Cường Giả Đến Từ Trại Tâm Thần

Chương 49: A Di Đà Phật

Một đám người đang hút thuốc trong phòng tác chiến thuộc cục dị năng thành phố Diên Hải.

Khói thuốc lượn lờ.

Gã đàn ông chột mắt đang ngồi trên ghế lãnh đạo, một tay cầm ngược đầu thuốc lá, phỏng đến thè lưỡi thì quay đầu thuốc lại, nghiêm túc nhìn hình chiếu ở trên tường.

Một người phụ nữ tóc dài búi cao, tay cầm cây chỉ huy chỉ vào màn hình, thi thoảng lại đẩy cặp kính, chậm rãi nói:

"Đây là đoạn video do camera giám sát trên cầu vượt sông ghi lại, bởi vì tà vật nên đã có rất nhiều camera bị phá hủy, mọi người chỉ có thể xem cái này."

"Không biết là ai đã gϊếŧ tà vật nhưng chắc chắn không phải là phó viện trưởng Lý Lai Phúc kia.”

Người phụ nữ là tổ trưởng tổ phân tích vết tích tà vật của cục dị năng.

Kim Hòa Lị.

Cô ta cao một mét bảy hai, dáng người thon gầy, đường cong hoàn mỹ, đeo giày cao gót sẽ cao lên khoảng một mét bảy tám và có chỉ số IQ rất cao. Nếu người không biết nhìn thấy người phụ nữ này thì sẽ nghĩ cô ta là cô thư ký của ông chủ lớn nào đó.

Khóe mắt có một nốt ruồi lệ rất quyến rũ.

Trong cục dị năng có không ít kẻ muốn châm mυ'ŧ cô tổ trưởng xinh đẹp gợi cảm này.

Nhưng câu trả lời bọn họ nhận được là…Anh muốn ăn rắm à?

Thật ra những người bị từ chối đều thầm nghĩ, nếu là rắm của em thì tôi bằng lòng ăn, chỉ chờ xem em có bằng lòng quay mông về phía tôi không.

Gã chột mắt dựa lưng vào chiếc ghế da, tay trái đặt lên bàn, tay phái lặng lẽ đặt lên tay cầm ghế mà hút thuốc, ánh mắt nôn nóng.

Ông ta thấy hai người quen trên màn hình.

Không sai, họ là sự tồn tại mà cả đời này ông ta sẽ không bao giờ quên, bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. Họ xuất hiện ở đó nhưng lại sống sót trở về và tà vật cũng biến mất một cách khó hiểu. Không biết nó còn sống hay đã chết mà ngay cả vụn xương cũng không tim được, chỉ có thể nhìn thấy một vũng máu tươi trên mặt đất.

Ông ta nghĩ đến những gì viện trưởng Hách nói với mình.

Tà vật Tang Cẩu bị cậu ăn mất, chỉ còn mỗi một cái răng nanh.

Bốn vị cường giả xung quanh nói chuyện với nhau, mỗi người mỗi suy nghĩ. Họ nghĩ có vị cường giả không biết tên nào đó đi ngang qua đã chém chết tà vật ở trên cầu.

Hoặc là tà vật lạc đường rồi sau đó biết đi đâu nên đã rời đi ngay.

Nói ra đủ loại trường hợp, trong phòng ồn ào náo nhiệt, quỷ mới biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

“Im lặng!”

“Có lẽ tôi biết đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Gã mắt chột lên tiếng, giọng nói hơi khàn đặc, con mắt còn lại của ông ta nhìn chằm chằm vào màn hinh, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Mọi người tò mò nhìn gã chột mắt.

Ai cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là…

“Nhưng tôi không thể nói.” Gã chột mắt chậm rãi nói.

Mọi người nghe vậy thì bất đắc dĩ dựa vào lưng ghế. Nói cũng như không vậy. Nếu người nói không phải là Độc Nhãn Long mà là một người nào khác thì bọn họ đã nổi giận đùng đùng rồi.

Hừ! Thà ông đừng có nói.

Gã đàn ông chột mắt có suy nghĩ của riêng mình. Ông ta gặp họ ở bệnh viện tâm thần rồi bị chơi đến nhập viện. Ông ta không biết toàn bộ quá trình, nhưng ông ta biết mở đầu và kết thúc.

Có thể nói họ là người bình thường.

Nhưng họ cũng đủ mạnh.

Bản thân ông ta rất mạnh, là một trong những người mạnh nhất thành phố Diên Hải vậy mà họ có thể dùng kim bạc làm ông ta liệt chân, thậm chí còn khiến ông ta bất tỉnh. Đủ để chứng minh bọn họ đáng sợ đến mức nào.

Sau đó, ông ta còn đến bệnh viện hỏi thăm về tế bào máu.

Các tế bào gốc tái tạo máu trong máu đáng kinh ngạc.

Người bình thường sẽ không thể xuất hiện hiện tượng này, ngay cả ông ta cũng thế. Cho nên ông ta có thể khẳng định hai bệnh nhân tâm thần này rất ghê gớm, tuyệt đối không đơn giản như tưởng tượng.

Nếu phải đưa ra một lý do, tà vật đó đã đi đâu thì ông ta chỉ có thể nói có lẽ nó đã bị họ ăn thịt.

"Không cần truy cứu chuyện này nữa, tiếp tục tìm kiếm tung tích của tà vật. Tôi nghi ngờ có tà vật cấp cao đang trốn trong thành phố Diên Hải, đứng sau thao túng những thứ đang diễn ra.”

Gã chột mắt trầm giọng nói. Chuyện này là điều khiến ông ta lo nhất, có một tà vật cấp 7 chui ra từ trong hố sâu của Thái Sơn nhưng nó chắc chắn không phải con mạnh nhất. Có khi nó chỉ là mồi nhử để các tà vật khác phân tán trốn đi.

Bốn vị cường giả đều tò mò gã chột mắt đã biết được những gì.

Nhưng nhìn tình huống này, bọn họ biết đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Muốn moi được thứ gì đó từ trong miệng của ông ta? Trừ khi nhổ hết răng của ông ta.

Kim Hòa Lị đẩy kính, đôi môi đỏ mọng gợi cảm khẽ nhếch: “Sau đây là các học viên tốt nghiệp từ bốn học viện đến thành phố Diên Hải thực tập. Quá trình sắp xếp là bốn người chia nhau dẫn dắt các học viên đến tham quan nơi tác chiến của mình. Đồng thời, đưa bọn họ đến nghĩa trang để truy điệu những anh linh đã hi sinh cho thành phố Diên Hải, cuối cùng họ phải đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn làʍ t̠ìиɦ nguyện viên.”

Gã đàn ông nghe thấy sáu chữ ‘Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn’ thì khóe mắt khẽ giật.

Giờ ổng đang dị ứng với nơi đó.

Bóng ma tâm lý mà hai bệnh nhân tâm thần để lại cho ông ta vẫn chưa biến mất.

Cao thủ Mao Sơn – Lâʍ đa͙σ Minh hút thuốc, thản nhiên nói: “Toàn mất cái kiểu lễ nghĩa hình thức ấy à. Tôi nói này, chi bằng dẫn bọn họ đi chiến đấu một trận, đảm bảo đứa nào cũng sẽ trưởng thành ngay.”

Cao thủ học viện Đạo Gia cấp cao – Lưu Hải Thiềm liếc người kia, nói: “Ông thì biết cái gì? Đây gọi là quá trình, quá trình đó hiểu không? Không có quy củ sẽ không lập được quy tắc! Người Mao Sơn ông ngay cả cái này cũng không hiểu còn muốn quét sạch Đạo gia, tự lập môn hộ, đúng là khiến người ta cười rụng răng.”

“Đờ mờ ông nói cái gì đó? Tôi nhịn ông lâu rồi nhé! Có gan thì chúng ta làm một trận xem tôi dùng thanh kiếm Kim Tiền này chọc mấy cái lỗ lên người ông thế nào nhé.” Lâʍ đa͙σ Minh không nhịn nữa. Khi mở mồm ra chửi, gió lùa vào hàm răng thiếu chiếc răng cửa của ông ta nhưng vẫn không ngăn được ý định muốn đánh đối phương của ông ta.

“Tôi sợ ông quá.” Lưu Hải Thiềm nói.

“Đờ mờ ông nói thêm câu nữa đi.” Lâʍ đa͙σ Minh chỉ vào đối phương nhưng không làm gì ông.

Lưu Hải Thiềm cười ha ha nói: “Nói thì nói, đồ nhái vẫn chỉ là đồ nhái còn không chịu thừa nhận. Còn...còn cái gì mà Mao Sơn chính tông cơ đấy. Cả tổ tông cũng không nhận, dắt hết người có năng lực của ông lên trời hết rồi.”

Cường giả học viện Phật gia cấp cao cầm phật châu, hai tay chắp lại nói: “A Di Đà Phật.”

Cường giả học viện Y gia cấp cao lấy mấy viên đan dược ra: “Các người có thể đánh nhau một trận. Có tôi ở đây, hai người không chết được.”

Một chân Lâm Minh Đạo đạp lên ghế, vén tay áo, vểnh râu, căm tức trợn Lưu Hải Thiềm còn Lưu Hải Thiềm thì bày ra vẻ mặt không quan tâm, nhìn đối phương bằng ánh mắt miệt thị khinh thường.

Như đang nói, có bản lĩnh thì đánh đi.

Bốp!

Gã mắt chột giận dữ đập bàn: “Bốn người cộng lại cũng gần bốn trăm tuổi rồi, có thể chững chạc hơn được không? Vào tận rừng sâu núi cao mời mấy người ra ngoài, đến học viện dạy học thì mấy người nói không thú vị, bây giờ đến thành phố Diên Hải tọa trấn một phòng thì lại đánh nhau. Nếu còn như thế nữa thì dọn dẹp đồ đạc cút đi, tôi mời cao thủ khác.

Gã mắt chột nổi giận thật.

Bây giờ chuyện lớn thế này rồi, còn có tâm trạng ở đây cãi nhau.

“Hừ!” Lâm Minh Đạo quay phắt đầu, không thèm chấp đối phương nữa.

Lưu Hải Thiềm cười nói: “Vô Lượng Thiên Tôn, không thèm chấp kẻ ngu ngốc.”

Kim Hòa Lị ôm tài liệu, đạp lên giày cao gót, lắc mông yêu kiều rời khỏi phòng tác chiến.

Cường giả học viện Phật gia cấp cao lén nhìn một cái rồi nhắm nghiền hai mắt, miệng niệm chú.

“A Di Đà Phật!”