Cường Giả Đến Từ Trại Tâm Thần

Chương 46: Bộ Thuấn Long Côn Thuật

Bến cảng!

Một nhóm nhà nghiên cứu khoa học mặc quần áo màu trắng đã dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, hình thể bạch tuộc khổng lồ được cẩu lên và đặt vào thùng chứa.

Ngay ngắn trật tự, không chút hỗn loạn.

Con bạch tuộc này đã chết rồi, trên đầu nó vẫn còn chưởng ấn, xúc tu mềm nhũn còn có rất nhiều vết nứt, không biết lúc còn sống rốt cuộc nó đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn khổ sở nữa.

Tuy nói sau khi chết vẫn toàn thây nhưng lại trên bờ vực sụp đổ.

Ào ào!

“Một tà vật đã xuất hiện trên cầu vượt thành phố Duyên Hải, một đội ngũ đã được phái tới để trấn áp nó.”

Chiếc bộ đàm trong tay gã chột mắt phát ra âm thanh, bây giờ tâm trạng của ông ta rất bình tĩnh không có chút dao động nào, khoảng thời gian ở cùng hai bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện kia với ông ta mà nói chính là vết nhơ trong đời.

Ông ta nhìn cái chân đã được hồi phục, không biết vì sao lại cảm thấy loáng thoáng đau đớn, trong lòng thầm nghĩ, cái loại cảm giác tê liệt tạm thời này mãi mãi sẽ được ông ta ghi tạc trong lòng.

Con bạch tuộc này thật không may mắn, bị gã chột mắt đang có tâm trạng không tốt phát hiện, sau khi chịu đủ mọi đau đớn thì nó đã yên giấc ngàn thu.

Đứa con trai của nó làm mưa làm gió ở cầu vượt tìm cha, hiện giờ cũng bị người ta gϊếŧ hại, nó còn bị người ta đặt trên vỉ nướng BBQ, nêm nếm gia vị thơm tới nỗi chỉ cần ngửi thôi đã muốn ăn.

Một nhà anh hùng lang thang ra ngoài lại khiến cho cửa nát nhà tan, thật sự là thảm thiết nhân gian.

Cầu vượt.

Tất cả các phương tiện đều dừng lại, nhóm tài xế vừa nhìn thấy tà vật đã hoảng sợ bỏ chạy.

Xa xa, bốn vị cao thủ nhanh chóng đánh úp lại, động tác mạnh mẽ như báo gấm, giẫm lên nắp xe cao tầm bốn năm mét.

Bọn họ biết được có tà vật làm loạn ở cầu vượt nên vội vàng đến, căn cứ theo năng lượng dò tìm được thì nó là một tà vật cấp 3, thực lực rất mạnh, thuộc cùng một loài với tà vật xuất hiện ở cảng bên kia.

Hiện giờ có rất nhiều tà vật đang ẩn náu ở thành phố Duyên Hải.

Muốn tìm ra mấy con tà vật này rất khó, cần phải từ từ điều tra, nhưng chỉ cần tà vật giải phóng năng lượng đen tối thì tổng bộ sẽ phát sẽ tiếng cảnh báo, bọn họ sẽ lập tức xuất động, những việc này đều phải cảm ơn các nhân viên nghiên cứu đã yên lặng hi sinh.

Nếu không có loại công nghệ cao như vậy.

Bọn họ khó có thể tưởng tượng ra thành phố Duyên Hải sẽ hỗn loạn thành dạng gì.

Nơi bọn họ sống há có thể để cho những tà vật này làm loạn.

Rất nhanh.

Ba nam một nữ xuất hiện ở nơi có năng lượng dao động, bọn họ đã sẵn sàng chiến đấu, chỉ là cảnh tượng trước mặt khiến bọn họ vô cùng khó hiểu.

Hiện trường xác thực rất hỗn loạn nhưng lại không thấy bóng dáng của tà vật đâu.

“Không phải nói có tà vật sao? Sao lại không thấy bóng dáng của nó, chẳng lẽ là chạy mất rồi?”

“Chú ý chút, năng lượng dao động biểu hiện ở nơi này, có thể nó đang ẩn nấp ở đâu đó thôi.”

“Đội trưởng, ở đây có ba người bị thương.”

Có ba người nằm trên mui xe cứu thương, người xui xẻo nhất chính là người đàn ông bị câm kia, anh ta làm đệm lưng cho phó viện trưởng Lý và tài xế, vốn dĩ đã bị tà vật làm bị thương. vết thương còn chưa lành, vậy mà còn phải đệm lưng cho hai người nên vết thương càng thêm nghiêm trọng.

Cũng may cơ thể anh ta cường tráng nên miễn cưỡng chịu được, nếu không rất có thể đã đi đời nhà ma rồi.

Cô gái tốt nghiệp cao viện y học vội vàng chữa trị cho ba người đang nằm trên mui xe, đôi tay chỉ vào ba người, một luồng ánh sáng xanh từ lòng bàn tay xuất hiện bao trùm lấy ba người.

Lý Lai Phúc là người già nhưng tâm hồn không già, lúc sắp tỉnh lại phát ra một tiếng ‘a’ rất nhẹ, lông mi run rẩy sau đó mê man mở mắt ra.

“Tôi đang ở đâu?”

Sau đó bốn người xa lạ xuất hiện trong tầm mắt ông ấy, nhìn vẻ ngoài đã biết bọn họ là cường giả của cục dị năng.

Lòng ông ấy rối bời, chỉ có một suy nghĩ.

Đó là đã an toàn.

Nếu đã an toàn ông ấy sẽ trở nên vô cùng bình tĩnh, không chút hoảng hốt, nếu không tỉnh lại hô to gọi nhỏ chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi sao?

Tài xế cũng tỉnh lại.

“Viện trưởng, tôi tới bảo vệ ông.”

Câu đầu tiên sau khi cậu ta tỉnh lại khiến cho Lý Lai Phúc rất cảm động, làm tốt lắm, chỉ bằng tấm lòng như vậy ông ấy nhất định sẽ cất nhắc cho cậu ta thật tốt.

“Viện trưởng, đồng hồ ông đưa cho tôi bảo quản rất cẩn thận, bây giờ giao lại cho ông.” Tài xế đưa đồng hồ giao cho viện trưởng, sau đó xoa xoa l*иg ngực có hơi đau.

Lý Lai Phúc bình tĩnh nhận lấy chiếc đồng hồ điện tử đeo trên cổ tay, ông ấy nhìn xung quanh tìm hai bệnh nhân tâm thần, hai người này chạy đi đâu rồi? Xem ra là thật sự nhẫn tâm, trước khi hôn mê ông ta đã nói nếu các người có chút lương tâm thì đưa chúng ta đi.

Xem ra bọn họ không nghe, còn bỏ chạy một mình.

Vào lúc này, xuyên qua cửa sổ xe Lý Lai Phúc nhìn thấy hai người nằm trên cáng xe cứu thương, ông ấy không quan tâm đến bốn cường giả từ cục dị năng mà vội vàng chạy đến.

Khi nhìn thấy Lâm Phàm và Trương lão đầu đang nằm trên cáng xe cấp cứu ngủ ngon lành, ông ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy hơi bất lực.

Bà cậu nữa chứ!

Vậy cũng có thể ngủ được.

Ông ấy nhớ rõ trước khi ngất đi tà vật vẫn đang tung tăng nhảy nhót, các người không chạy đi mà ngủ ở chỗ này, tà vật kia đi đâu rồi?

“Tỉnh tỉnh.”

Lý Lai Phúc vỗ nhẹ vào cáng xe cấp cứu.

Lâm Phàm và Trương lão đầu từ tử mở mắt ra, ngồi ở trên cáng xe cấp cứu xoa xoa bụng, lẩm bẩm: “Chúng ta ăn uống no say, vẫn còn buồn ngủ mà.”

Ngay sau đó.

Không ai biết bọn họ đang nghĩ gì.

Lâm Phàm và Trương lão đầu nhìn nhau rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

“Cậu tỉnh rồi.”

“Ừ, tôi tỉnh.”

“Hì hì!”

“Hì hì!”

Chỉ đơn giản là thức dậy đã khiến họ cảm thấy thích thú.

Thế giới của người bệnh tâm thần thật đơn giản và vui vẻ.

Bọn họ xuống xe cứu thương yên lặng đứng ở nơi đó, nghi ngờ nhìn xung quanh, phát hiện đây không phải là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, đã trôi qua lâu như vậy mà còn chưa tới.

Bốn cường giả từ cục dị năng cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, bọn họ không biết rốt cuộc tà vật ở chỗ nào, có phải đã trốn thoát khỏi nơi này hay không?

Sau đó họ tìm thấy một số dấu vết để lại.

Trên mặt đất lưu lại vết nứt, rõ ràng đã chịu một đòn nghiêm trọng kịch liệt, chỉ là người nào làm ra thì tạm thời còn chưa rõ.

“Đội trưởng, chỗ này có chất lỏng, tôi vừa mới kiểm tra qua là máu của tà vật.”

Máu của tà vật rơi vãi trên mặt đất, hơn nữa trong không khí còn thoang thoảng mùi thịt, bọn họ hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Hương thơm từ đâu đến vậy?

Lâm Phàm và Trương lão đầu là người bệnh tâm thần có nguyên tắc, bọn họ đã đặt những thứ mình mượn về chỗ cũ.

“Các ông có biết tà vật đi nơi nào không?” Một vị cường giả dò hỏi.

Trong lòng phó viện trưởng Lý cũng cực kỳ mờ mịt, ông ấy không biết cuối cùng tà vật đã đi nơi nào, ông ấy đối mặt với tà vật đến năng lực trở tay còn không có, bị tà vật đánh cho bất tỉnh, lúc đó ông ấy còn nhìn thấy tà vật đang tung tăng nhảy nhót đánh về phía bọn họ.

Theo lý thuyết thì không bị tà vật đánh chết cũng nhất định sẽ bị ăn luôn.

Nhưng bây giờ.

Trước khi bọn họ được cứu thì vẫn nằm trên mui xe, mà hai bệnh nhân tâm thần thì nằm ngủ ở trên cáng xe cấp cứu.

Điều này rất có ý tứ.

Lý Lai Phúc chuẩn bị ăn ngay nói thật lại bị người lái xe ở bên cạnh giành trước.

“Tôi nghĩ nó bị viện trưởng của chúng tôi đuổi đi rồi.” Tài xế nhìn Lý Lai Phúc, sẵn sàng nói ra sự thật: “Lúc trước chúng tôi nhìn thấy tà vật bạch tuộc đi về phía chúng tôi, chính là viện trưởng đã dũng cảm đứng lên, dùng ống sắt này liều mạng với tà vật.”

“Tuy rằng tôi không nhìn thấy rõ ràng nhưng sau khi viện trưởng bị tà vật đánh bay trở về, nhất định là ông ấy đã sử dụng một chiêu thức khủng bố nào đó khiến tà vật bị thương nặng nề, vậy nên tà vật tự biết không đánh lại mới rời khỏi nơi này.”

Tài xế đã biết rõ chỗ tốt của việc thổi rắm cầu vồng.

Hơn nữa nếu không phải viện trưởng làm thì còn có thể là ai, chẳng lẽ là hai bệnh nhân tâm thần kia sao?

Đừng có đùa được không?

Thật cho rằng đầu óc của cậu ta có vấn đề sao?

Lý Lai Phúc ngạc nhiên nhìn tài xế, ý trong mắt rất rõ ràng, mặc dù cậu ta nói vậy làm ông ấy rất vui nhưng thế này có hơi phóng đại rồi đó.

“Thật sự là vậy sao?” Cường giả của cục dị năng nghi ngờ hỏi.

Bọn họ không thấy vị viện trưởng trước mặt này có gì đặc biệt, không giống như một cao thủ.

Lý Lai Phúc trầm tư một lúc sau đó từ từ nói: “Tuy rằng tôi không chắc có phải như vậy không, nhưng đúng thật là ở thời điểm tôi bị tà vật đánh bay, tôi đã thi triển một chiêu của hành long côn pháp.”

“Có khả năng tà vật thật sự bị tôi làm cho bị thương.”

“Tôi nói chỉ là có khả năng, nhưng tôi vẫn có chút tự tin.”

“Dù sao tôi là học viên chưa trúng tuyển của cao viện Phật gia. Sau ba năm nhập ngũ tôi đã được bầu là đội quân danh dự, là một trong mười thanh niên xuất sắc của thành phố Duyên Hải.”