Mộ Tử Duyệt trầm mặt, xung quanh một mảnh im lặng, ngay cả Thính Phong và Thính Vũ cũng sợ hãi. Ngoại trừ vài năm Mộ Tử Duyệt đi biên quan, những thời gian khác họ vẫn đi theo hầu hạ nàng, rất hiểu tính tình Mộ Tử Duyệt. Nàng ngày thường tính tình rất tốt, không dễ dàng phát hỏa; lần này giận đến tái mặt, có thể thấy nàng thật sự rất tức giận.
"Phương đại nhân, lời này của ngươi có ý gì? Bổn vương độc bá triều cương khi nào? Bổn vương chịu sự phó thác của tiên đế, được bệ hạ tín nhiệm, vì triều đình cúc cung tận tụy, bổn vương làm chuyện gì phiền mắt của ngươi?" Mộ Tử Duyệt bình tĩnh nói.
"Hạ quan nghe nói đại nhân gần đây nuôi dưỡng nam sủng, có việc này hay không?" Phương Vu Chính nhìn hắn, ánh mắt ngầm đau xót.
Mộ Tử Duyệt nhịn không được nghiến răng trong lòng: nếu không phải tại ngươi trên triều buộc ta cưới vợ sinh con, ta phải dùng đến hạ sách này để che dấu người đời sao? "Bổn vương công vụ vất vả, ngẫu nhiên thả lỏng một chút thì có sao? Huống hồ đây là việc riêng của bổn vương, Phương đại nhân không khỏi quản quá rộng đi?"
Phương Vu Chính thất vọng. Trong mắt hắn, đây là điên đảo luân thường, dâʍ ɖu͙© phóng túng, vậy mà Mộ Tử Duyệt cứ coi như không có gì.
Hắn chỉ tay vào Mộ Tử Duyệt, run giọng nói: "Vương gia, ngài nói vậy, không sợ phụ thân ngài dưới suối vàng biết được, lấy cành mận gai quật ngài sao? Ngài... Ngài còn là vị ca ca mà Tử An yêu mến sao?"
Mộ Tử Duyệt trong lòng khẽ run, nghĩ: phụ thân nếu biết, không chừng sẽ tán dương nàng thật to. Giữa phồn vinh hưng thịnh của Đại Hạ, thể diện của Nghiễm An vương phủ với hạnh phúc chung thân của nữ nhi, ngay từ đầu người đã chọn.... Mà Tử An...
Nàng thầm niệm trong lòng cái tên này vài lần, thẳng đến khi khóe miệng thoáng ra một tia cay đắng.
"Phương đại nhân sao lại nhắc đến Tử An rồi?" Mộ Tử Duyệt nhếch khóe miệng, tiến đến trước mặt Phương Vu Chính thổi một hơi, hài lòng nhìn mặt hắn trướng thành màu gan heo, "Hay là từ nhỏ đã luyến mộ nàng?"
Phương Vu Chính lui lại mấy bước, thiếu chút nữa ngã quỵ, trợn mắt nhìn nàng: "Mộ Tử Duyệt, ngài nói Tử An như vậy, không sợ buổi tối ngủ không yên sao?"
Mộ Tử Duyệt nhún vai, bâng quơ nói: "Phương đại nhân, ngươi nói vậy không đúng, muội muội của ta, muốn nói như thế nào liền nói như thế ấy, huống chi, ngươi thích nàng cũng không phải chuyện gì ám muội."
"Ngươi..." Phương Vu Chính giận run nửa ngày, rốt cuộc bình tĩnh trở lại, khôi phục bộ dáng đường hoàng, chỉ là vẻ mặt bi thương, "Vương gia, hạ quan khuyên ngài một câu, nhanh dừng cương trước bờ vực, chớ làm liên lụy đến thanh danh bệ hạ."
"Lời này của Phương đại nhân là ý gì? Bệ hạ từ nhỏ thiên tư thông tuệ, làm việc gì đều có chừng mực, ngươi chẳng lẽ có gì bất mãn với bệ hạ?" Mộ Tử Duyệt nghiêm mặt.
Phương Vu Chính hờ hững nhìn nàng: "Vương gia, ngài không cần cắt câu lấy nghĩa để làm khó. Nếu muốn xuống tay với ta thì cứ việc. Ta chỉ tiếc, nếu Tử An biết vị ca ca mà nàng không tiếc mạng cứu giúp lại biến thành bộ dáng này, sẽ thương tâm khổ sở dường nào. Ngày mai chính là ngày giỗ Tử An, không biết trong lòng vương gia có phần nào áy náy? Hạ quan cáo từ!"
Nói xong, hắn liền sải bước ra khỏi viện tử.
Mộ Tử Duyệt nhìn bóng dáng của hắn, tinh thần có chút hốt hoảng, sau một lúc lâu, nàng mới nhẹ thở dài: "Nhanh thật, chớp mắt lại đến ngày này..."
***
Hôm sau, bầu trời lất phất mưa phùn, Mộ Tử Duyệt mang theo hai thị vệ đi ra ngoại ô. Ban đầu gia nhân chuẩn bị cho nàng một chiếc xe ngựa, nhưng nàng lại cố ý muốn dùng kỵ mã yêu thích của mình. "Tiểu Hắc" một thân tuyết trắng, trên mình có một dúm lông màu đen, từ khi còn là một chú ngựa con đã bắt đầu đi theo nàng, đến bây giờ cũng đã mười năm. Nó cũng từng cùng nàng trên chiến trường đẫm máu gϊếŧ địch, ngạo nghễ giữa bầy ngựa, chỉ tiếc sau khi tới kinh thành không có đất dụng võ, được nuôi có chút phì ra. Không mấy khi được dịp vui vẻ như vậy, "Tiểu Hắc" cũng có vẻ hưng phấn.
Ra ngoài thành, Mộ Tử Duyệt thúc vào bụng ngựa, "Tiểu Hắc" liền hăng hái chạy lên, hạt mưa phùn đánh vào mặt, hơi lạnh làm cho nàng cảm thấy một loại thích ý nói không nên lời.
Ngựa chạy nhanh ước chừng nửa canh giờ, xa xa có thể nhìn thấy một tòa núi xanh, dưới chân núi là một cánh rừng hoa đào lớn, kéo dài hơn mười dặm. Mùa này đào chưa ra hoa, trơ trụi dưới chân núi làm tăng thêm vài phần tang thương, chỉ khi đến gần mới thấy trên những nhánh cây khô héo đã lác đác chồi lên vài nụ hoa nhỏ.
Mộ Tử Duyệt xoay người xuống ngựa, tiện tay đem cương ngựa đưa cho người hầu, ý bảo họ chờ ở ngoài rừng. Nàng một mình đem theo vài thứ, chậm rãi đi vào.
Khu mộ của Mộ gia ở giữa sườn núi, vốn dĩ có thể nhập vào khu lăng mộ của hoàng gia, nhưng tổ tiên Mộ gia sợ công cao chấn chủ, khéo léo từ chối ý tốt của đế vương. Tòa núi Mộc Tề Sơn này lưng sơn mặt thủy (*), trước núi có một hồ nhỏ, trong suốt thấy đáy, vừa thấy là biết hợp phong thuỷ. Lão Nghiễm An vương, vương phi, Mộ Tử An cùng tất cả tổ tiên Mộ gia đều chôn cất ở chỗ này, chỉ có hai người thủ mộ làm bạn.
* Lưng sơn mặt thủy: mình đoán ý là "đằng sau là núi, đằng trước là sông/hồ"
Mộ gia vì Đại Hạ chinh chiến bao đời, cơ hồ mỗi một thế hệ đều có vong linh hy sinh trên chiến trường, nam đinh mỏng manh, đến thế hệ Mộ Tử Duyệt, chỉ còn lại một đường đệ trong chi tộc nhánh phụ (*), tỷ tỷ muội muội thì lại nhiều.
* Bản convert: bàng chi
Qua rừng hoa đào là một rừng tu trúc (*). Mộ Tử Duyệt thích nhất là trúc, cho nên nàng cho người trồng một vòng trúc dưới chân núi. Mấy năm trôi qua, trúc mọc càng ngày càng nhiều, so với cây trúc người phú quý trong thành dùng để tân trang đình viện hoàn toàn bất đồng, đã không thanh tú, lại chỉ có một loại hào khí ngất trời.
* Tu trúc: cây trúc dài
Nàng đứng giữa rừng trúc một hồi lâu, chợt tiếng sáo như ẩn như hiện vang lên, du dương mà êm tai, chính là cổ khúc "Tận Trời Điều" (*). Khúc thanh khi thì như trăm điểu đua tiếng, khi thì như trăm hoa đua nở, khi thì lại như hài đồng chơi đùa, mang theo vài phần dí dỏm hồn nhiên, làm cho Mộ Tử Duyệt tâm tình sảng khoái.
* Tận Trời Điều: ghi lại tên theo nguyên bản convert. Tìm trên google không thấy khúc nhạc nào mang tên này cả @TruyenHD
Không đến một lát, tiếng sáo bỗng nhiên biến đổi, thanh điệu thê lương, mang theo gió thu hiu quạnh, giống như anh hùng tuổi xế chiều, lại giống như nỗi đau mất người yêu, khiến người nghe muốn rơi nước mắt...
Mộ Tử Duyệt không kìm lòng được, bước hai bước về phía tiếng sáo, tay gỡ bảo kiếm ngang hông xuống, gõ thân kiếm vào thanh trúc. Nhịp điệu hòa cùng tiếng sáo kia, làm cho tiếng sáo được trợ nhịp càng phát ra như trào dâng.
Chỉ nghe khúc, không thấy người, Mộ Tử Duyệt chưa thỏa lòng, kêu lớn: "Các hạ người phương nào? Cùng Mộ gia có quan hệ gì sâu xa? Có thể ra đây gặp mặt?"
Tiếng sáo tùy ý vang lên vài âm rồi im bặt. Mộ Tử Duyệt buồn bã, cảm thấy hơi mất mát: mỗi lần đến ngày giỗ Mộ Tử An, nàng đều nghe thấy tiếng sáo này, nhưng chưa từng thấy người thổi sáo. Chẳng lẽ đây là hảo hữu (*) của Mộ Tử An khi còn sống? Nhưng bạn của Tử An nàng đều biết cả, không có ai có tài thổi sáo hay như vậy.
* Hảo hữu: bạn tốt
Đợi một lúc, thấy người thổi sao kia không có ý ra gặp mặt, Mộ Tử Duyệt đành cất bước lên núi. Mộ lão Nghiễm An vương ở rìa phía đông, nằm cùng huyệt với vương phi. Mộ Tử Duyệt dựa theo theo lệ thường, rót ra hai chén rượu bái tế, cũng không dập đầu, chỉ cười hì hì ngồi ở bậc thang hỏi: "Phụ thân, người xem con trai mấy năm nay oai không? Có hối hận vì để con thay Tử Duyệt thừa kế vương vị không? Có muốn cầm gia pháp từ trời cao lao xuống trách phạt con không?"
Bốn phía yên tĩnh một mảnh, chỉ có mấy chú chim không biết tên chiêm chϊếp kêu.
"Nếu được như vậy thì tốt rồi, con nguyện ý bị người trách phạt một trận, trách phạt như thế nào cũng được." Mộ Tử Duyệt chậm rãi thu lại nụ cười, yên lặng nhìn bia mộ.
Một hồi lâu, nàng mới chậm rãi đứng lên, đi đến một ngôi mộ bên cạnh. Ngôi mộ này so với mộ lão Nghiễm An vương nhỏ hơn nhiều, trên bia mộ sạch sẽ viết vài dòng: Mộ Tử An chi mộ, huynh Tử Duyệt khóc lập.
Mộ Tử Duyệt vỗ vỗ bia mộ, giống như vỗ vai một người bạn, trong lòng cảm xúc ngổn ngang trăm mối (*): ai mà ngờ được, người được viết tên trên bia mộ kia căn bản không chết, giờ khắc này còn đang khỏe mạnh mà đứng ở đây.
* Nguyên văn: bách vị tạp trần
Mộ Tử An cùng Mộ Tử Duyệt là huynh muội sinh đôi, hình dáng giống hệt nhau, từ nhỏ đã thích chơi trò thế vai.
Nhưng hai huynh muội lại có sở thích hoàn toàn không giống nhau.
Mộ Tử An thích tu trúc, Mộ Tử Duyệt thích hoa lan; Mộ Tử An thích thổi sáo, Mộ Tử Duyệt thích đàn cổ; Mộ Tử An thích tự do tự tại, Mộ Tử Duyệt thích an bang định quốc; Mộ Tử An hoạt bát phóng túng, Mộ Tử Duyệt trầm ổn thiện mưu; Mộ Tử An là sâu gạo của Nghiễm An vương phủ, Mộ Tử Duyệt là trụ cột của Nghiễm An vương phủ...
Đến cuối cùng, người thanh niên anh dũng trầm ổn tuyệt vọng nói:
"Tử An, không cứu được muội, ca ca thà chết!"
"Mộ gia cùng Đại Hạ không thể dung ta, càng không thể dung muội, ngoài chết ở ngoài ra, không còn biện pháp nào khác!"
"Mộ Tử Duyệt ta bất trung bất hiếu, chỉ là luyến tiếc muội cùng cha mẹ, kiếp sau chỉ mong còn có thể làm ca ca của muội."
...
Kết quả là nàng một gậy đánh Mộ Tử Duyệt bất tỉnh, bí mật đem hắn đi suốt đêm đưa ra ngoài Đại Hạ, lại thừa dịp chiến sự, giả tạo thành hai người dẫn binh gặp giặc cỏ, một người bị gϊếŧ, một người phá vòng vây. Chiến báo rơi vào tay lão Nghiễm An vương, ván đã đóng thuyền, không thể vãn hồi, chỉ có thể định ra kế hoạch thay mận đổi đào này.
"Mộ Tử An, ngươi có hối hận không?" Nàng mỉm cười nhìn mộ bia, trong mắt ần ật nước, lại vẫn như cũ chậm rãi kiên định lắc đầu.
Từ trên núi đi xuống thì đã gần giờ Thân. Mộ Tử An lúc trưa chỉ ăn một ít điểm tâm nên đói bụng. Cách Mộc Tề Sơn không xa có một thành trấn thuộc quản hạt của kinh thành, trong trấn có Cổ Sắc Cổ Hương Quán là một quán rượu nhỏ nàng từng đi qua vài lần. Quán này có món cá và rượu gạo tự nấu rất nổi danh, mỗi khi đến đây nàng đều ghé qua.
Tiểu nhị trong quán nhận ra nàng, ân cần đón tiếp, nhận dây cương, nhiệt tình nói: "Công tử sao lâu rồi mới ghé quán? Năm nay quán mới nấu rượu gạo cực phẩm, vị thuần hậu, để tiểu nhân mang một vò vào trong phủ."
Mộ Tử Duyệt gật đầu, vừa định đi vào, bỗng nghe trên đường cái một chiếc xe ngựa từ Mộc Tề Sơn chạy đến, chỉ chốc lát sau đã đứng trước cửa tửu quán.
Một nam tử từ trên xe ngựa nhảy xuống, Mộ Tử Duyệt lập tức nhìn không chớp mắt: người này áo trắng hơn tuyết, tay áo bồng bềnh, mặt mày ôn nhuận, tựa như trích tiên.
Sau lưng hắn mông lung cảnh mưa phùn trên Mộc Tề Sơn. Người và cảnh hòa nhập tạo thành bức tranh sơn thủy vẩy mực, làm cho người ta cảm thấy giống như tiên cảnh.
Trong khoảnh khắc, Mộ Tử Duyệt cảm thấy lòng mình như một cái hồ, giữa hồ phảng phất nổi lên một cái phao nhỏ, dập dềnh lay động, từ từ bị thổi trướng phồng lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lại xuất hiện một người, chị em nhìn thử vị này có tiềm chất làm nam chính không.