[Thử Miêu] Bắc Đông

Chương 6

“Phương bắc chính là như thế đấy, giao tình tốt sẽ liều mạng uống rượu, hôm qua lại đυ.ng trúng cô gái ấy! Ai! May là không thường ở trong viện, cho nên không gặp chuyện như thế nhiều.” Bạch Ngọc Đường cũng mất đi hứng cãi vã, quay về bàn tiếp tục ăn sáng, cúi đầu đáp lại.

“Tối hôm qua hình như rất lộn xộn?”

“Cả cô cũng nghe thấy sao?” Nhìn cửa phòng tắm một chút, thấp giọng.

“Mơ hồ thôi!”

“Trong lòng cậu ta có quá nhiều chuyện ủy khuất, nhưng cái gì cũng muốn chống. Muốn giúp cậu ấy vui vẻ vậy mà anh chỉ toạn tạo thêm rắc rối cho cậu ấy mà thôi, nhiều khi anh cũng không còn tự tin nữa, ai!” Bạch Ngọc Đường chán chường xoa xoa mặt, lần đầu tiên lộ ra vẻ mất tự tin cùng vô định trước mặt bản nối khố như vậy.

“Mấy lời này cũng không hợp với cá tính của anh a, năm đó nghĩa vô phản cố lao tới đây, bây giờ lại muốn đánh đường lui, Bạch Ngọc Đường, tôi không nghe nhầm đấy chứ!” Chỉ Sân thật không ngờ.

“Anh làm gì như cô nói, phàn nàn chút cũng không cho chắc!”

“Hai người quen nhau thì như thế cũng thường mà, lâu lâu xích mích là thời gian trau dồi tình cảm!”

“Vấn đề của bọn anh không phải thế, mà là, ai! Anh cũng không biết nói sao! Anh cảm thấy cậu ấy đôi lúc quá lỳ lợm, cái gì cũng không nói với anh, thật là thúc thủ vô sách!”

“Tính của anh ấy thế, cũng không phải chỉ đối với anh mới vậy, tôi cảm thấy trong lòng anh ấy còn đè nén rất nhiều chuyện, anh tâm sự nhiều chút, cho anh ấy thời gian, từ từ!”

“Đúng không, chỉ cần cậu ấy vui vẻ anh nhẫn một chút cũng có tính là gì!”

“A, hai người chung sống với nhau chính là như thế, ảnh hưởng lẫn nhau, thay đổi lẫn nhau, đường chính anh chõn, phải đi cho tốt, cho dễ dàng, đừng để tôi phải đau lòng giúp anh nữa!” Bạn nối khố lộ ra chút buồn bả, có thể là lo. Bạch Ngọc Đường gật đầu, lộ ra nụ cười chào mời của mình nói.

“Tin anh!”

“Đúng vậy, chính là bộ dáng này, mê chết người! Chờ 11 giờ tôi sẽ qua đây nấu cơm, nhớ gọi cho tôi đó!”

“Sao, không ra đi dạo một hồi à, đã tính lên kế hoạch lái xe tới làng Tuyết mà!”

“Hai hôm nay lạnh chết, cho thư thả tí đi! Hôm trước theo họ xem tượng tuyết cái gì, làm tôi lạnh tới mức không còn là người ý, tôi muốn ở nhà hưởng thụ cuộc sống. Hai an muốn ra ngoài hả? Anh ấy đang như thế không bằng ở nhà nghỉ ngơi đi!”

“Vậy nghe lời cô!”

Lúc Triển Chiêu đẩy cửa phòng tắm ra ngoài, đúng lúc nghe tới tiếng lò vi sóng ting một tiếng.

“Đói không, mau tới ăn sáng!”

Triển Chiêu ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, cái miệng nhỏ nhắn uống sữa đậu nành, ăn bánh vừa hâm lại, dùng ánh mắt len lén liếc Bạch Ngọc Đường đang đọc báo ở đối diện, làm vẻ mặt muốn nói lại thôi. Bạch Ngọc Đường dùng tờ báo che mặt lại, có chút căng thẳng. Hắn biết hắn mở miệng ra sẽ chất vấn người yêu, hỏi chuyện anh che giấu, hỏi tất cả những tổn thương trước giờ anh chưa từng nói với người ngoài, nhưng như vậy có được không? Hay là tiếp tục chờ?

“Sáng nay, em mơ!”

“Ồ, mơ cái gì!” Bạch Ngọc Đường có hơi kinh ngạc một câu này của Triển Chiêu đã khai pháo. Bỏ tờ báo ra, nhìn về phía anh.

“Một giấc mơ không đẹp lắm!” Triển Chiêu dùng muỗng cà phê khuấy ly sữa đậu nành nọ, không biết nên bắt đầu nói thế nào, có lẽ anh chỉ muốn chứng thực rằng trước khi tỉnh mộng, Bạch Ngọc Đường đã nói với mình câu nói kia, có lẽ anh chỉ đang lo lắng biểu tình của mình trong mộng, anh sợ chính anh, càng sợ hơn là sẽ có một ngày, anh thật sự muốn buông tay.

“Có thể nói một chút không?” Bạch Ngọc Đường dời đệm ngồi qua, đẩy Triển Chiêu, tay trái nhẹ chống, tay phải cong lại ủn ủn anh.

“Bạch Ngọc Đường! Anh sẽ không buông tay đúng không?” Triển Chiêu chợt mạnh mẽ bắt lại cái tay đang tựa vào bên người anh, lực mạnh bấm vào trong thịt. Bạch Ngọc Đường rất đau, móng tay của mèo bấm vào làm tay đau nhói, nhưng lúc này, không chỉ tay hắn còn có tim, đều rất đau. Hắn giơ lên tay trái bắt lại cái tay đang siết chặt tới phát run, trịnh trọng nhìn Triển Chiêu.

“Tôi sẽ bắt em lại, tuyệt đối không buông tay!” Tình hình Triển Chiêu cũng không có phản ứng tốt, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi tột cùng, trong phòng dường như có một loại keo dính vô hình, dùng từng lớp trói chặt hắn, muốn giãy ra nhưng không cách nào cử động, toàn thân hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, thân thể không ức chế được mà run rẩy.

“Bạch Ngọc Đường, em không đúng, em không khống chế được bản thân!” Vừa nói môi đã trắng bệch. Bạch Ngọc Đường trở tay ôm lấy anh, té lên ghế.

“Triển Chiêu, thả lỏng, thả lỏng!” Triển Chiêu run đến lợi hại, ánh mắt mê loạn. Bạch Ngọc Đường ôm chặt anh, đè lên ghế. Tay phải vuốt ve sợi tóc còn chưa khô hẳn.

“Triển Chiêu, em nhìn tôi! Em nhìn tôi! Hít thở sâu vào, hít thở sâu vào.”

“Triển Chiêu, thả lỏng, thả lỏng.”

Triển Chiêu chợt phát ra một tiếng kêu thảm thiết mà đè nén, má phải vặn vẹo kịch liệt, bàn tay nắm lấy áo Bạch Ngọc Đường càng siết chặt hơn, vải bông dày cộm bị siết cũng muốn xé rách, thân thể giống như một thanh sắt nóng chạm phải nước, nổ tung, bên não phải cùng mặt phải như có một dòng điện mạnh xuyên suốt, tê dại, đau nhức, tối tăm… khoảng thời gian này thật ra rất ngắn, một phút, hai phút, nhưng Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy rất dài.

Hắn nhìn khuôn mặt anh tuấn bị vặn vẹo tới mức xấu xí, thân thể trong lòng hắn, không kiềm chế được mà run lên. Khủng kiếp sợ hại. Cho tới khi thân thể người yên dần dần mềm nhũn, rũ đầu xuống, chôn trong lòng hắn, nhỏ nhẹ hít thở, hắn mới dám đem đống khí trong phổi thở ra, một hơi thật dài.

Triển Chiêu ở trong không gian nhỏ bé do Bạch Ngọc Đường tạo ra, từ từ bình tĩnh lại. Hai người chen chúc trên cái ghế salon dài không tới một thước, giống như mới đánh lộn xong, thật lâu không nhúc nhích.

“Có muốn uống thuốc hay không?” Triển Chiêu nghiêng thân thể bị Bạch Ngọc Đường chặn lại, đầu hơi thò ra ngoài, nhìn người yêu đang làm biểu lộ khẩn trương, nói:

“Chỉ hơi nhức đầu một chút, bây giờ tốt lắm rồi!” Bạch Ngọc Đường thở dài một hớp, hôn mạnh lên trán người yêu, lại cẩn thận kéo cái đầu kia vùi vào trong lòng ngực mình.

“Mèo con ngu! Gần đây tôi khiến em không có cảm giác an toàn!”

“Đều trách cái bệnh này của em thôi!” Bạch Ngọc Đường đỡ Triển Chiêu ngồi lên ghế salon, mình nhảy qua ngồi lên người cậu, ôm lấy bờ môi hôn mạnh một cái nói:

“Cho dù có bệnh thì cũng đều tại tôi cả! Gần đây em phải tới bệnh viện A khám bệnh có phải không?”

“Làm sao anh biết!” Triển Chiêu trợn tròn mắt, những chuyện này Bạch Ngọc Đường biết khi nào vậy, cậu lại chẳng hề hay gì cả.

“Tôi làm sao biết à! Hôm trước bảo tôi về nhà lấy cho em phương án của thành phố A, tình cờ thấy biên lai bệnh viện của em chứ sao!”

“Chẳng qua chỉ là chứng rối loạn nhân cách ranh giới tổng hợp dẫn tới lo lắng mà thôi.”

“Cái chó gì là rối loạn nhân cách, nắm ngoái ở bệnh viện A, bác sĩ Trần đã bảo, em chỉ có chút bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà thôi, hơn nữa sau khi chịu điều trị tâm lý một thời gian, đã hết dấu hiệu tái phát rồi. Lần này nguyên nhân là gì em nói đi.”

“Ô, em chẳng qua là uống hơi nhiều rượu, bị đau đầu!” Triển Chiêu hạ thấp tầm mắt, chột dạ nói,

“Còn nói dối, tôi đã tới bệnh viện của em điều tra rồi, khẩn trước quá độ dẫn tới dây thần kinh chia ba bên phải bi đau không rõ nguyên nhân. Mẹ nó, không rõ nguyên nhân đấy, nếu như không phải năm đó em đỡ giúp tôi, nếu như không phải năm đó em trì hoãn nhập viện điều trị, cũng sẽ không mắc phải căn bệnh quái dĩ như thế, đã vậy rồi, em còn giấu tôi, giấu nhiều năm như thế! Em lại dám gạt tôi, nhiều năm như thế, Triển Chiêu, em chính là muốn tôi tức chết mà!” Bạch Ngọc Đường nói xong lời cuối, đơn giản là muốn gào lên, ngồi trên người người nọ luyên thuyên, tố cáo tội lỗi của người yêu mình, vì sao biết chuyện mà không báo.

“Ngọc Đường, nước miếng của anh bay vào mắt em rồi.” Triển Chiêu dựa lưng mình lên lưng ghế salon, làm bộ dạng nhõng nhẽo, trơ mắt nhìn người đang ở trên đầu, cậu biết con chuột chịu nhất là bộ dáng này.

Bạch Ngọc Đường lại càng giận hơn nữa, nhảy xuống khỏi salon, ở trong phòng trái trái phải phải lục đồ. Triển Chiêu chỉ bất động, lắng nghe một đống âm thanh rầm rầm ở trong phòng, một con chuột trắng lại dám ôm một cây thước bằng thép không gỉ đi ra, thấy Triển Chiêu muốn trốn, dùng lực mạnh mẽ trở tay, lấy sức giữ lại, mở lòng bàn tay của người yêu ra, so so thước, ra vẻ muốn đánh.

“Nói! Sau này còn dám lừa tôi hay không.”

“Không dám.” Triển Chiêu kéo tay mình khỏi tay phải của hắn, nhẫn cười lắc đầu nói.

“Nghiêm túc!” Con chuột trắng vỗ nhẹ thước lên lòng bàn tay hơi có nốt chai của người yêu.

“Em không dám nữa, em hứa!” Triển Chiêu cười, nhẹ nhàng mà kiên định.

“Mọi việc đều phải thương lượng với tôi!”

“Mọi việc đều sẽ thương lượng với anh!”

“Không được để mình ủy khuất!”

“Không để mình ủy khuất!”

“Chiều nay theo tôi tới bệnh viện tỉnh!”

“Vậy Chỉ Sân làm sao đây!”

“Con bé ở trong nhà tôi xem tivi rất thoải mái!”

“Không phải nói muốn…”

“Nghe lời tôi! Có đi hay không?”

“Đi! Đi!” Triển Chiêu cầm lấy cái tay đang cầm thước vỗ vỗ mỗi câu của Bạch Ngọc Đường, tay trai ôm lấy hắn, nhẹ nhàng hôn lên má người yêu, nói

“Bạch Ngọc Đường, mỗi khi anh giận là đáng yêu nhất!”

Bạch Ngọc Đường giận cũng không giận nổi, bắt đầu cảm thấy vô lực. Thuận thế trượt xuống ghế salon, quỳ lên sàn gỗ, ôm lấy eo người yêu, lắng nghe trái tim mạnh mẽ đập.

“Triển Chiêu, tôi muốn cho em được hạnh phúc, thật hạnh phúc! Được không!”

“Ngốc quá, nếu không hạnh phúc tại sao em phải dây dưa mờ ám với anh đây.”

“Tôi sẽ không thả em ra, em cũng đừng bỏ tôi, có được không!” Ngực truyền tới cảm giác buồn bực, lời yêu thương nói ra cũng có chút cầu xin.

“Bạch Ngọc Đường, làm sao em có thể buông tay chứ!” Triển Chiêu ôm người yêu, thủ thỉ nhẹ nhàng, có xung động muốn khóc. Người này, từ khi quen biết nhau đều được anh truyền cho hơi ấm, tận bây giờ cũng không hề keo kiệt. Luôn luôn kéo mình ra trước khi mình rơi vào bóng tối, cưng chiều mình, che chở mình, không hề giấu diếm, đây là may mắn tới mức nào a!

Lúc chuông cửa nhà Triển Chiêu vang lên, Bạch Ngọc Đường đang theo cậu ngồi trong phòng khách nghiên cứu phương án kêu gọi đầu tư. Con chuột trắng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chưa tới 10 rưỡi. Bạch Ngọc Đường đứng gần cửa, người yêu lại đang ở trong phòng thăm dò tài liệu, liền ra mở. Chỉ thấy bạn nối khố mặc bộ pijama lần trước mua cho cô, cột tóc loạn xạ, ngoài miệng còn dính vụn khoai tây, đang tự tiếu phi tiếu nhìn mình. Mà theo sau chính là Vương Triều trong viện cùng đại biểu viện xây dựng ở Bắc Kinh, Nghiêm Oánh.

“À ừm, Kỹ sư trưởng, Nghiêm tiểu thư nói muốn tìm anh có chuyện gấp, em…” Vương Triều có chút nhăn nhó, hắn không ngốc, ai chả biết con người nổi tiếng trong giới xây dựng này hết sức dữ tợn, lúc Bạch Ngọc Đường mới vào viện, chỉ cần lượn một vòng trên các bài viết ở diễn đàn nổi danh trong giối, sẽ có một đống người ghi đời này không phải là người họ Bạch sẽ không lấy chồng. Nhưng hôm qua rõ ràng ai cũng thấy, bạn của kỹ sư trưởng Bạch với anh ta thân mật tới mức nào, cả hai thường châu đầu vào nói chuyện, nói không phải một cặp, có chó mới tin. Huống gì, hôm nay mới tới gọi cửa, đã là cô gái này ra mở, còn mặc pijama, đây còn không phải gạo nấu thành cơm rồi sao. Chuyến hướng dẫn này khẳng định xúi quẩy, ai bảo hắn là tổ viên tổ tiếp đãi ủy viên chứ. Ai bảo người ta là đại biểu giám khảo chứ.

“Cô Nghiêm là người quen cũ của tôi, vào nhà nói chuyện đi!” Vương Triều như được đại xá vội vàng vẫy tay tạm biệt, cả chào hỏi cũng quên, đang lúc chạy huỳnh huỵch xuống cầu thang. Bạch Ngọc Đường dừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu đang ở trong nhà.

“Triển Chiêu, khách của tôi tới, đi trước nhé.”

Triển Chiêu lúc này đang đứng ở phòng khách, thấy người tới, chỉ gật đầu nhìn khách cười. Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu đi về phía cửa nhà mình. Chỉ Sân ngược lại cẩn thận dời mấy bước về phía nhà Triển Chiêu, thấy Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nháy mắt với mình, mới vội vàng gọi lại:

“Ngọc Đường, anh lại đây một chút!” Cố tình dùng âm thanh ngọt ngào vùng Giang Nam, giọng điệu này khiến bản thân cô cũng nổi da gà. Bạch Ngọc Đường quay người đưa lưng về phía khách, làm biểu tình chịu không nổi, cũng ngoan ngoãn đi tới.

Chỉ Sân dựa lên vách cửa nhà Triển Chiêu, kéo Bạch Ngọc Đường qua che lại mặt mình, nhỏ giọng thì thào:

“Cho tôi khối đá màu trên tường đá trong phòng anh!”

“Khối nào?” Bạch Ngọc Đường cũng nhỏ giọng.

“Tây Hồ Vãn Điếu!”

“Không được, cái đó là của Triển Chiêu tặng!”

“Vậy Tây Qua Bích Tỉ!”

“Đùa hả cô hai, đó là cục đá đắt nhất của tôi đó, bỏ mấy ngàn mới mua được về!”

“Thế Đá ngũ sắc thôi!”

“Rồi! Tây Qua Bích Tỉ, đồng ý!”

Một người khách nhìn thấy tiểu phụ nhân kéo đầu anh đẹp trai xuống, xì xào bàn tán, rất là thân mật. Triển Chiêu nhìn thấy một người mặt vui vẻ, một người đau tới không thiết sống, hai người quỷ quỷ túy túy giống như đang nói giao dịch gì. Cuối cùng mặt cô gái cười đến nở hoa, nhìn về phía Triển Chiêu đang trông họ, len lén giơ chữ V.

“Cô qua đó đi, thích làm gì thì làm, tí nữa nói lại cho tôi biết là được!” Bạch Ngọc Đường giận không chỗ phát tiết lấy tay xoa xoa đầu tóc rối bù của bạn nối khố, quay người trở về nhà. Trần Chỉ Sân tâm tình vui vẻ, chạy vào Triển gia, cố gắng đè lại tâm tình, cao giọng nói:

“Ngọc Đường, qua nhà Triển Chiêu ăn cơm nhé? Tối nay nhớ mời cả Nghiêm tiểu thư qua.”

“Được!”

Trần Chỉ Sân nhẹ nhàng đóng cửa lại, bắt đầu lại hưng phấn, cô lúc này làm gì còn nhớ tới chuyện một màn diễn vừa rồi đối với cô gái chưa từ bỏ ý định mà nói, chính là xử tử hình. Cũng sẽ không nhớ được ánh mắt thất thần của cô ta, thậm chí còn có biểu tình khổ sở.

“Tây Qua Bích Tỉ, Tây Qua Bích Tỉ, ah ha ha, không uổng công chém gió!”

Triển Chiêu vẫn đứng yên nơi ấy không động đậy, nghĩ một hồi, liền biết Bạch Ngọc Đường hứa cái gì, không khỏi cười.

“Từ nhỏ đến lớn, cũng nhờ cái này mà moi được bao nhiêu đồ tốt! Ha ha ha!” Trần Chỉ Sân cao hứng múa may loạn xạ, quen thuộc tìm ra remote tivi, mở tivi ra, ôm gối xong, nghiêng đầu tìm Triển Chiêu nói chuyện.

“Lúc đầu tôi đòi khối đá ngũ sắc kia, anh ta nói là anh tặng, chết sống cũng không cho.”

“Em cũng thích đá?”

“Ai, gặp một ông bạn nối khố như anh ta, chính là thế, chỉ cần anh ta thích cái gì, tôi cũng thích cái đó. Có muốn nghe chuyện xấu của anh ta không, tới tới tới, tôi tám với anh một chút.” Trần Chỉ Sân đặt đệm lên ghế salon, ngoắc Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng bỏ xuống tài liệu trong tay, cũng tới đây ngồi.

“Ngày nghỉ mà vẫn còn ôm mấy cái này sao?”

“Tài liệu trúng thầu mà, phải xem thật nhiều lần, mới lấy ra thảo luận với Ngọc Đường một chút.”

“Tới tới tới, nghỉ ngơi một chút. Tôi kể anh nghe, anh ta hồi nhỏ rất bướng, thích nhất là lăn sàn, khóc đã xong thì ngủ luôn trên đất, sau đó giống cái compa, bắt đầu lăn từ trái sang phải, lăn hơi bị tròn. Có một lần bên nhà tôi làm than, anh ta muốn chạy tới giúp, bác gái không cho mắng ảnh, ảnh liền bắt đầu nằm lăn ra đất, lăn xong hả, bên trên đống than hiện ra một hình tròn trắng hơn chỗ khác, lấy cổ anh ta làm tâm!” Triển Chiêu không nhịn được bật cười khúc khích,

“Còn nữa, còn nữa! Lúc đó bọn tôi muốn ra sông bắt cua, kết quả sao, chưa tới được bờ sông, đã đυ.ng một bầy ngan lớn, anh ta lại muốn ra vẻ, cố ý tìm đám ngan gây sự, kết quả bị ba con ngan rượt trối chết, anh ta còn cứng không chịu chạy, sau đó khố bị tụi ngan mổ rách, lộ hết nửa cái mông, liền há mồm khóc oa oa. Anh không biết anh ta như thế …”

“Hồi học cấp 2, anh ta bắt đầu tỏ vẻ ngầu, bình thường không để ý tới ai, con gái khi đó cũng dè dặt hơn nhiều, đi đá banh, bảo là muốn hưởng thụ cảm giác vinh dự được người ta theo đuổi giống minh tinh. Liền thường xuyên chạy qua trường tiểu học tìm tôi, bảo tôi dẫn theo một đứa nhỏ trong lớp cổ vũ ảnh, thấy ảnh đá vào thì gào lên một tiếng, xong rồi sẽ cho mỗi đứa một cây kẹo, vào bao nhiêu trái có bao nhiêu kẹo. Lúc đó tụi tôi thấy anh ta đá vào, hết sức hưng phấn lập tức gào lên, Kẹo kẹo, kẹo kẹo! Kết quả, tên anh ta bị đổi thành kẹo que… lần sau anh gọi anh ta như thế, nhất định囧 chết ảnh, ha ha ha ha ha.”

“Còn có nha…” Triển Chiêu vừa cười, vừa từ từ thả lỏng, rúc vào lưng ghế salon, nghe Chỉ Sân kể tới vui vẻ, thỉnh thoảng sẽ đáp lại một câu. Có vài chuyện là nghe chính Bạch Ngọc Đường kể lại, cũng có một vài chuyện, chưa từng nghe qua. Những ký ức vui vẻ đó, Bạch Ngọc Đường đáng yêu đó, hai người nói chuyện quên cả thời gian, cho tới khi phòng bếp tỏa ra mùi thơm đậm đà, Chỉ Sân mới tưng lên khỏi ghế…

“Oái! Tôi đang dùng bếp anh nấu súp! Mấy giờ rồi?” Quay đầu nhìn lại, phát hiện đã hơn 11 giờ, vội vàng đứng lên chuẩn bị nấu cơm trưa.

“Anh tới giúp em đi.”

“Anh biết nấu cơm sao?”

“Đồ ăn thường ngày thì biết.”

“A, đàn ông tốt đấy, lại bị một con chuột tao đạp.” Chỉ Sân một bên lắc đầu, một bên đi về phía nhà bếp. Nhìn phòng bếp đã được dọn dẹp ngăn nắp, trông còn gọn gàng hơn mình dọn không biết mấy lần.

“Triển Chiêu, anh thật là đàn ông tốt…”

“Em còn khen anh nữa anh sẽ phổng mũi đó!” Triển Chiêu đi theo bà mẹ trẻ vào trong bếp.

“Có gì cần rửa không?”

“Có đậu Hà Lan này, anh lột đi!”

Hai người, một lột đậu, một ôm thớt chặt chặt rửa rửa, một hồi không nói tiếng nào. Bà mẹ trẻ nhìn cái người đang ngồi trên ghế nhỏ, co mình lại thành một đoàn, cúi đầu lột đậu, đầu có hai xoáy đấy, quá thông minh, thế cũng không tiện…



“Chuyện về ba Ngọc Đường, anh có biết không?”

“Nghe anh ấy nói qua, hình như đã ly hôn từ lâu rồi.” Trần Chỉ Sân vốn là muốn nói nhiều chuyện nội bộ hơn nữa cho trai đẹp nghe, nhưng đổi suy nghĩ mấy chuyện không vui này, kể anh ấy cũng chẳng làm được gì, đối với Bạch Ngọc Đường mà nói cũng không tốt lắm, liền đổi,

“Đúng á, lúc tôi biết chuyện đều chưa từng gặp ba anh ta. Dì Phàm nuôi lớn anh ta cũng không dễ dàng gì, bất quá cũng may, dì tương đối thông tình đạt lý, anh cũng đừng lo lắng.”

“Nếu đã quyết định ở bên anh ta, nhất định sẽ cùng nhau đối mắt.” Triển Chiêu dừng lại động tác trong tay, lại nói, “Chỉ Sân, em… từng hận anh không?”

“Tôi hận anh làm gì? Chúng ta hình như chỉ mới gặp nhau có mấy lần mà thôi!” Trần Chỉ Sân cắt đồ ăn xong, cũng ngồi xổm xuống lột đậu.

“Em hiểu ý của tôi.”

“Hồi nhỏ lúc nào cũng có mấy cô gái thấy tôi quan hệ tốt với Bạch Ngọc Đường, nhờ tôi mang thư tình cho anh ta, làm bà mối, thay mặt tặng quà, tôi không bao giờ từ chối ai, luôn nghĩ rằng trên đời này không ai hiểu rõ anh ta hơn tôi, như thế còn chưa vào được mắt anh ta, nhưng ai biết, thứ không phải của mình, bất kể là lấy được hay còn thả tay, đều có kết quả như nhau.”

“Vậy sao?”

“Anh có duyên phận của anh, tôi có tạo hóa của tôi. Anh lấy được, tôi mất đi, có gì mà nhân quả? Nếu tôi muốn hận chỉ có thể hận mình, năm đó sao không nhốt anh ta lại, trực tiếp bá vương thượng cung, nhưng làm rồi ai biết hậu quả ra sao, mấy chuyện này đều là giả sử, một đời người, bỏ qua chính là bỏ qua. Triển Chiêu có một số việc nên nghĩ đơn giản. Ví dụ như tôi lúc này, nhìn hai anh đẹp trai ở chung với nhau rất sướиɠ mắt, theo ngôn ngữ lưu hành bây giờ thì là rất YY, vậy là tốt rồi.”

“Em ngược lại rất thoải mái.”

“Nếu không còn có thể như thế nào, điên lên mắng chửi sao, chửi anh một trận, bảo anh là hồ ly tinh, dụ dỗ tiểu Ngọc Đường thân thiết nhà tôi, nghe ảo quá nha!” Bà mẹ trẻ vừa nói vừa cười.

“Thôi không nói chuyện này nữa, anh biết cô Nghiêm Oánh kia không, tám một chút đi.”

“Em hình như rất thích cái chữ tám này?” Triển Chiêu ngẩng đầu lên, nghiêng môi nở nụ cười cưng chiều.

“Wao, nhìn đôi mắt ngậm tình kia xem? Tại sao tại sao trai đẹp đều phải làm GAY a ~~~~” bệnh phổi bò của Trần Chỉ Sân vừa bắt đầu, nói chuyện bắt đầu loạn xạ. Triển Chiêu bị cô nhạo báng chính là cười cũng không được, giận cũng không xong, cứng người một cái, lúc này bất đắc dĩ cười nói,

“Cái tính này của cô, đúng là có mấy phần giống Bạch Ngọc Đường.”

“Đẹp trai, nói đi nói đi. Không nói anh ta tới bây giờ.” Nói rồi, lại xích gần một chút.

“Nghiêm Oánh là con gái viện trưởng viện kiến trúc, trước kia ở chung viện với Bạch Ngọc Đường. Cô bé vẫn còn hảo cảm với anh ta, có một lần khi đang thi công, Bạch Ngọc Đường vô tình cứu cô ấy, cho nên…” Triển Chiêu dừng một chút, vẫn là mở miệng.

“Cho nên thế nào?” Bạch Ngọc Đường không biết từ lúc nào, đã dựa lên cửa phòng bếp, nhìn hai người.

“Đi rồi?” Chỉ Sân còn tưởng cô gái kia sẽ qua ăn tối.

“Ừ!”

“Không lưu người ta lại ăn cơm sao?”

“Người ta một đại mĩ nữ, bao nhiêu người bợ đuôi, cần gì ở lại cái miếu nhỏ này.”

“Người đẹp đau lòng muốn chết, thút thít rời đi… Triển Chiêu anh nhìn kia, anh ta chính là thứ tiểu nhân vô tình vô nghĩa…”

“Được rồi, nói không sai, Bích Tỉ còn lấy hay không hả?”

“Lấy lấy lấy, thưa sếp! Sếp ngồi đi, em lập tức chuẩn bị cơm trưa cho sếp.” Chỉ Sân bật lửa, đổ dầu, bắt đầu nấu bữa trưa.

Chiều hai giờ, dưới sự kiên trì của con chuột, hai người lái xe tới bệnh viên nhân dân giỏi nhất thành phố H. Triển Chiêu đi lấy số để Bạch Ngọc Đường ở ngoài đợi, sau đó lên khoa thần kinh lầu ba. Bạch Ngọc Đường vốn là muốn cùng qua, nhưng sợ mèo này giấu giếm bệnh tình với bác sĩ khi có mình ở đó, cho nên gật đầu đồng ý, thấy cậu đi rồi, mới len lén theo sau.

Lễ Giáng sinh, với thành phố D mà nói, tuy là lễ hội phương Tây, nhưng được chính phủ ủng hộ mạnh mẽ, nên vẫn tương đối náo nhiệt, hoạt động lớn nhỏ có rất nhiều. Cho nên bệnh viện khá vắng lạnh, Triển Chiêu đi qua hành lang hơi âm u, mấy phòng khám đều đóng kín cửa, chỉ có một căn phòng ở cuối cùng phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Lúc đến gần nhìn vào, mới phát hiện ra hôm nay vận khí tốt, cư nhiên gặp được bác sĩ chuyên khoa thần kinh, là một thanh niên đeo kính gọng đen, trên mặt là biểu tình có chút nghiêm cẩn, trên bảng tên ghi Công Tôn Sách.

Triển Chiêu chào hỏi, ngồi vào chỗ của mình, đưa ra hồ sơ bệnh lý. Nhìn người này có hơi quen quen, nhưng không cách nào nhớ được đã gặp ở đâu. Bác sĩ nhìn bệnh nhân mấy lần, vừa nhìn hồ sơ bệnh lý trước kia, nói,

“Phát bệnh mấy lần rồi?”

“Gần đây bị ba bốn lần.”

“Lần trễ nhất phát bệnh là khi nào?”

“Mấy năm rồi, trước kia không rõ, một năm phát bệnh không quá hai lần.”

Bác sĩ đứng dậy, dùng bút chẩn đυ.ng đυ.ng vết thương

“Thương trên não là làm sao bị…”

“Lúc làm thí nghiệm ở đại học không cẩn thận bị.”

“Trước khi phát bệnh, cậu có triệu chứng gì không. Đang đánh răng, hay cơm nước gì đó.” Bác sĩ cẩn thận quan sát sẹo của cậu, nói.

“Không có, hai lần phát bệnh đều là do đặc biệt mệt mỏi hoặc là khẩn trương.”

Bác sĩ lượn một vòng lại trở về vị trí, cúi đầu viết phiếu khám nghiệm, “Thế này, cậu đi làm cộng hưởng từ trước, xem xem vết thương bên phải này thế nào. Xuống lầu một đóng tiền, khoa X quang cũng ở lầu một. Sau khi làm xong thì tới chỗ tôi lấy thuốc.”

Bác sĩ sột soạt mấy tiếng, viết một phiếu khám đưa cho bệnh nhân. Triển Chiêu nhẹ nhàng thở ra, cầm giấy ra khỏi phòng.

Bác sĩ cũng đứng dậy, chuẩn bị qua phòng nghỉ bên cạnh hút điếu thuốc, lại thấy một anh chàng, toàn thân trắng, dựa trên cửa nhìn anh cười.

“Bạch Ngọc Đường!!” Công Tôn Sách kích động chào đón, hoan nghênh đối phương một cái, liên tiếp đá đổ hai cái ghế. Bạch Ngọc Đường để anh ôm, lắc lư mấy cái, mới buông ra, vỗ mạnh đối phương một cái.

“Công Tôn, cái thằng này!”

“Qua phòng nghỉ của tôi ngồi đi.” Đàng sau màn trắng, có một phòng quan sát bệnh nhân, bên trái có phòng nhỏ chính là phòng nghỉ của bác sĩ.

“Sao cậu biết tôi ở đây!!”

“Dẫn Triển Chiêu tới khám bệnh.”

“Triển Chiêu? Là người cậu có ý đấy hả? Bây giờ hai người quen nhau rồi?”

“Đúng, cậu với than đen thì sao?”

Công Tôn Sách rút ra một điếu thuốc với hộp quẹt từ trong túi, đốt lên, hít mạnh một hơi nói, “Chia tay rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhất thời im lặng, cũng rút một điếu hút. Hai người này ở trong phòng nhỏ im lặng không nói cắm đầu hút thuốc nhả khói. Ba chữ Công Tôn Sách nói đến đơn giản, với Bạch Ngọc Đường lại là sét đánh ngang tai. Năm thứ ba đại học, lúc khoa xây dựng với khoa y thi biện luận hai người họ quen biết, qua lại cũng hợp ý. Lúc hai người đó đang lén lút yêu đương trên sân thượng phòng thí nghiệm bị mình vô tình bắt gặp, lần đầu tiên hắn biết cái gì là đồng tính luyến ái. Sau đó mình cũng nối gót theo, chứng kiến tình thâm của hai người nhiều năm rồi. Mãi tới khi tốt nghiệp, bị đưa tới cùng một thành phố, thỉnh thoảng sẽ đi ăn, chửi thề, làm chuyện vớ vẩn. Vốn tưởng rằng hai người quen biết đã lâu, nhất định sẽ được thiên trường địa cửu, thậm chí có một khoảng thời gian họ còn là chất xúc tác cho động lực của hắn, không ngờ chơi mất tích với mình ba năm trời, cuối cùng còn là kết cục như vậy.

“Vì sao chia tay?”

“Chia chính là chia, cần gì hỏi nguyên nhân?” Bác sĩ rít mạnh một hơi khói, đem tàn thuốc gẩy vào trong gạt tàn.

“Tôi hỏi cậu vì sao mà chia!” Bạch Ngọc Đường tóm lại cánh tay của đối phương, lắc mạnh.

“Mẹ cậu ta cắt cổ, mất máu quá nhiều biến thành người thực vật! Sau đó tên kia liền mất tích! Bạch Ngọc Đường cậu vừa lòng chưa!!” Công Tôn Sách hất tay Bạch Ngọc Đường ra, nặng nề đập lên bàn, cả giọng nói cũng trở nên khản đặc.

Triển Chiêu ở dưới lầu một chịu một phen hành hạ xong, còn bị nói là chờ thêm một tiếng mới có kết quả, liền ra đại sảnh tìm Bạch Ngọc Đường, con chuột thế mà lại không có ở đây, nhấn điện thoại gọi thử, mới nói là ở khoa thần kinh, trong bụng thầm chửi, mình đi khám bệnh còn khẩn trương như vậy, đúng là dư sức làm gà mẹ luôn, nhưng lại không dám chậm trễ, vội vàng chạy lên lầu ba.

Sau khi vào cửa, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường với bác sĩ không biết đang nói chuyện gì, mà hết sức hăng say. Bạch Ngọc Đường thấy người tới, giơ tay kéo người lại đây, bảo

“Triển Chiêu, Công Tôn Sách, hội phó khoa Y hồi đó.”

“Thì ra là bạn học, hèn gì hồi đầu nhìn cứ thấy quen quen.” Triển Chiêu lúc đi học chỉ biết tới trường, đi làm. Cán sự hỗ trợ này nọ còn biết một hai, mấy người khác thì thua không nhớ nổi, huống gì còn là nhân vật chính của viện khác. Nhưng người này sao, cẩn thận nghĩ ngợi một lát, đúng là có chút ấn tượng đây.

“A, tôi từng gặp anh, hồi trước anh không đeo mắt kính, rất thân với Bao Chửng phải không.”

“Em biết Bao than đen?” Bạch Ngọc Đường hết sức kinh ngạc hỏi.

“Ừ, anh Bao nhà ở cách vách em, học phí năm em lên đại học năm nhất đều mượn từ nhà anh ấy đấy.”

“Trước không nói cái này, em ngồi xuống đi, bệnh này trị thế nào?” Bạch Ngọc Đường một là sợ nhắc lại sẽ làm Công Tôn đau lòng, hai là lo lắng thương tích của người yêu, vội vàng đổi đề tài, đặt Triển Chiêu lên băng ghế, mắt nhìn về phía Công Tôn Sách.

“Tôi gọi điện thoại đã, chờ phim rồi mới có thể kết luận.” Bác sĩ đẩy mắt kiếng một cái, lại gọi điện tới phòng X quang đòi phim chụp, bắt đầu cúi đầu xuống viết phương thuốc.

Bạch Ngọc Đường đặt bàn tay hơi lạnh của người yêu vào trong lòng bàn tay xoa xoa, nói

“Sao lạnh vậy, em mặc áo khoác vào đi chứ.”

“Không cần đâu, lúc lên cầu thang hơi lạnh tí thôi.” Triển Chiêu nhỏ giọng đáp trả, một tay khác cũng đặt lên, dán vào nguồn nhiệt Bạch Ngọc Đường.

“Loại bệnh này nói thật rất khó tìm nguyên nhân. Cách trị bệnh cũng nhiều. Trước tạm cho cậu mấy viên thuốc giảm đau, lúc đau hết sức mạnh, lúc nào bị tái phát thường xuyên thì uống vào. Tâm trạng phải tận lực thả lỏng, khẩn trương hay hoạt động cơ mặt ở cường độ cao sẽ xúc tác bệnh tái phát.” Công Tôn Sách ngẩng đầu nhìn hai người trước mắt, soạt soạt viết, đóng dấu.

“Đóng tiền ở lầu một, lấy thuốc. Qua khoa X quang lấy phim về đây.”

“Bạch Ngọc Đường, cậu come out sao?” Bác liếc nhìn thân ảnh bệnh nhân đi xuống thang lầu, lôi ra toa thuốc khác vẽ bậy, vừa cúi đầu hỏi.

“Nói với mẹ rồi. Huyết áp bà ấy tăng phát tới 230, cũng nằm trong bệnh viện giằng co cả tuần lễ.”

“Nhà bên kia thì sao?”

“Còn chưa nói… rất khó.” Bạch Ngọc Đường thở dài, cảm thấy đau đầu.

“Đợi lát nữa ghé nhà bọn tôi đi, cũng biết đường, sau này ăn nhậu cũng có bạn.”

Bác sĩ ghé ra sau phòng khám, kéo tấm màn trắng qua bên, nhìn một mảnh trắng xóa ngoài cửa sổ. Lại đốt điếu thuốc. Thật lâu không nói lời nào. Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, cùng anh nhìn những bông tuyết nho nhỏ không biết rơi xuống từ lúc nào. Chờ đến khi tàn thuốc chạm trúng ngón tay, mới chợt run lên, đem tàn ném vào thùng rác, nói

“Bạch Ngọc Đường, cậu không hề thay đổi, vẫn cứ chiêu diêu như thế, tôi lại không còn là Công Tôn Sách trước kia.

Mấy năm kia liều mạng vươn lên, tích cực sống, bỏ ra càng nhiều cố gắng hơn người thường, cũng chỉ muốn chứng tỏ mình với họ không có gì khác nhau, thậm chí còn có thể sống tốt hơn bọn họ, đơn giản là muốn bảo vệ một phần tình cảm, chỉ vậy mà thôi. Nhưng thứ tình cảm này, có đôi khi lại yếu ớt tới mức bản thân còn chưa kịp phản ứng, đã biến mất rồi.” Trong lời nói của bác sĩ mang theo quá nhiều bất đắc dĩ cùng tang thương.

“Từ đây nhìn sang, cái nhà cao cao ở sau đó chính là quán bar nổi tiếng nhất thành phố H, mỗi lần tan sở tôi đều tới đó uống say mà chìm vào trong mộng, xấu xa tới mức chính mình cũng cảm thấy ghê tởm.

“Điện thoại của tên kia.”

“Ai?”

“Bao than đen!” Bạch Ngọc Đường nghiến răng gọi ra cái tên này.

“Hai năm trước đã mất liên lạc rồi.”

“Tên khốn kiếp!”

“Em có điện thoại của anh ấy này!” Đáp thoại chính là Triển Chiêu, anh đứng bên ngoài một lúc, vừa vặn nghe thấy một đoạn kia. “Công Tôn Sách, tôi có số điện thoại của anh ấy, anh ấy về nước được nửa năm rồi, vẫn luôn ở thành phố H! Anh ấy…”

“Đưa phim ra đây!” Bác sĩ mặt âm trầm, từ trong tay Triển Chiêu rút ra tập giấy, đổ phim ở trong ra, kẹp vào hồ sơ, nói

“Bên phải có cái bóng nhỏ chừng 0.3 cm, mỗi khi máu chảy quá nhanh hoặc nhịp tim kịch liệt đều có thể chèn vào dây thần kinh số một gây đau nhức.” Bạch Ngọc Đường cầm di động của Triển Chiêu đang tính nhấn số. Nghe Công Tôn Sách nói tới bệnh của người yêu, lại bỏ điện thoại xuống, đi tới.

“Nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng thì không cần trị à?” Bác sĩ trừng con chuột trắng một cái.

“Có rất nhiều cách, trước loại trừ toàn bộ giải pháp khép dây thân kinh cảm giác số một, vì nó ảnh hưởng đến biểu lộ khuôn mặt, phẫu thuật mở hộp sọ truyền thống, quá nguy hiểm, lỡ như mất máu nhiều sẽ tổn thương cơ thể. Công nghệ tiên tiến nhất hiện giờ là dùng dao gamma, nhưng tỉ lệ tái phát cao. Tình huống này của cậu ta, có thể cân nhắc tới việc chữa trị tâm lý cùng liệu pháp phụ trợ bằng Trung y.”

“Làm sao mới có thể càng nhanh càng tốt?”

“Cái này tôi không chắc lắm, nhưng muốn mau thì có thể dùng dao gamma đó, thành phố H không làm được, muốn làm phải tới thành phố B.”

“Ngọc Đường, em dùng thuốc bắc đi.”

“Đó là ngụy khoa học!” Bác sĩ rất khinh bỉ nhìn Triển Chiêu vừa nói, hết sức khinh thường mở lời. Triển Chiêu bị đả kích cúi đầu, lẩm bà lẩm bẩm.

“Công Tôn, cậu bớt ở đó dài dòng đi, cuối cùng phải trị thế nào.”

“Phí trị liệu tâm lý của tôi đắt lắm, 150 tệ một tiếng, không khám tại gia.” Công Tôn Sách quay người bỏ phim vào trong hồ sơ, đặt lên bàn, lạnh lùng nói.

“Thế thuốc bắc kia không phải là ngụy khoa học sao?” Bạn nhỏ Triển Chiêu tương đối thắc mắc a.