Tài xe chấn động thật sâu trước tấm lưng của phó viện trưởng.
Nếu anh ta là một nhà văn, cảnh trước mắt sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm bùng phát linh cảm của anh ta, một bài sẽ làm người đời cảm động sâu sắc.
Tấm lưng kia cao lớn rắn chắc, gánh vác trách nhiệm trên vai. Ngăn cản tà vật thay bọn họ.
Lý viện trưởng đối mặt với tà vật, bóng dáng của ông ấy quả thực rất cao lớn, có điều khi đối mặt với tà vật thì vẻ mặt rất căng thẳng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, ông ấy nuốt nước miếng, bắp chân run lên, nếu không phải áo blouse trắng che đi cẳng chân thì ông ấy đã bại lộ.
“Có thể nhẹ nhàng được không?”
Chỉ đến khi đứng trước mặt tà vật, ông ấy mới nhớ ra mình chỉ là một kẻ chân yếu tay mềm, sao có thể dựa vào cây gậy sắt trên tay mà đòi hạ gục tà vật?
Đừng đùa nữa.
Các xúc tu của tà vật bạch tuộc vặn vẹo như cuộn sóng, đột nhiên một xúc tu xé không trung mà đến, bịch một tiếng, trực tiếp đánh bay ông ấy.
“Phó viện trưởng…”
Tài xế nhìn phó viện trưởng bay trở về, anh ta quên hết mọi thứ, dứt khoát nhảy lên làm đệm lưng cho phó viện trưởng, hai người chồng lên nhau, ầm một tiếng đập vào người đàn ông bị câm nằm trên mui xe cứu thương.
Người câm còn đang viết chữ ‘SOS’, nhìn thấy hai bóng người bay tới thì trừng mắt nhìn, anh ta muốn bò đi lại không kịp nữa, trực tiếp làm đệm lưng cho hai người bọn họ.
Nếu anh ta có thể nói chuyện, nhất định sẽ chửi ầm lên.
Các người không cứu tôi, là cố tình đúng không?
“Phó viện trưởng, ông không sao chứ?” Tài xế khó khăn hỏi.
Lý Lai Phúc nói: “Không sao, chỉ là nhiều năm không rèn luyện nên béo ra chút mà thôi, cậu thật không tệ, chỉ cần chúng ta có thể sống sót, quay về tôi sẽ cất nhắc cậu.”
“Cảm…Cảm ơn phó viện trưởng.”
“Từ phó này tôi không thích nghe.”
“Vâng, viện trưởng.”
“Các người mau chạy đi, đó là tà vật, nếu các người có chút lương tâm thì mau cõng chúng ta chạy đi.”
Vừa dứt lời Lý Lai Phúc và tài xế đã bất tỉnh, cuối cùng sự tự tin thái quá đã tự hại họ.
Lâm Phàm và Trương lão đầu nhìn nhau, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, vừa rồi bọn họ còn đang thảo luận đối phương đáng yêu, sau đó đã nhìn thấy bọn họ hôn mê bất tỉnh.
“Có phải bọn họ có vấn đề ở chỗ này không?” Lâm Phàm chỉ vào đầu hỏi.
“Có lẽ vậy, thật là đáng sợ.” Trương lão đầu rụt đầu lại, có chút sợ hãi bọn người phó viện trưởng Lý.
Lúc này, tà vật bạch tuộc đã lao tới, sức lực của nó lớn đến mức khiến tất cả các chiếc xe chắn ngang đường đều bị đẩy ra xa, một số bị ném thẳng xuống gầm cầu.
“Nó lại đây.”
“Tư thế đi bộ có phải rất dễ thương đúng không?”
“Ừm, thật sự rất dễ thương.”
Lâm Phàm sờ sờ bụng, đói quá.
Trương lão đầu nhìn xung quanh, không nhìn thấy có người nguy hiểm: “Không có người theo dõi chúng ta, tôi đi tìm dụng cụ,nhất định phải tìm nhanh mới được, nếu không chờ đến khi những kẻ xấu đó tới đây, bọn họ sẽ cướp đồ của chúng ta.”
Rất nhanh, Bạch tuộc đã đi đến trước mặt Lâm Phàm, Lâm Phàm tò mò nhìn bạch tuộc, một người một tà vật cứ như vậy nhìn nhau.
Một xúc tu duỗi ra hướng về phía Lâm Phàm, đè ở trên cổ cậu, sau đó chậm rãi quấn quanh cổ Lâm Phàm, nó nhẹ nhàng dùng sức là có thể bóp nát cổ con người này.
Lâm Phàm nhìn xúc tu mượt mà, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống. Cậu ngửi thấy được hương vị của biển, không… Đó là hương vị muối.
“Chắc chắn ăn rất ngon.”
Lâm Phàm khó có thể chịu đựng được cơn đói, cậu bắt lấy xúc tu há miệng cắn một ngụm xuống, xé rách rồi lại cắn một miếng thịt bạch tuộc.
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Tà vật bạch tuộc đau đến run rẩy, nước mắt sắp chảy xuống, nó không thể nói chuyện nhưng trong lòng lại đang gào thét.
“Cha mau đến cứu con, nhân loại cắn con.”
“Đau quá.”
“Tay của bảo bảo bị xé rách.”
“Đáng giận!”
Tà vật bạch tuộc huy động một xúc tu khác xé không trung mà đến, tốc độ cực nhanh, khi nó sắp chạm vào Lâm Phàm lại bị Lâm Phàm tát vào bắt lấy xúc tu.
“A?”
Bạch tuộc kinh ngạc, ngây dại trong giây lát, hiển nhiên là không ngờ tới sẽ bị bắt lấy.
Ngay sau đó nó nhận ra mình giống như đã rời khỏi mặt đất, nhìn thấy con người kia nắm lấy các xúc tu của nó, xách nó lên hung hăng quật nó xuống mặt đất.
Ầm! Ầm!
Mỗi lần nó rơi xuống, mặt đất sẽ bị nứt ra tạo thành những hố nhỏ.
“Cha ơi, cứu con…”
Tà vật bạch tuộc há hốc mồm, tại sao lại như vậy? Nó là tà vật bạch tuộc, nó rất lợi hại, nhưng vì sao nó lại bị xách lên đánh tới đánh lui như vậy? Đau quá, đau sắp chết mất.