không dám. Phần môi lờ mờ bị đầu lưỡi ướŧ áŧ cọ qua cảm thấy một trận tê dại.
Hô hấp của hắn như ngừng lại, trong khoảnh khắc, hắn cơ hồ muốn mặc kệ tất cả hung hăng chà đạp đôi môi của nàng, đem nàng từ trong giấc ngủ hung hăng hôn tỉnh, làm cho nàng run rẩy trong cái hôn nồng nhiệt kia, làm cho tất cả ngụy trang từ trước đến nay của nàng đều phải tháo xuống, làm cho đôi môi của nàng không bao giờ có thể phun ra những lời dối trá nhẫn tâm kia nữa...
Mộ Tử Duyệt chép chép miệng, lầm bầm gì đó rồi lại nằm yên.
Cơn kích động dần lắng xuống, hắn nhớ tới lời thề ngày ấy ở trên núi, nhớ tới ánh mắt Mộ Tử Duyệt đối với hắn dần dần thả lỏng, nhớ tới hai người gắn bó trong cảnh sống chết tay nắm chặt tay...
Hai người thật vất vả mới tìm được sự tín nhiệm lẫn nhau, nếu lại quay về như trước đây, Mộ Tử Duyệt lại dùng ánh mắt phòng bị nhìn hắn, hắn biết phải làm sao?
"Tử Duyệt..." Hắn rốt cuộc lưu luyến nâng người ngồi dậy, thì thào như khẩn cầu: "Đừng để ta chờ lâu quá..."
***
Hôm nay trời đẹp, mây đen vần vũ suốt mấy hôm đã tản đi gần hết, ánh mặt trời lấp ló sau mây, chim kêu ríu rít. Mộ Tử Duyệt ở trên giường lười nhác duỗi lưng, nhấc chân đá sang bên cạnh, tâm tình phấn khởi: "Diệc Hiên huynh, xem ra bổn vương là người có phúc, thời tiết đẹp như vầy chính là điềm tốt."
Cú đá rơi vào khoảng không, nàng quay đầu nhìn sang thấy chỗ Hạ Diệc Hiên ngủ tối qua đã không còn ai. Nàng lập tức ngồi dậy nhìn lại thân mình, quần áo hết thảy còn chỉnh tề.
"Dậy sớm như vậy làm cái gì, một chút cũng không biết hưởng phúc." Mộ Tử Duyệt thầm oán, chậm rãi đứng lên.
Thị tỳ đứng ngoài cửa nghe được động tĩnh, lập tức gõ cửa, cao giọng gọi: "Công tử, lão gia phân phó tiểu nhân hầu hạ công tử rời giường, sau đó đến sảnh trước dùng bữa sáng."
Thị tỳ này hoạt bát dí dỏm, tính tình có vài phần tương tự Thính Phong, khi múc nước đưa khăn đều trộm nhìn Mộ Tử Duyệt, cuối cùng nhịn không được liền hỏi: "Công tử, ngài đúng là vị Vương gia kia sao?"
"Làm sao ngươi biết?" Mộ Tử Duyệt có chút kỳ quái, Từ Phúc Tài làm việc có vẻ rất cẩn thận, hẳn là sẽ không để lộ chuyện của nàng.
"Là phu nhân chúng ta nói, người còn nói..." Thị tỳ đột nhiên hạ giọng, "Ngài đứng đầu tứ đại tài tử kinh thành được chọn trong thưởng xuân yến, chúng ta đều thật rất ngưỡng mộ ngài, phu nhân còn nói lần sau đến kinh thành nhất định phải đến nhìn Nghiễm An vương phủ trước tiên."
Mộ Tử Duyệt dở khóc dở cười: "Không cần, cứ trực tiếp vào trong phủ ta là được, bổn vương nhất định chiêu đãi các ngươi thật tốt."
"Công tử có thể để lại một bức họa cho phu nhân chúng ta không? Phu nhân nói về sau có thể đem khoe với người khác." Thị tỳ nói xong liền từ trong ngực áo lấy ra một tờ giấy, có lẽ đã sớm chuẩn bị từ trước.
Tính cách Từ phu nhân hơi khác người, ngược lại rất hợp tính tình Mộ Tử Duyệt. Mộ Tử Duyệt vừa cùng thị tỳ nói chuyện phiếm vừa đề bút lên giấy viết vài dòng: thưởng tâm lạc sự, kiêm gia thâm tình (*). Cả đời nàng có lẽ sẽ không thể hưởng hạnh phúc cùng người mình yêu không rời không bỏ, có thể ở Huệ Châu này gặp được một đôi, coi như là an ủi tâm nguyện.
(*) thưởng tâm lạc sự: ý chỉ một chuyện làm người vui. Kiêm gia tình thâm: vợ chồng gắn bó keo sơn không rời
Chờ hết thảy thu thập sẵn sàng, Mộ Tử Duyệt đi tới đại sảnh. Từ Phúc Tài và Hạ Diệc Hiên đã chờ ở đó. Từ Phúc Tài đang thu người, có chút bất an, mà Hạ Diệc Hiên chỉ lạnh lùng ngồi ở một bên không rên một tiếng, không khí cực kỳ lúng túng.
Vừa thấy Mộ Tử Duyệt, Từ Phúc Tài liền thở phào nhẹ nhõm: "Vương gia, mời ngồi, cơm rau dưa, thứ lỗi thứ lỗi."
Mộ Tử Duyệt hàn huyên vài câu, nhìn lên bàn thấy cháo trứng thịt nạc, bánh bao hấp, thêm vài đồ điểm tâm ngon mắt; đã nhiều ngày liền bôn ba ăn uống qua loa, nay vừa thấy, bụng nàng liền réo lên.
"Ngươi dậy sớm như vậy là muốn lén ta ăn nhiều một chút phải không?" Mộ Tử Duyệt đá Hạ Diệc Hiên một cước, cười hì hì nói.
"Ngủ như lợn chết, bị ngươi ta làm thịt cũng không biết." Hạ Diệc Hiên khinh thường nhìn nàng.
"Kỳ thật ta vẫn tỉnh, chỉ là muốn xem thử ngươi có thể làm thịt ta hay không." Mộ Tử Duyệt ngồi xuống, khoái chí gắp một chiếc bánh bao, nhiệt tình cắn nuốt.
Trong lòng Hạ Diệc Hiên nhảy dựng, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Muốn làm thịt ngươi cần phải chờ tới lúc ngươi ngủ sao?"
Hai người này ngươi một lời ta một câu, Từ Phúc Tài nghe mà mí mắt nhảy loạn một trận. Hắn thật sự có chút hoang mang, không biết hai người này rốt cuộc là loại quan hệ gì? Rõ ràng họ đang giương cung múa kiếm đấu một trận võ mồm, thế mà giọng điệu vẻ mặt lại vô cùng thân thiết?
Đang ăn ngon miệng thì một gia đinh hối hả chạy vào: "Lão gia, bên ngoài có một đội binh sĩ trông rất hung hãn, nói là muốn gặp khách phương xa đến thăm phủ."
Từ Phúc Tài kinh hãi nhảy dựng lên: "Vương gia mau tránh mặt đi, Tề vương này điên rồi sao? Ngang nhiên bắt người như thế?!"
Mộ Tử Duyệt khẽ cau mày: "Người cầm đầu trông như thế nào?"
"Vóc dáng cao to, cực kỳ khôi ngô, mặc một thân áo đen, hắn nói hắn họ Mộ, gọi là Mộ Đại."
***
Mộ Đại thoạt nhìn phong trần mệt mỏi. Từ ngày Mộ Tử Duyệt bị Hạ Diệc Hiên cứu đi, hắn cùng thủ hạ đánh trọng thương Trương Phong Dịch, chỉ tiếc là thiếu chút may mắn, rốt cuộc vẫn để y đào thoát. Theo bố trí của Mộ Tử Duyệt, trước tiên hắn trở về Dương Trạch hiệp trợ Phương Vu Chính, sau đó ngay trong đêm gấp rút lên đường tìm kiếm Mộ Tử Duyệt, cuối cùng phát hiện ký hiệu Mộ Tử Duyệt lưu lại ngoài thành Huệ Châu.
"Dương Trạch hiện nay như thế nào?" Mộ Tử Duyệt đối với Phương Vu Chính đầu gỗ có vài phần lo âu.
"Nhìn không ra Phương đại nhân vậy mà cũng có vài phần sát tính." Mộ Đại cảm khái nói, "Ngài ấy giống như bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có điểm không giống với trước kia."
Mộ Tử Duyệt vừa nghe liền nổi hứng thú: "Hắn làm gì? Gϊếŧ người?"
"Hôm đó vừa hồi phủ, ngài ấy liền thiết hạ Hồng Môn Yến, mở tiệc chiêu đãi toàn bộ quan viên Dương Trạch từ trên xuống dưới, đồng thời bố trí một đội thân vệ mai phục gần đó. Tống Trạch Đạt cũng không dễ đối phó, mang theo thân vệ dự tiệc, liều mạng chống cự, muốn uy hϊếp Phương đại nhân, kết quả Phương đại nhân sức lực thư sinh thế mà cầm chủy thủ đâm thẳng vào ngực hắn, Tống Trạch Đạt thiếu chút nữa một mạng quy thiên."
"Chính giới Dương Trạch loạn thành một đoàn, may là Vương gia đã trao hổ phù cho Phương đại nhân mới có thể khiến Trần đô úy dẫn binh vây Dương Trạch, hiệp trợ Phương đại nhân ổn định loạn cục. Phương đại nhân xử lý chính sự thật cao tay, động binh trưng dụng kho lúa các nhà giàu trong toàn thành, cứu tế nạn dân, phân phối lương thực, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp."
"Việc kho lúa bị phóng hỏa còn trong vòng điều tra, đã bắt được vài thủ phạm."
"Tâm lý dân chúng trong thành cũng dần yên ổn, chỉ là không biết vì sao luôn có vài trận cướp bóc lớn nhỏ, án trộm cướp phát sinh nhưng lại không bắt được thủ phạm, lòng người có chút hoang mang."
...
Mộ Tử Duyệt nghe mà mặt mày hớn hở, nhịn không được hỏi tới: "Đầu gỗ kia giờ thế nào? Sức khỏe của hắn có chịu nổi không?"
Mộ Đại chần chờ một lát nói: "Phương đại nhân đã hai ngày nay chưa chợp mắt, dồn toàn lực để chống đỡ, lại còn hai lần bị ám sát, bị thương nhẹ."
Mộ Tử Duyệt sửng sốt, cau mày nói: "Con lừa tham việc, lần tới trực tiếp đánh hắn ngất xỉu, cho hắn nghỉ ngơi thật tốt mới được."
"Mộ Thập Bát đã làm như vậy, thế nhưng chưa đầy một lát sau Phương đại nhân đã tỉnh lại, ánh mắt sững sờ, mọi người đều không đành lòng..." Mộ Đại có chút xấu hổ.
"Không đành lòng cái gì?" Mộ Tử Duyệt khó hiểu.
"Ngài ấy nói ngài ấy sợ, ngài ấy nhắm mắt liền nhìn thấy vương gia cả người toàn là máu... Thuộc hạ cùng Thập Bát giải thích mấy lần mà ngài ấy cũng không tin... Vương gia, ngài xử lý xong chuyện ở đây thì nhanh nhanh trở về đi, thuộc hạ sợ hắn chống đỡ không được vài ngày đâu." Mộ Đại lo lắng nói.
Mộ Tử Duyệt đắc ý nở nụ cười, hừ một tiếng: "Đầu gỗ, bây giờ biết bổn vương tốt rồi chứ! Nơi này còn chuyện quan trọng cần xử lý, gấp cũng vô dụng, ngươi quay về trước báo tin bình an đi."